Vũ Nghịch Càn Khôn

Trắng sáng, sao thưa

Hương khuê, mỹ nhân.

Lúc màn
đêm buông xuống, Sở Nam đi vào phòng Tử Mộng Nhân, liền nhìn thấy một
khung cảnh đẹp, một bộ sa y mỏng như cánh ve, đem dáng người yểu điệu
của Mộng Nhân hoàn mỹ phô bày, ánh mắt trăng mông lung xuyên qua cửa sổ, chiếu lên người Tử Mộng Nhân càng khiến nàng tăng thêm vài phần cảm
giác thần thánh.

Một màn như vậy khiến Sở Nam không chút do dự tiến vào.

Tử Mộng Nhân quay lại, bước đi nhẹ nhàng, từng bước tiến đến gần Sở
Nam, trên mặt hé nụ cười, nụ cười có phần ngượng ngùng nhưng lại phóng
xuất ra một loại mị hoặc, Sở Nam vẫn si mê nhìn, lúc Tử Mộng Nhân đi đến bên cạnh Sở Nam, cặp môi thơm khẽ mở, phả ra hương thơm như lan, nói:

- Ngốc tử, ta đẹp không?

- Đẹp…

Sở Nam thốt ra một chữ, trong đầu bất chợt nhớ đến một màn dưới thác
nước năm xưa, Tử Mộng Nhân cũng lộ ra một mảnh xuân quang, khiến hắn
không khỏi chảy máu múi, lúc đó nàng cũng hỏi hắn có “đẹp không”, ngay
lúc trong người hắn chợt dâng lên cảm giác dị động thì Tử Mộng Nhân đã
một cước đá hắn xuống hồ nước.

Nghĩ vậy, Sở Nam không kìm
được mà lộ vẻ đề phòng, hai tay ôm trước ngực, quả thật không khác gì
một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, quan trọng nhất là Sở Nam căn bản không biết Tử Mộng Nhân muốn làm gì.

Tử Mộng Nhân đang
lúc muốn nói vài câu mật ngọt, chợt nhìn thấy Sở Nam làm ra bộ dạng như
vậy, cái gì mà tình thú, không khí, lãng mạng, ý đồ đều bị phá hủy hết
thảy.

Vốn có chút buông thả, lại nghĩ đến chủ ý của mình, Tử Mộng Nhân vốn thẹn thùng thoáng cái phát hỏa, nói:

- Ngốc tử, ngươi đây là có ý gì? Sợ ta ăn ngươi sao?

- Chuyện này…

Tử Mộng Nhân lại càng khó chịu, cũng bất chấp cái gì mà hình tượng thục nữ, trực tiếp duỗi bàn tay thon dài trắng nõn ra, nắm chặt lấy tai Sở
Nam, hét:

- Ngươi nói rõ cho ta, đến cùng là có ý gì?

- Ta…

- Đi theo ta!

Dù Sở Nam có tuyệt thế thần công, lực trảm Thiên Võ Thần, giờ phút này
cũng phải bại dưới tay Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân nhéo lấy lỗ tai Sở
Nam, trực tiếp kéo hắn vào trong nội thất, trên giường có mùi thơm đặc
hữu của nữ nhân, Sở Nam có chút sợ hãi, hô lên:

- Mộng Nhân, nàng muốn làm gì?

- Làm gì?

Tử Mộng Nhân đột nhiên quay đầu lại, cười với Sở Nam, cắn lên tai hắn
một cái, đây là “cắn” thật a, Sở Nam cảm thấy một cảm giác ngưa ngứa bên tai, lại nghe Tử Mộng Nhân nói:

- Ta muốn ăn ngươi!

- Ăn?

Đêm nay, Sở Nam bị hành vi kỳ quái của Tử Mộng Nhân khiến cho mơ hồ, tư duy đình trệ, đổi lại là bình thường, nói không chừng Sở Nam sẽ ngộ ra, nhưng lúc này, Sở Nam cũng không khỏi nghĩ đến loại “ăn” của Chiến
Thần.

- Hừ!

Tử Mộng Nhân hừ lạnh một tiếng, không
chút khách khí đẩy Sở Nam ngã lên giường, nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn giống như nữ nhân bị đùa giỡn, Tử Mộng Nhân không khỏi bật cười,
sau đó hung hăng cắn môi, nhào lên người Sở Nam.

Đôi môi thơm dán lên môi Sở Nam.

Chỉ có điều, Tử Mộng Nhân chưa từng có kinh nghiệm hôn, nếu nói là hôn
còn không bằng nói là cắn, Sở Nam càng thêm nghi hoặc, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ thật sự muốn ăn?

Mà Tử Mộng Nhân vừa “ăn” vừa lẩm bẩm:

- Trên sách không phải nói khi nữ nhân cắn môi nam nhân thì cảm giác
như gió xuân thổi qua vạn vật, giống như đồng khô tắm nước mát, thân thể lâng lâng như say, hạn phúc mỹ diệu, cảm giác khiến người lưu luyến,
vui đến quên trời đất, vĩnh viễn không muốn tách rời sao? Đều là giả
dối?

Sở Nam nghe thấy chữ “cắn” rất rõ ràng, theo tư duy bình thường, không khỏi nói:

- Mộng Nhân, thịt của ta rất cứng, không thể ăn được.

- Ngốc tử, ngươi đúng là một tên ngốc, mười phần ngu ngốc!

Tử Mộng Nhân thở hổn hển mắng, vừa rồi những gì ghi trên sách đã lừa
nàng, lại nhìn thấy thần sắc hiện giờ của Sở Nam, lửa giận dâng lên hừng hực, nắm lấy quần áo trước ngực Sở Nam, trực tiếp xé rách, sau đó xé
đến lưng, tay không dừng lại, mặc dù vô cùng dã man, nhưng bản năng
ngượng ngùng của nữ nhân cũng khiến nàng không định tiếp tục xé xuống
dưới. Nàng cắn môi, ngẩng đầu lên nhẹ giọng nói với Sở Nam, nhưng thần
sắc Sở Nam so với lúc trước càng kinh ngạc hơn…

Thoáng cái, vẻ ngượng ngùng của Tử Mộng Nhân đã biến mất không còn tăm hơi, lẩm bẩm:

- Dù sao cũng đã xé đến đây rồi, dứt khoát xé sạch.

Vừa nghĩ, Tử Mộng Nhân vừa đưa tay giật lấy quần Sở Nam.

Sau đó, Tử Mộng Nhân liền nhìn thấy một thứ dựng thẳng, nhất trụ kình thiên.

Tử Mộng Nhân không khỏi ngây người.

Sở Nam cũng ngây người, chỉ có điều, Sở Nam liếc trộm Tử Mộng Nhân một
cái, chỉ thấy Tử Mộng Nhân cứng đờ như bức tượng, lại nhìn quang cảnh
trên người Tử Mộng Nhân, Sở Nam bỗng nhiên nhớ đến cảnh thân mật vui vầy cá nước giữa mình và Linh Vân…

Chính lúc này, Tử Mộng Nhân không khỏi thốt lên:

- Như thế nào so với trong sách vẽ còn lớn hơn…

Sở Nam đổ mồ hôi đầy đầu.

Trong lúc đổ mồ hôi đầy đầu, Tử Mộng Nhân ngẩng đầu lên, tựa như nữ
vương, nhìn thấy thần sắc của Sở Nam, tâm tính đùa giỡn nổi lên, nói:

- Ngốc tử, đêm nay ta sẽ ăn trọn ngươi…

- Còn không biết là ai ăn ai đâu…

Sở Nam đã hồi thần lại, lời nói đầy vẻ khiêu khích, hai lần kinh nghiệm nói cho hắn biết, loại ăn này chỉ có thể là nam nhân ăn nữ nhân, Tử
Mộng Nhân thiên tính không phục, giống như giết địch trên chiến trường,
thoát y toàn bộ y phục trên người, toàn bộ cảnh đẹp như tranh vẽ nhất
thời hiện ra trước mắt Sở Nam.

Đây là lần đầu tiên nhìn thấy
quang cảnh như vậy của Tử Mộng Nhân, Sở Nam choáng váng, toàn thân huyết dịch sôi trào, tiểu Sở Nam càng thêm hùng dũng, khí phách hiên ngang,
Tử Mộng Nhân đẩy Sở Nam ngã xuống giường, sau đó áp lên người Sở Nam.

Ôn hương trong lòng, Sở Nam khó kiềm chế được nữa, nhiệt hỏa càng lúc
càng vượng, thân hình Tử Mộng Nhân run rẩy dữ dội, trong đầu một hồi đầu tranh, một âm thanh ngượng ngùng, một âm thanh đầu độc “tiếp tục, mạnh
mẽ tiến hành đến cùng!”

Cắn răng một cái, cuối cùng không cố kỵ nữa.

Tử Mộng Nhân nói:

- Hừ, để ngươi xem là ai ăn ai!

Thân hình Tử Mộng Nhân bắt đầu lắc lư lung tung.

- Mộng Nhân, sai rồi, nên là ta ở trên, nên là ta ăn nàng!

- Đừng hòng gạt ta, bây giờ ta ở phía trên, là ta ăn ngươi mới đúng!

- Nữ, nên ở dưới.

- Không đúng, trong sách đều là nữ nhân ở trên.

Tử Mộng Nhân ngắt lời Sở Nam, Sở Nam không khỏi ngạc nhiên lẩm bẩm:

- Sách? Mộng Nhân xem sách gì?

Mặc dù ngạc nhiên, nhưng Sở Nam cũng nhớ lại tình cảnh ở Cực Lạc Cung, dường như quả thật có cảnh nữ nhân ở trên…

Tử Mộng Nhân vì muốn “ăn tươi” Sở Nam, cố ý tìm sách để xem, chỉ có
điều nàng cũng không xem hết toàn bộ, cho nên Tử Mộng Nhân cũng không
biết tiếp theo phải làm thế nào, cứng nhắc hỏi:

- Ngốc tử, tiếp theo phải làm thế nào?

- Ách…

Sở Nam mồ hôi tuôn trào như thác, tiểu Sở Nam khẽ động, Tử Mộng Nhân hỏi:

- Ngươi cũng không biết sao? Không đúng, ngươi đã ăn Linh Vân rồi, ngươi phải biết mới đúng, nói mau…

- Nàng ta là ở bên dưới…

Sở Nam vẫn còn tranh đoạt quyền khống chế, Tử Mộng Nhân quả quyết bác bỏ:

- Không được, nàng là nàng, ta là ta, chuyện này, ta làm chủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui