Vũ Nghịch Càn Khôn

Huyết châu đậm đặc như thực, nhưng lại có dịch quang lưu chuyển khiến
người ta thật khó xác định rốt cuộc là thể lỏng hay thể rắn. Ngay Sở Nam là chủ nhân của huyết châu cũng không thể nói chính xác được.

Chỉ là Sở Nam cảm giác huyết châu này không phải thể lỏng, cũng chẳng
phải thể rắn, thậm chí cũng không phải ở thể trung gian, mà nó thuộc một trạng thái khác, trạng thái mà hắn không biết.

Đây cũng chỉ là trực giác của hắn, không thể nói rõ thành lời được.

Ngoài ra, Sở Nam còn cảm thấy trong huyết châu có bao hàm năng lượng.
Sau khi viên huyết châu đầu tiên được Âm Dương Ngư luyện hóa ra, nó
không ở lại trong đan điền Sở Nam mà chuyển động trong máu thịt hắn,
giống như cái bóng, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Đến cuối cùng, huyết châu di chuyển tới xương sống Sở Nam, dừng lại ở sau gáy hắn.

- Huyết châu này có tác dụng gì?

Sở Nam thắc mắc, rồi lập tức nhận ra huyết tuyến vẫn đang quấn trên người chìm vào trong máu thịt mình.

- Chuyện này là thế nào?

Trán Sở Nam nhăn tít lại, khi niệm chủng bị hắn tiêu hủy, hay có thể
nói là khi bị nghịch long nuốt gọn, tiếng gầm thét bên ngoài đã biến
mất, truyền vào tai hắn là tiếng kêu đầy phấn khích của Cự Lực Viên

Sở Nam cũng nhạy bén nhận ra thứ năng lượng quỷ dị điều khiển Cực Tiên đi về phía đầm nước cũng đã biến mất.

Tất cả cho thấy, khi niệm chủng bị tiêu diệt, lời nguyền khiến các loài động vật chết vì mất máu đã bị giải trừ. Động vật không còn chảy máu
đến chết nữa, nếu đã không chết ữa thì số máu đang không ngừng chảy vào
người hắn từ đâu ra?

Vừa thoát ra được cái vòng quái dị thì
lại bước vào một cái vòng khác quái dị hơn. Lại nghĩ đến con mắt thứ ba, những mảnh xương, Thủy Tinh Quan, Thần Lao Thủy Hôn, còn cả cái mầm
cây, Sở Nam không kìm được mà thấy rối bời.

Sở Nam đang cận kề
ranh giới sinh tử lập tức cảnh giác, điều này với hắn chỉ có lợi chứ
không hại gì. Khi con người ta trở nên rối bời sẽ rất dễ có những hành
động sai làm, Sở Nam cũng khó lòng tránh khỏi, trừ phi hắn lấy lại được
bình tĩnh.

- Nói đến nhân quả, Cấm Vụ muốn tiêm nhiễm cho ta, liệu có phải thứ nhân này? Rõ ràng ta đã động đến chủ nhận cường đại
của niệm chủng.

Sở Nam không biết mình đã động đến không chỉ
là niệm chủng, xung quanh bí cảnh Tỏa Hải Không Bình có ngày một nhiều
người đang tới, mọi người nghị luận ngày một xôn xao:

- Ta nghe nói bí cảnh này cơ từ Thiên Võ Đại Lục, không biết là ai để lại mà cường hãn đến vậy?

- Thiên Võ Đại Lục? Chưa nghe nói bao giờ, ai biết được có phải đại lục cấp thấp không?

- Chưa chắc, ta còn nghe nói Thiên Võ Đại Lục rất cổ quái.

- Mặc kệ nó cổ quái hay không, vào xem là biết mà.

- Nếu vào đó dễ dàng thì vào lâu rồi, ngươi tưởng còn đợi đến bây giờ sao?

- Tuy không biết làm thế nào để vào, nhưng ta dám chắc muốn vào Thiên Võ Đại Lục phải trả giá không nhỏ!



Nghe mọi người nghị luận, có người nghĩ bụng:

- Dù trả giá thế nào thì ta nhất định cũng phải đến Thiên Võ Đại Lục để giết kẻ đó!

Cùng lúc đó, trên Thiên Võ Đại Lục, trong Thiên Võ Điện đang tỏa ra thứ ánh sáng dị thường. Ánh sáng bắn thẳng lên không trung, bao phủ bốn
phía, chớp mắt đã biến thành vô hình, nhưng trời đất dường như có chút
thay đổi.

Một lão giả tóc kim đứng phía trước luồng sáng, lẩm nhẩm:

- Tỏa Hải Không Bình bị phá rồi, khó tránh việc người ngoài vào Thiên
Võ Đại Lục. Không Hộ Võ Uy Quang sẽ phát huy được bao nhiêu tác dụng,
nhưng có còn hơn không!

Rồi giọng nói kiên định vang lên:

- Dù là ai, muốn gây sóng gió ở Thiên Võ Đại Lục đều phải trả cái giá đắt!

Ngoài ra, một hàng người mặc y phục hoa lệ bước đi trên Đồ Đằng Đại
Lục, đứng đầu đương nhiên là Thiên Tử. Dường như hắn đang suy nghĩ điều
gì đó, chẳng quan tâm chút nào đến việcThiên Trảm Điện bị hủy. Bước đi
như rấn an nhàn tùy ý của Thiên Tử lại ngày một gần với Ngọc Thố tộc.

Ngọc Thố tộc đã không còn như xưa nữa, đặc biệt là sau khi Kinh Hồng
quay về từ Thiên Trảm Điện, gia nhập Ngọc Thố tộc thì càng có danh tiếng trong tộc. Lệnh của Ngọc Thố đã ra thì không bộ tộc nào trên Đồ Đằng
Đại Lục dám làm trái. Ở nơi thần thánh nhất của Ngọc Thố tộc có một bức
tượng.

Bức tượng này rất lớn, thầm chí còn tỏa sáng. Nó khắc
họa Sở Nam, trong lòng hắn là một con thỏ thần do Tiểu Hắc biến thành
đang nằm. Dù là Sở Nam hay Tiểu Hắc, tất cả đều sinh động như thật!

Chuyện xảy ra ở Đồ Đằng Đại Lục, Sở Nam không biết. Lúc này hắn chỉ
chuyên tâm thúc đẩy sự dung hợp giữa sức mạnh và Thủy Quy Tắc. Theo như
hắn nghĩ, cho toàn bộ sức mạnh cùng Thủy Quy Tắc tôi luyện trong Âm
Dương Ngư nhiều lần, chúng sẽ hòa lại thành một. Tuy Sở Nam cảm thấy như vậy không hẳn là dung hợp thật sự, nhưng như vậy cũng đủ dùng rồi.

Sức mạnh và Thủy Quy Tắc dung hợp vậy còn Hỏa Quy Tắc thì sao? Nhớ niệm chủng từng nói, Âm Dương hóa Ngũ Hành, Ngũ Hành diễn Âm Dương, như vậy
nghĩa là Âm Dương Ngũ Hành liên quan mật thiết không rời.

Sở
Nam nhìn vào đan điền, Âm Dương Ngư vẫn đang xoay chuyển trong Ngũ Hành
Nguyên Dịch. Không chút do dự, hắn căn cứ kinh nghiệm dung hợp sức mạnh
và Thủy Nguyên Tắc, thúc đẩy sự dung hợp của sức mạnh với Hỏa Nguyên
Tắc.

Đúng lúc đó, Âm Dương Ngư luyện ra viên huyết châu thứ hai, nó lại lên xương sống sau viên thứ nhất!

Chín ngày sau, Âm Dương Ngư luyện ra viên huyết châu thứ ba, cũng nằm ở đốt xương thứ ba trên xương sống.

Sau khi viên huyết châu thứ ba xuất hiện, huyết tuyến biến mất, huyết
dịch không chảy nữa, huyết quản trong người Sở Nam cũng không tăng thêm, nhưng dù vậy số lượng huyết quản trong người hắn đã gấp bốn lần người
bình thường.

- Nhiều huyết quản thế này là họa hay phúc? Nếu bị chém thì liệu có chảy nhiều máu hơn không?

Rồi Sở Nam lại nghĩ:

- Dù là họa hay phúc thì cứ nhận đã, có binh đến thì chặn vậy.

Sau khi luyện hóa xong huyết dịch, sức mạnh cũng được Âm Dương Ngư luyện hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui