Vũ Nghịch Càn Khôn

- Chuyện này, ta làm chủ!

Sở Nam nghe lời nói chém đinh chặt sắt
như vậy, triệt để trợn tròn mắt, trong mũi tràn vào một hương thơm
thoảng thoảng, hương thơm này thẩm thấu mỗi tấc da thịt, huyết nhục toàn thân, cho đến tận mỗi tế bào, cảm giác hưng phấn khó tả, khiến Sở Nam
không kìm lòng được mà giải thích cho Tử Mộng Nhân huyền bí trong đó.

Thật ra, thời khắc này, trong lòng Tử Mộng Nhân cũng vô cùng khó chịu, trong lòng tựa như có ngàn vạn con kiến đang bò, nhưng lúc khó chịu thì cũng
cảm thấy hưng phấn vô cùng, thân thể càng run mạnh lại càng hưng phấn,
giống như có một cỗ lửa tình theo thân thể mà lan vào trong nội tâm, đầu óc, càng thiêu càng vượng…

Chỉ hận không thể lập tức tìm một nơi để phát tiết.

Nghe thấy Sở Nam nói vậy, cánh tay nhỏ bé của Tử Mộng Nhân cực kỳ chuẩn xác
bắt lấy tiểu Sở Nam đang ngẩng cao đầu, trong nháy mắt bắt lấy liền thả
ra, nhưng một chộp vừa rồi càng khiến Tử Mộng Nhân khó chịu, ý thức có
chút say mê, liền lấy vô hạn dũng khí, lần nữa duỗi cánh tay run run ra, ngón tay thon dài như ngọc nắm lấy tiểu Sở Nam, thân thể từ từ hạ
xuống,…

Lúc ngồi xuống, Tử Mộng Nhân còn cười vũ mị:

- Ngốc tử, ta đã nói rồi, là ta ăn ngươi!

- Á….

Tử Mộng Nhân vừa nói xong câu đó, liền hét lên một tiếng đau đớn, Sở Nam
thì cảm thấy mình như tiến vào một mảnh đầm lầy ướt át, không đợi hắn
cẩn thận cảm thụ thì bỗng cảm thấy có cảm giác như mình vừa phá tan trở
ngại nào đó, so với lúc đột phá cảnh giới Võ Thánh còn sảng khoái hơn vô số lần.

Cũng vì vậy, một chữ “ực” từ trong cổ họng Sở Nam phát
ra, vô cùng thoải mái nhấp nhô, Tử Mộng Nhân vốn là xử nữ, nào từng trải qua trận chiến loại này, lần đầu tiên, hơn nữa lại còn tranh quyền chủ
động với Sở Nam, không biết nặng nhẹ, thoáng cái ngồi vào mệnh căn, nơi
đó lập tức truyền đến đau đớn kịch liệt, đau đến mức mười đầu ngón tay
thoáng cái cào lên ngực Sở Nam, không dám cử động nhẹ chút nào.

Sở Nam cảm giác trước ngực truyền đến nóng rát mà đau nhức, không khỏi
khiếp sợ, thân thể hắn tôi luyện đến ngày nay đã có thể liều mạng cùng
Tổ Bảo, nhưng trong nháy mắt Tử Mộng Nhân cào xuống, hắn liền cảm thấy
đau nhức, Sở Nam không khỏi sợ hãi than:

- Tiềm năng của người, quả nhiên là vô cùng.

Đương nhiên, Sở Nam mặc dù suy nghĩ cũng không dừng lại động tác chút nào, Tử Mộng Nhân hét:

- Lừa đảo! Sách đều là gạt người, đau chết ta rồi, nào có cái gì gọi là…

Tử Mộng Nhân nhớ đến miêu tả trong sách, hối hận đến nỗi ngay cả ruột trong bụng cũng biến thành màu xanh.

Sở Nam dùng sức nín cười, nhu tình nói với Tử Mộng Nhân:

- Chuyện này không được gấp, đặc biệt là lần đầu tiên…

- Sao ngươi không nói sớm?

Trên gương mặt Tử Mộng Nhân tràn đầy thống khổ, khóe mắt còn có một vệt nước mắt, trong lòng oán giận:

- Không ngờ ăn người khác cũng thống khổ như vậy, chuyện này…

- Ta đang định nói, nhưng nàng đã…

Sở Nam nói xong, vươn tay lau đi mồ hôi trên trán Tử Mộng Nhân, nói khẽ:

- Ta cũng không ngờ… nàng so với ta còn… nóng vội…

- Ngươi dám giễu cợt ta!

Tử Mộng Nhân vừa thẹn vừa giận, há miệng cắn vào vai Sở Nam, mặc dù Sở Nam không có cảm giác đau, nhưng Sở Nam vẫn nhe răng nhếch miệng, lộ ra vẻ
đau đớn tột cùng, Tử Mộng Nhân nói tiếp:

- Còn cười nữa, ta sẽ ăn ngươi thật sự, ngay cả xương cũng không thừa.

- Nàng không phải đang ăn ta sao?

- Còn cười, ta…

Tử Mộng Nhân còn muốn nói tiếp, nhưng Sở Nam đã chủ động hôn môi nàng, lần này không phải là cuồng phong bạo vũ, mà là suối nhẹ róc rách, Tử Mộng
Nhân muốn đem thứ trong miệng mình nhổ ra, nhưng lại không thành công,
ngược lại còn bị Sở Nam quấn lấy lưỡi.

Dần dần, Tử Mộng Nhân cũng thuần thục, như cá nghịch nước, có cảm giác thoải mái, trong lòng thầm nghĩ:

- Cảm giác này cũng có chút giống trong sách, nếu như vừa rồi không đau thì càng giống hơn…

- Mộng Nhân, còn đau không?

- Còn một chút.

- Ngốc quá, chậm một chút thì sẽ không đau nữa.

- Thật sao?

- Ừm.

Tử Mộng Nhân áp lên người Sở Nam, hỏa nhiệt trong người Sở Nam càng thiêu đốt điên cuồng.

- Mộng Nhân…

- Ưm…

- Để ta tới…

Mộng Nhân thuận miệng đáp ứng, nhưng chợt ngộ ra, vội nói:

- Không được! Ta phải ăn ngươi, chờ ta ăn ngươi xong, ngươi sẽ không đi lâu nữa, sẽ nhanh chóng trở về với ta.

Sở Nam nghe vậy, liền ôm chặt Tử Mộng Nhân, nói:

- Mộng Nhân, chờ ta làm xong những hứa hẹn đó, chúng ta sẽ tìm một nơi để ẩn cư, mở cửa có thể thấy núi, sau phòng có cây, trước phòng có suối…

- Ưm.

- Sau đó sinh một đám hài tử, vây quanh chúng ta.

- Xem ta là heo à? Còn một đám, trừ phi ta sinh một đứa, ngươi sinh một đứa!

- Ách! Nam nhân làm sao sinh?

- Ta mặc ẹ.

Tử Mộng Nhân rất cường thế, dù Sở Nam có bá khí cũng không thể làm gì, đang cười thì Tử Mộng Nhân chợt nói:

- Ngốc tử, dường như không đau nữa.

- Thử nhúc nhích một chút xem.

Tử Mộng Nhân cảm thấy sợ hãi, như chuồn chuồn điểm nước, nhẹ nhàng động
thân, vừa động liền dừng lại, chầm chậm nâng lên rồi hạ xuống…

Không lâu sau, tốc độ của nàng dần nhanh lên, hai tòa núi phía trước như con
thuyền trên sóng biển, lúc cao lúc thấp nhấp nhô, tỏa ra phong quang mê
người, khiến người khác say đắm, Sở Nam không được duỗi tay ra, muốn
khống chế hai chiếc thuyền này, hai tay hơi nắm lại…

Sau đó, tiếng thở dốc truyền ra.

Thanh âm như chim hoàng oanh không ngừng vang lên, đứt quãng, liên tiếp.

Hai loại thanh âm giao tạp, hội tụ thành một khúc nhạc mỹ diệu…

Tử Mộng Nhân ghé xuống bên người Sở Nam, cắn tai hắn, nói:

- Ngốc tử, dường như có chút giống như trong sách.

- Giống cái gì?

- Ngươi xấu lắm!

- Ta thật sự không biết, ta rất đơn thuần!

- Ngươi còn đơn thuần?

- Ta đều bị ăn, như vậy còn không phải đơn thuần sao?

- Hừ!

Tử Mộng Nhân đắc ý hừ một tiếng, lại ôm chặt Sở Nam, khó có thể ức chế cảm giác xông thẳng lên đầu, toàn thân run run nói:

- Ngốc tử, ngươi là nam nhân đầu tiên, cũng là nam nhân duy nhất của ta.

- Tình yêu này, Sở Nam ta sẽ dùng tính mạng bảo vệ, thật tình thật ý.

- A…

Lần này đã không còn là tiếng kêu thảm thiết nữa, mà là thanh âm sung sướng.

Gục xuống, không còn động đậy.

Không lâu sau, xuân triều lại lên, lại một khúc ca tình yêu.

….

Cuối cùng, mây tan mưa tạnh.

Tử Mộng Nhân sớm đã đổ mồ hôi đầm đìa, gương mặt vũ mị ửng hồng, đôi mắt
mông lung, như sống như chết, bắt đầu là chủ động ngang ngược, càng về
sau thì uyển chuyển hầu hạ dưới người Sở Nam, hai người triền miên hồi
lâu.

Cũng may là tu vi hiện tại của Tử Mộng Nhân không kém, bằng
không thì Tử Mộng Nhân đã đưa tay đầu hàng, bây giờ Tử Mộng Nhân cuối
cùng cũng hiểu, rốt cuộc là ai ăn ai, nếu không phải Sở Nam thương tiếc
Tử Mộng Nhân lần đầu tiên, trận đại chiến mây mưa này e rằng sẽ vẫn tiếp tục.

Một đôi tình nhân dựa sát vào nhau, hưởng thụ hương vị hạnh phúc, Tử Mộng Nhân tựa đầu vào ngực Sở Nam, nàng vừa nếm thử hoan lạc
mây mưa, Sở Nam ôn nhu vô cùng, khiến nàng từ đau đớn biến thành sung
sướng, trong tim vui mừng không nói nên lời.

Đột nhiên, Sở Nam kinh ngạc thốt lên.

Tử Mộng Nhân hỏi:

- Sao vậy, ngốc tử!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui