Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam hiểu rõ về năng lượng nên buột miệng là nói ngay:

- Ba vạn cân lực!

Tuy chỉ ba vạn cân, đối với cường nhân một nghìn vạn cân lực như Sở Nam mà nói thì thật sự quá nhỏ bé, chẳng là gì cả. Nhưng điều đó đủ để khiến Sở Nam chấn kinh, đó chỉ là một con rắn, một con rắn mà phát ra được ba cạn cân lực, vậy những loài khác thì sao?

Hơn nữa, con rắn vừa rồi không phải con lớn nhất!

Nói đi thì nói lại, dù là ba vạn cân lực, Tiểu Nê Thu có tu vi đại viên mãn Võ Thánh dù kém cỏi thế nào cũng không đến nỗi bị đánh bay đi như thế. Thế nhưng sự thật đã xảy ra như vậy.

Cảm giác đầu tiên của Sở Nam đó là bí cảnh có vấn đề!

Tiểu Nê Thu bị đánh bay, Phong Vĩnh Thành rất tự giác định chạy đi đỡ, nhưng cơ thể cũng không thể nhảy lên nổi, thế là Tiểu Nê Thu rơi rầm xuống đất. Rồi lại một con rắn khác lao vào người Phong Vĩnh Thành, hắn là một Thiên Võ Thần, cũng bị đánh bay đi.

Đàn rắn xông tới, mọi người đều ra tay, lúc này mới thấy sự việc nghiêm trọng.

Cốc Hy Đan nói:

- Sư phụ, sức mạnh của con không dùng được chiêu thức!

Tiên Nguyệt nói:

- Công tử, tiếng sáo của ta không có bất cứ Thanh Âm Quy Tắc nào!

Tam Vĩ Hồng Hồ:

- Chủ nhân, không thi triển được Ảo Thuật!

Thiết Thương Hùng nói:

- Lão đại, ta cũng không làm được gì.

Ngay Cửu Võ cũng nói:

- Kiếm Khí Quy Tắc của ta cũng không được!



Cực Lực Viên sải bước bước ra, một chưởng đánh xuống, chỉ thấy con rắn không hề nhỏ đó bị đập tan tành. Cực Lực Viên hơi khựng một chút rồi đập tiếp.

Lập tức, những con rắn nằm trong phạm vi tấn công của Cự Lực Viên đều bị đập nát bét, Cự Lực Viên nói lớn:

- Đại nhân, sức mạnh của ta dùng được!

Nói rồi, Cự Lực Viên đứng chắn trước mặt mọi người. Còn hội Cửu Võ thì tìm nguyên nhân, Phong Vĩnh Thành phải tạo ra khe nứt không gian, Thiết Thương Hùng người phải chạm đất mượn sức mạnh của đại địa, Cửu Võ ngưng tụ kiếm ý, Tam Vĩ Hồng Hồ quét thần niệm…

Tay trái Sở Nam dùng lực, tay phải thi triển năng lượng, muốn xem bí cảnh này rốt cuộc có vấn đề gì.

- Đại nhân, không tạo được khe nứt không gian!

Phong Vĩnh Thành kinh ngạc kêu lên.

- Lão đại, ta không lấy được sức mạnh của đại địa! Thậm chí còn không thể chui xuống đất!

Thiết Thương Hùng chấn kinh kêu.

- Chủ nhân, thần niệm cũng vô dụng!

Sự chấn kinh của Tam Vĩ Hồng Hồ khó lòng diễn tả bằng lời.

Cửu Võ thì phía trước có hiện ra một thanh kiếm sáng chói ngưng tụ từ kiếm ý. Cửu Võ bắn kiếm ra, hơn một trăm con rắn lớn hung mãnh bị chặt thành vài nghìn đoạn.

Một kiếm chặt hơn trăm con rắn, theo lý mà nói chiến tích này rất không tồi. Nhưng đó là kiếm ý Cửu Võ lĩnh ngộ, có thể chém không gian lực thành một vùng hư không rộng lớn. Vậy mà ở đây lại chỉ chặt được hơn trăm con rắn.

Khoảng cách đúng là một trời một vực.

Tay trái Sở Nam đập nát một vài con, tay phải thì không có phản ứng gì, hắn nheo mắt, hô:

- Lửa!

Thế nhưng chẳng có một tia lửa nào.

- Nước!

Không có một giọt nước nhỏ xuống.

Thủy và Hỏa Nguyên Tắc mà Sở Nam tự mình tạo ra cũng không có bất cứ tác dụng gì trong bí cảnh này. Sở Nam nói:

- Tất cả năng lượng có Ngũ Hành là cơ sở đều không thể thi triển tại đây.

Chúng không phải bị phong tỏa thì cũng là đang tiêu hao. Bất luận là rạch không gian hay tế ra Quy Tắc đều tiêu hao nhiều năng lượng hơn bên ngoài. Nhưng tất cả công kích đều trực tiếp bị bí cảnh trừ bỏ.

Mọi người gật đầu, Cửu Võ lĩnh ngộ Kiếm Khí Quy Tắc lấy Kim Nguyên làm gốc, Thiết Thương Hùng lấy gốc là Thổ Nguyên, Tam Vĩ Hồng Hồ và Tiên Nguyệt bọn họ đều lấy gốc là một trong năm yếu tố Ngũ Hành.

- Năng lượng của chúng ta mỗi phút mỗi giây đều đang bị tiêu hao là ở đây chỉ có thể dùng sức mạnh, sức mạnh huần túy!

Sở Nam nói, mọingười nhìn về phía Cự Lực Viên đang thể hiện uy phong. Cự Lực Viên hét:

- Đại nhân, hình như ở đây sức mạnh của ta tăng lên không ít.

Hai mắt Sở Nam bắn tinh quang, tế ra sức mạnh rồi thể ngộ từng chút một.

Một nghìn năm trăm cân sức mạnh, tăng thẳng đến mức đó mới dừng lại.

Khi mọi người đang tiêu hóa sự kỳ quái của bí cảnh thì Cự Lực Viên đã tiêu diệt bảy tám trăm con rắn lớn, còn lại hơn hai nghìn con, cũng biết những kẻ trước mặt không dễ động vào, bắt đầu lùi về sau.

Có điều, chúng chỉ lùi chứ không chạy.

Cự Lực Viên đuổi tới, gầm lên:

- Các ngươi chạy đi đâu? Tất cả đứng yên, hôm nay ta phải ăn thịt rắn!

Hơn hai nghìn con rắn không lui nữa, chúng tụ lại với nhau…

Đúng lúc Cự Lực Viên chạy tới ba bước thì những con rắn kia hợp thành một con mãng sà khổng lồ. Sở Nam bỗng nghĩ, bình quân mỗi con rắn là ba vạn cân sức mạnh, còn lại hơn hai nghìn con, cũng có nghĩa là hơn sáu nghìn vạn cân sức mạnh, dù không dùng hết sức thì cũng không hề nhẹ nhàng.

Chưa nghĩ hết, Sở Nam đã hô lên:

- Cự Lực Viên, cẩn thận, để ta!

- Thiên Nhai Chỉ Xích vô dụng rồi!

- Phù Dao Trực Thượng Cửu Vạn Lý cũng vô dụng rồi!

Sở Nam truyền năng lượng vào đôi chân, nhanh chóng chạy tới trước khi con mãng xà khổng lồ kia đâm tới Cự Lực Viên. Trong quá trình chạy sức mạnh đã ngưng tụ thành sáu luồng. Trong bí cảnh này như vậy cũng đã có chín nghìn vạn cân lực, đủ đối phó với mãng xà rồi.

- Chấn Thiên Quyền!

Đại mãng xà lao tới Sở Nam, nhưng chưa chạm được đến nắm đấm của hắn thì đã gặp phải sức mạnh “chấn”, hơn hai nghìn con rắn tự động tan rã.

Rồi ngay lập tức tất cả số rắn nổ tung, máu tươi bắn tung tóe.

Mặt đất nhuốm đầy một màu đỏ tanh nồng.

Giết được con đại mãng xà, nhưng vẻ mặt Sở Nam không hề được thả lỏng mà đầy ngưng trọng, miệng lẩm nhẩm:

- Năm nghìn vạn cân lực!

Hơn hai nghìn con rắn lớn hợp thành một thể có năm nghìn vạn cân lực, sao có thể không khiến Sở Nam kinh ngạc? Đây mới chỉ là vừa vào Tỏa Hải Không Bình, sau này con đường còn rất dàu, lần này gặp chỉ là rắn, sau đó sẽ là gì? Có sức mạnh thế nào?

Đang nhíu mày, đột nhiên Sở Nam kêu lên:

- Không hay rồi!

Chưa kịp dứt lời hắn đã lại đánh Chấn Thiên Quyền, đống máu thịt, mặt đất và cây cỏ nhuốm máu đều bị Sở Nam đánh tan nát, thế nhưng Sở Nam vẫn chậm một bước.

Mùi máu tanh đã khuếch tán đi khắp nơi!

Hú….hú….

Tiếng sói hú đã vang lên


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui