Vũ Nghịch Càn Khôn

Thủy Chi Hàn bộc phát tiềm lực, cảm thấy toàn thân mình tràn ngập năng
lượng, giống như đã hoàn toàn bước chân vào cánh cửa pháp tắc đầu tiên,
trong khoảnh khắc còn có cảm giác thiên hạ vô địch thủ, cho rằng một
quyền này đánh tới, Sở Nam không có cơ hội chạy thoát, chỉ có một con
đường chết!

Bởi vậy một câu nói kia của Sở Nam truyền vào tai
Thủy Chi Hàn nhưng hắn cũng không hề để ý. Một tiểu tử còn chưa bước vào cảnh giới Vũ thần, dựa vào lực lượng để hung hăng càn quấy sao có thể
ra lệnh cho Thủy của hắn, có thể chống lại “thế” của pháp tắc được?

Ý niệm trong đầu vừa dứt, nắm đấm đã đánh tới!

Rầm rầm rầm…

Phốc phốc phốc…

Tiếng nổ liên tiếp vang lên, máu tươi bắn ra, quyền đầu ngưng tụ “thế” của
Thủy Chi Hàn nổ tung, khiến nắm đấm hắn bị nghiền nát, từ đầu xuống chân xuất hiện vô số lỗ máu.

- A!

Tiếng hét thảm vang lên,
Thủy Chi Hàn nhìn những lỗ máu kia, trong mắt hiện lên vẻ không tin. Dù
thế nào hắn cũng không tin nổi, Thủy pháp tắc của hắn lại không nghe hắn điều khiển! Giờ con át chủ bài cuối cùng giờ đã mất, hắn lấy thứ gì để
chém giết Sở Nam, đoạt bảo bối của Sở Nam, đoạt kỳ ngộ, nữ nhân của Sở
Nam?!!

Sở Nam một bước đi tới trước mặt Thủy Chi Hàn, nói:

-
Ngươi đã giúp ta bước chân vào cánh cửa pháp tắc đầu tiên, để tỏ lòng
biết ơn, chín trăm bảy mươi hai quyền ngươi đánh ta lúc trước, giờ ta sẽ trả lại gấp bội!

Lập tức, một quyền đánh tới. Trong một quyền
này ngưng tụ nghịch chi thế thuần túy. Quyền như bạo vũ, rơi lên người
Thủy Chi Hàn. Các lỗ thủng lớn cớ đầu ngón tay giờ biến lớn như một nắm
tay!

Ngoài ra, xương cốt của Thủy Chi Hàn cũng kêu ‘răng rắc’ liên hồi!

Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến Thủy Chi Hàn tỉnh táo lại. Hắn không tiếp
tục suy nghĩ một kích kia của mình sao lại bị bắn ngược, cũng không suy
nghĩ tại sao Sở Nam có thể trong thời gian ngắn bước vào cánh cửa pháp
tắc đầu tiên. Hơn nữa thế của Sở Nam rất không bình thường, khiến trong
lòng hắn không hiểu do đâu mà cảm thấy kinh hoảng.

Thủy Chi Hàn chỉ muốn biết làm sao trốn thoát để khỏi chết.

- Đại lục Thiên Vũ không ít người, trong Tỏa hải bí cảnh, trong hải vực
cũng không ít người. Hôm nay muốn giữ mạng chỉ có thể chạy tới hải vực,
để những tên kia đối phó với Sở Nam. Tuy rằng làm vậy ta cũng gặp nguy
hiểm nhất định, nhưng giờ phút này không còn phương pháp nào khác.

Trong lòng đã quyết định, nhưng Thủy Chi Hàn không lập tức làm ngay. Hiện giờ năng lượng của hắn gần như đã tiêu hao sạch sẽ, muốn tiến vào hư không
thứ nguyên cũng khó khăn hơn trước. Hơn nữa, chung quanh có nhiều người
đang nhìn chằm chằm vào hắn như vậy. Hiện giờ hắn cần một cơ hội!

Kết quả là, Thủy Chi Hàn la lớn:

- Sở Nam, hãy tha cho ta…

- Không phải ngươi thích tự xưng là bổn công tử sao? Từ lúc nào đã biết xưng ta hả?

Sở Nam một chưởng đánh tới, đánh cho Thủy Chi Hàn choáng váng đầu óc, máu
chảy ròng ròng, đầu váng mắt hoa. Không để cho Thủy Chi Hàn hôn mê, Thần lai thủy hồn nói:

- Đại nhân, ta cần huyết nhục của hắn.

Thân thể Thủy Chi Hàn rách rưới, run mạnh một cái, hoảng sợ kêu lên:

- Không được! Huyết nhục của ta…

Còn chưa dứt lời thì đã bị Sở Nam cắt ngang:

- Xưng bổn công tử cho lão tử!

Một trảo, tay trái bị kéo, bay về phía Thần lai thủy hồn.

- Không được!

- Lão tử bảo ngươi xưng bổn công tử, chẳng phải ngươi thích vậy sao? Mau nói cho lão tử!

Cánh tay phải bị đứt, bay về phía Thần lai thủy hồn.

- Tự xưng là bổn công tử, nói đi! Tại sao không nói hả?

Sở Nam chụp lên đùi phải Thủy Chi Hàn. Linh hồn Thủy Chi Hàn run rẩy,
trong mắt hắn giờ Sở Nam là ma quỷ, ma quỷ tội ác tày trời. Hắn không
dám chần chờ thêm nữa, bởi vì chần chờ thêm một chút nữa là đùi phải hắn sẽ có kết quả như cánh tay. Hắn sợ hãi rống lên:

- Ngươi muốn biết cánh cửa pháp tắc thứ hai là gì không?

- Hả?

Sở Nam trì trệ, Thủy Chi Hàn thấy vậy, trong lòng thở dài một hơi, nghĩ “may mà bảo vệ được đùi phải”, miệng đồng thời nói:

- Ngươi cho ta một con đường sống, ta sẽ nói cho ngươi biết cánh cửa pháp tắc thứ hai là gì!

- A…

Thủy Chi Hàn hét thảm, tiếng thét có thể sánh với Âm sát thuật tầng cao nhất! Hắn hoảng sợ nói:

- Ngươi không muốn biết cánh cửa pháp tắc thứ hai sao? Bằng ngộ tính của
ngươi, nói không chừng có thể lập tức bước vào cánh cửa thứ hai? Đến lúc đó ta càng không phải là đối thủ của ngươi…

- Xưng bổn công tử cho lão tử, ngươi quên rồi sao?!!

Thủy Chi Hàn trong lòng sợ hãi, thấy Sở Nam định xé chân trái hắn vội vàng thốt lên:

- Bổn công tử nói cho ngươi…

- Tốt, rất tốt, nói tiếp đi!

Thủy Chi Hàn đâu dám tiếp tục xưng như vậy tiếp, hắn chỉ nói:

- Cánh cửa pháp tắc thứ hai là ý, pháp tắc chi ý. Ngươi thả ta đi, ta sẽ nói cho ngươi điểm mấu chốt bước vào cánh cửa thứ hai!

Răng rắc!

Một nửa chân trái rời khỏi thân thể Thủy Chi Hàn.

- Chẳng lẽ ngươi không muốn biết sao?

- Lão tử ghét nhất là bị người khác uy hiếp!

Thủy Chi Hàn thấy mọi biện pháp đều không áp dụng được, cảm nhận chân trái
không còn thuộc về hắn, trong lòng cảm thấy suy sụp, tuyệt vọng.

- Ta không thể chết như vậy, ta không thể chết được. Ta muốn đánh cược một lần, ta muốn một cơ hội!

Suy nghĩ như vậy, Thủy Chi Hàn nói:

- Quy tắc chi ý cần câu thông, dung hợp bản chất tự nhiên!

Thủy Chi Hàn nói điểm mấu chốt ra là muốn Sở Nam lập tức có cảm ngộ, như vậy hắn liền có cơ hội.

Thế nhưng Thủy Chi Hàn lập tức thất vọng, bởi Sở Nam không có chút dấu hiệu cảm ngộ. Hắn liền nói thêm:

- Cánh cửa pháp tắc thư ba là đạo, quy tắc chi đạo, câu thông dung hợp bản chất thiên địa!

Sở Nam nghe vậy, nở nụ cười:

- Ngươi muốn ta cảm ngộ, đúng không?

- Ngươi…

- Ngươi đang chờ một cơ hội, vậy sao?

- Vì cái gì?

Thủy Chi Hàn không biết tại sao ý đồ của mình bị nhìn thấu. Hắn vừa nói chân trái liền đứt toàn bộ, còn chưa kịp la hét thì đã chứng kiến tay Sở Nam chụp về phía ngực hắn. Lập tức, cảm giác tuyệt vọng tràn ngập thân thể, hắn biết nếu bị chụp trúng vậy thì xong rồi. Trong nháy mắt Sở Nam chụp trúng, Thủy Chi Hàn chứng kiến Thần lai thủy hồn đang cắn nuốt huyết
nhục của hắn, trong đầu lóe lên linh quang, vội quát:

- Sở Nam, ngươi không thể giết ta! Giết ta, tộc trưởng sẽ phái người tới giết ngươi,
giết hắn. Còn không bằng ngươi tạm thời giữ lại mạng của ta, như vậy tạm thời tộc trưởng cũng sẽ không phái sát thủ lợi hại hơn tới!

- Hả?

Sở Nam kêu khẽ một tiếng. Hắn không khỏi công nhận Thủy Chi Hàn nói đúng
là có chút đạo lý. Hiện giờ hắn không muốn đối mặt với đuổi giết vô tận! Nếu như mình hắn, hắn không sợ! Vấn đề là sau lưng hắn còn có cha mẹ,
Mộng nhi…

Đúng lúc này, Thủy Chi Hàn quát:

- Bạo!

Chỉ
thấy con dấu màu đỏ nổ tung trên không trung. Không biết con dấu màu đỏ
là bảo bối gì, ngay cả Sở Nam cũng bị lui lại phía sau. Còn Thủy Chi Hàn thừa cơ điên cuồng thổ tinh huyết, thân thể trọng thương dung nhập hư
không, còn lưu lại một câu nói:

- Sở Nam, thù này ta nhất định sẽ báo! Ta muốn nữ nhân của ngươi, người đi theo ngươi, tất cả sẽ chết, chết, chết…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui