Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam không biết liệu chỗ xương này có tác dụng không

Dù thế nào xương và con mắt kia không cùng một thể, Sở Nam chỉ đoán, tuy có đến chín phần mười cơ hội là sai. Nhưng trong tình hình lúc này, Sở Nam không thể không nắm bắt bất cứ cơ hội nhỏ nhoi nào. Hắn so với niệm chủng giống như một đứa trẻ ba bốn tuổi với một người trưởng thành cao lớn. Đây là cuộc chiến không công bằng. Sở Nam muốn thắng, ngoài nguyên nhân bên trong còn cần nhân tố bên ngoài nữa.

Con mắt kia chính là nhân tố bên ngoài, nhưng nó chưa đủ sức xoay chuyển cục diện. Hắn cần nhiều nhân tố ngoài hơn nữa, và chỗ xương này có thể là một trong số đó, Thần Lai Thủy Hồn cũng vậy. Chỉ là Sở Nam lúc này căn bản không thể gọi được Thần Lai Thủy Hồn, tuy hắn cảm thấy nó có thể tự ra nhưng vào lúc này hắn không cảm nhận được một chút tông tích gì của nó, giống như Thủy Tinh Quan vậy.

Vì thế lúc này chỉ còn lại những mảnh xương kia.

Vừa ném xương ra, con mắt trên trán Sở Nam bắn ra tia sáng quét qua mười mảnh xương, chúng lập tức phát ra thứ ánh sáng kỳ lạ khó tả.

Không chỉ xương phát sáng mà những mảnh vỡ kia cũng phát dị quang!

Tuy Sở Nam không biết rõ thứ ánh sáng này nhưng hắn ngửi thấy mùi của một luồng sức mạnh.

Những mảnh xương với dị quang lao tới Sở Nam, chúng vốn dĩ rất dài, rất lớn, nhưng cổ quái là căn bản không thể nhìn ra bản thế của nó, không biết nó thuộc bộ phận nào.

Trong đó, mảnh xương có từ Địa Nguyệt Cung, Sở Nam nghĩ nó là xương ngón tay, dài ba mét, chỉ miếng này thôi đã to hơn người Sở Nam, chứ chưa nói đến những mảnh khác.

Nhưng những mảnh xương này xông tới cũng giống như huyết quản ngoại lai kia, ẩn trong cơ thể Sở Nam. Đồng thời chúng thay đổi, biến nhỏ hơn, ngắn hơn, rất vừa với cơ thể Sở Nam.

Cái xương ngón tay ba mét kia ẩn vào ngón tay trỏ phải của Sở Nam, nó khác với huyết quản, không thay thế mà là dung hòa vào xương của Sở Nam.

Chín mảnh xương còn lại cũng lần lượt ẩn vào đầu gối trái một mảnh, cẳng chân phải hai mảnh, đùi trái một mảnh, hông bên phải một mảnh, vai trái một mảnh.

Ba mảnh cuối cùng ẩn vào xương sống Sở Nam, nhưng chúng không liền nhau.

Khi mười mảnh xương khi dung nhập vào cơ thể Sở Nam thì những mảnh vỡ kia cũng bay tới phủ lên người Sở Nam. Mảnh vỡ trước đây liền với xương phủ trên cẳng chân phải của hắn.

Những mảnh xương thu nhỏ lại, mảnh vỡ cũng thu nhỏ.

Những mảnh vỡ còn lại thì phủ bừa linh tinh lên người Sở Nam, ở đây một mảnh, ở kia một mảnh, diện tích phủ nhiều nhất là ở bụng, nhìn từ xa Sở Nam giống như mặc bộ đồ của ăn mày đầy mảnh vá vậy.

Sự thay đổi này chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhanh đến mức Sở Nam chưa kịp nhận biết chuyện gì xảy ra. Ngay khi xương và mảnh vỡ nhập vào người, cơn bão do chủng tử gây ra đột nhiên ngừng lại.

Ngay sau đó, trong đầu Sở Nam vang lên một giọng nói:

- Ngươi có con mắt của hắn, sao lại có cả xương của hắn, lại là mười mảnh?

Lại cả mảnh vỡ khải giáp của hắn? Nói mau ngươi lấy ở đâu?

Giọng nói ngày càng có vẻ kinh ngạc, thậm chí có thể nói là có chút sợ hãi.

Sở Nam cảm nhận được nỗi sợ hãi đó, nhưng hắn biết không phải vì hắn mà là vì chỗ xương, mảnh vỡ và con mắt kia. Nhân tố ngoài đã mạnh hơn nhưng Sở Nam không gửi gắm hết hy vọng sống sót lên chúng. Thủy Tinh Quan không ra, Thần Lai Thủy Hồn ẩn nấp, kinh nghiệm từ vô số lần đấu tranh sinh tử cho hắn biết, chỉ có thể dựa vào bản thân mà thôi!

Cứu được hắn, chỉ có thể là bản thân hắn!

Dù sao nhân tố nội tại là quyết định!

Nghịch ý không hề giảm đi chút nào mà càng thêm mạnh mẽ. Con rồng biến ra từ nghịch ý được thực chất hóa, uy thế thêm kinh người. Sở Nam gầm lên trong ý thức:

-Ngươi có được ý thức của ta không phải sẽ biết chỗ xương này từ đâu sao?

Cơn bão niệm chủng thôn phệ Sở Nam ngày một nhỏ đi, Sở Nam cảm thấy ở chỗ những mảnh xương kia phát ra một thứ năng lượng kỳ lạ, cuối cùng chúng tụ lại ở con mắt trên trán hắn.

Con mắt xoa chuyển chậm dần, nhưng niệm chủng lại càng yếu đi, cơn bão trong ý thức đã tan đi nhưng vẫn còn chút ý niệm.

Xương hòa vào thân thể, máu thịt Sở Nam trùng sinh nhưng chưa kết thúc, mọi thứ vẫn đang tiến hành. Sự thay đổi quỷ dị này đương nhiên Sở Nam không hiểu, quan trọng nhất lúc này là phải hủy chủng tử đi, chuyện khác về sau hãy nói.

Trong đan điền Sở Nam, Âm Dương Ngư tăng tốc, sức mạnh và huyết dịch ngoại lai bị cuốn vào ngày một nhiều hơn. Sở Nam không dùng thẳng số sức mạnh ấy, hắn không quên chúng không thuộc về hắn, hắn cho Âm Dương Ngư luyện hóa cả sức mạnh lẫn huyết dịch!

Sức mạnh ngoại lai dường như muốn ngăn chặn sự trùng sinh của thân thể Sở Nam, nhưng không thể làm gì. Thậm chí căn bản không thể hành hạ được hắn như trước nữa. Mười mảnh xương kia cộng với con mắt, thêm cả mảnh vỡ dường như đã tạo thành một tấm lưới giam cầm sức mạnh.

Trong biển ý thức lại có giọng nói

- Không ngờ thủ đoạn của ngươi không hề ít, ta thừa nhận mình đã tính toán sai một chút. Nhưng ngươi tưởng làm vậy sẽ cứu vãn được vận mệnh của ngươi sao? Ngươi sai rồi!

Lời nói chưa dứt thì Sở Nam đã cảm nhận được một thứ gì đó. Từ con mắt trên trán, cụ thể hơn là từ trong cái hốc mắt, vào trong ý thức, hạt chủng tử kia bắt đầu mọc mầm.

- Những thứ kia của hắn tạo sức uy hiếp rất lớn với ta, nhưng không thể hủy diệt ta hoàn toàn được. Trù phi ngươi đánh bại được ta, nhưng đáng tiếc ngươi không thể. Vì thế mọi việc đều vô ích thôi, ta nuốt ý nghĩ của người, tất cả ý thức, bao gồm cả tâm thân. Vậy thì ra sẽ là ngươi, hà hà, ta nhận thấy là việc này ngày càng thú vị.

- Ta thừa nhận không đánh bại được ngươi!

Sở Nam lạnh lùng nói, niệm chủng lại cười mỉa mai, rồi ngay sau đó niệm chủng mọc lá, lá vừa ra, cuồng phong lại cuộn trào, năng lượng ngoại lai truyền vào ý thức của Sở Nam ngăn cản chủng tử nhưng không thể hủy diệt được nó.

Niệm chủng vẫn cười châm chọc, Sở Nam lại nói:

- Ta không đánh bại được người vì ta không muốn, vì cái ta muốn là nuốt gọn ngươi, là hủy diệt ngươi![/CHARGE][/HIDE]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui