Vũ Nghịch Càn Khôn

Tất cả người có mặt ở đây, bất kể là Triệu Hữu tươi cười hay là Hỏa Vô Song cuồng vọng tự đại, Cuồng đao Hoa Phương vô cùng cẩn thận, Hồn Phiên lão tổ âm lãnh không sợ gì, thậm chí là Thủy Chi Hàn mất hai tay hai chân,
trọng thương rất nặng đều không đặt Sở Nam vào trong mắt!

Họ đều bỏ qua Sở Nam!

Đều nhận định dưới tình hình này, Sở Nam nhất định phải chết!

Nhưng Sở Nam lại động, hơn nữa còn lấy ra trái tim Thủy Chi Hàn. Trái tim vẫn còn đập, nhịp đập nhịp nhàng, máu vẫn còn chảy!

Thấy một màn như vậy, mọi người đều hoảng hốt. Hỏa Vô Song cuồng vọng không
nói gì, vẻ cuồng ngạo như bẩm sinh trên mặt cũng biến mất không thấy
đâu. Nụ cười trên môi Triệu Hữu cũng không còn. Hoa Phương trong lòng
chấn động, hắn đã từng dung đao chém trái tim người khác, cũng từng từng đao từng đao chém, nhưng hắn cảm thấy hình ảnh trước mắt vô cùng đáng
sợ, đáng sợ tới mức khiến linh hồn muốn run lên!

Hồn Phiên lão tổ cũng sửng sốt, trong nhất thời không biết nói gì!

Chỉ có Thủy Chi Hàn phản ứng nhanh nhất, bởi hắn bị đau đớn kịch liệt. Hắn
cảm thấy tính mạng đang trôi qua, hắn hét thảm, run rẩy. Giọng nói Sở
Nam lạnh lung vang lên:

- Chẳng phải ngươi thích xưng là bổn công tử
sao? Chẳng phải ngươi gọi lão tử đánh ngươi sao? Chẳng phải ngươi vừa
muốn lão tử giết ngươi sao?

Sở Nam đánh một chưởng tới đầu Thủy
Chi Hàn. Rốt cục Hồn Phiên lão tổ cũng khôi phục tinh thần, tuy hắn còn
chưa nghĩ ra Sở Nam bằng cách nào thoát khỏi Thiên Hồn phiên khống chế,
nhưng hắn hiểu được cái mặt già này đã bị ném đi rồi. Hồn Phiên lão tổ
rất tức giận, vung vẩy Thiên Hồn phiên, quát lớn:

- Tiểu tử thối, ngươi muốn chết, lão phu cho phép ngươi cử động sao? Dừng tay cho lão phu!

- Cút!

Sở Nam quay đầu lại, quát lạnh, trong tiếng quát, tay phải lập tức biến
lớn gấp ba. Đây không phải là bản thân nắm đấm Sở Nam biến lớn, mà là do lực lượng quang điểm ngưng tụ mà thành. Lực lượng rít gào, đánh thẳng
về phía Hồn Phiên lão tổ.

Hồn Phiên còn chưa hoàn hồn khi nghe
thấy Sở Nam nói “cút!”, thấy Sở Nam công tới, vội vung vẩy Thiên Hồn
phiên ngăn cản. ‘Rầm’ một tiếng, Hồn Phiên lão tổ cảm nhận được một cỗ
lực lượng mãnh liệt, tiến vào trong Thiên Hồn phiên, đánh sâu vào cơ thể hắn khiến hắn lui lại mấy chục thước.

Mà tay phải Sở Nam xuất hiện vài vết thương, máu chảy ra, nhưng hắn không lui lại nửa bước!

Một màn này khiến mọi người lại một lần nữa chấn kinh, trong lòng mọi người có mặt ở đây giờ như bão nổi!

- Mẹ kiếp, dám đoạt uy phong của bản thiếu gia!

- Lực lượng của hắn đã ngưng tụ thành thật thể!

- Tiểu tử khá lắm, xem ra ta vẫn đánh giá thấp ngươi, không ngờ ngươi có thể dùng một quyền đánh lui Hồn Phiên lão tổ!

Ba người sợ hãi thán phục. Hồn Phiên lão tổ tuy chỉ đạt tới cảnh giới Bản
Tổ, nhưng hắn chỉ cần báo danh ra, cho dù là Vũ giả cảnh giới Chân Tổ
cũng phải để cho hắn ba phần mặt mũi. Bởi vì hắn có thực lực chém giết
Chân Tổ, đây cũng không phải là truyền thuyết mà là sự thực, hắn cũng
luôn vì thế mà tự hào.

Nhưng hiện giờ, hắn bị một tiểu tử chưa
đạt tới Vũ thần một quyền đánh lui. Tuy chỉ lui lại mấy chục thước nhưng đây với hắn là một điều sỉ nhục, khiến Hồn Phiên lão tổ đại danh đỉnh
đỉnh không sao chịu nổi.

- Tiểu tử thối, lão phu muốn linh hồn ngươi chịu đựng tra tấn vô tận!

Hồn Phiên lão tổ rống lên, Thiên Hồn phiên ở tay trái vung lên, năm ngón
tay phải lóe lên quang mang âm u, chộp về phía trái tim Sở Nam.

- Dám tiến về trước một bước, lão tử luyện hóa linh hồn ngươi!

- Ngươi…

Hồn Phiên lão tổ tiếp xúc ánh mắt của Sở Nam, cảm nhận được khí tức khắc
nghiệt kia, không khỏi trì trệ. Trong thời khắc trì trệ này, chưởng của
Sở Nam cũng đã đánh tới đầu Thủy Chi Hàn!

Đầu Thủy Chi Hàn cũng
không nổ tung, thế nhưng lại không thấy đâu. Bởi vì đầu của hắn đã bị Sở Nam đánh vào trong bụi, sau đó từ giữa hai chân, bay ra!

Tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, ngay cả Hồn Phiên lão tổ cũng không khỏi giật mình.

Đồng tử Thủy Chi Hàn mở lớn, chứng minh hắn đã chết, chết một cách không
minh bạch! Sở Nam sao lại giết hắn, rõ ràng là hắn đã tìm được đường
sống trong cõi chết, sao giờ có thể chết được?!!

Chết rồi!

Đúng là chết rồi!

Máu tươi bắn ra, thân thể muốn nổ tung thì Sở Nam ném trái tim tới. Khi
trúng đích, nước lập tức ngưng kết thành băng, đóng băng toàn bộ thi
thể, máu tươi của Thủy Chi Hàn. Sở Nam không quên lời của Thần lai thủy
hồn, thu xác Thủy Chi Hàn vào trong trữ vật yêu đại.

Làm xong tất cả, ánh mắt Sở Nam nhìn chằm chằm vào Hồn Phiên lão tổ, nói:

- Ngươi muốn nhiếp hồn lão tử?

- Lão phu muốn nhiếp hồn ngươi, ngươi có thể làm gì?

- Rất tốt!

Sở Nam nói xong, quay đầu nhìn Cuồng đao Hoa Phương, nói:

- Ngươi muốn lấy mạng lão tử?

Cuồng đao Hoa Phương trầm mặc, ánh mắt tỏa ra sát quang.

Sở Nam lại chuyển mắt, nhìn chằm chằm vào Hỏa Vô Song:

- Ngươi muốn cướp bảo bối của lão tử?

- Mẹ kiếp, bản thiếu gia đoạt bảo của ngươi là đã để mắt tới ngươi. Đừng
tưởng giết một tên phế nhân, đánh lui một con mèo nhỏ đã đủ khả năng ho
he trước mặt bản thiếu gia!

Hỏa Vô Song cuồng vọng nói. Hồn Phiên lão tổ nghe thấy Hỏa Vô Song ví hắn là mèo nhỏ, nhưng chỉ trừng mắt,
lực chú ý vẫn tập tủng lên người Sở Nam. Hắn đang nghĩ Sở Nam làm cách
nào mà thoát khỏi Thiên Hồn phiên khống chế.

Sở Nam không để ý tới Hỏa Vô Song lải nhải, nhìn về phía Triệu Hữu:

- Còn ngươi?

- Ta rất thưởng thức ngươi, muốn làm bằng hữu với ngươi!

Triệu Hữu nói lời này ra khiến đám người Hoa Phương đều sững sờ, trong lòng Hoa Phương oán hận:

- Đầm nước này càng quấy càng đục!

- Ngươi không xứng!

Sở Nam nói một câu này so với lời Triệu Hữu càng khiến người khiếp sợ hơn. Tất cả mọi người đều cho rằng Sở Nam sẽ theo Triệu Hữu. Bởi vì dù hắn
có điều cổ quái, thế nhưng đối mặt với bốn tên Vũ tổ hắn có thể sống sót sao? Ngoại trừ dựa vào Triệu Hữu, hắn không còn đường nào để sống.

Kể cả là bản thân Triệu Hữu cũng cho rằng như vậy!

Thế nhưng, Sở Nam hết lần này tới lần khác lại cự tuyệt, thậm chí là mở
miệng sỉ nhục Triệu Hữu. Triệu Hữu vẫn mỉm cười, ai có thể nhìn ra trong nụ cười kia có vẻ khác thường.

- Ngươi nên hiểu rõ, không phải bằng hữu thì chính là địch nhân. Làm địch nhân của ta là một sự việc rất thống khổ!

Không quản đối phương nghĩ gì, Sở Nam từng bước từng bước đi về phía Hồn
Phiên lão tổ. Hắn cự tuyệt Triệu Hữu là vì biết làm vậy cũng không phải
bước lên đường sống! Triệu Hữu vội vã chạy tới đây là vì mục đích gì?
Không phải là vì bảo bối tuyệt thế, vì lợi ích sao? Mà chứng kiến cử
động của Sở Nam liền lập tức thay đổi chủ ý, điều đó chứng tỏ hắn muốn
lấy được nhiều hơn nữa!

Hiện giờ Sở Nam không đơn độc, nếu chỉ có một mình vậy hắn sẽ xử sự chu toàn hơn. Nhưng sau hắn còn có cha mẹ,
Mộng nhi… còn có cả Cực tây chi địa. Những người này đi tới đại lục
Thiên Vũ, ai trong đó mang ý tốt?

Cho dù có, nhưng tuyệt đối cũng không phải bốn người này?

- Tiểu tử thối, nói cho lão phu xem ngươi làm sao mà có thể khiến linh
hồn không bị khống chế? Nói, lão phu bảo vệ mạng nhỏ của ngươi! Bằng
không lão phu sẽ không khách khí nữa!

Hồn Phiên lão tổ nói xong, nhưng Sở Nam lại hét lớn một tiếng:

- Muốn giết cứ giết, nói nhảm làm gì?!!

Cùng với tiếng hét, một quyền của Sở Nam phá không đánh tới!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui