Vũ Nghịch Càn Khôn

- Rốt cục ngươi muốn gì?

Sở Nam nói:

- Rất đơn giản, lưu thanh đao trong tay ngươi lại!

- Tuyệt đối không thể!

Hoa Phương quả quyết bác bỏ. Cuồng đao Hoa Phương, Cuồng đao Hoa Phương, đã không còn Cuồng đao thì còn có thể xưng là Cuồng đao sao? Cuồng đao Hoa Phương, đây không phải tính cách, tính tình mà là thanh đao, hắn nói:

- Thanh đao này chính là mạng của ta, ngươi muốn thanh đao này nghĩ là muốn mạng của ta!

- Đến lúc này ngươi mới nghĩ tới mạng của mình hả? Lúc ngươi tới đây,
muốn đoạt bảo bối tuyệt thế, muốn giết ta, sao lúc đó ngươi không nghĩ
tới đao chính là mạng của mình?

Sở Nam lạnh giọng hỏi. Trong lòng Hoa Phương có chút hối hận, có phần hổ thẹn, nhưng tay siết chặt Cuồng đao, nói:

- Ngươi muốn gì cũng được, chỉ riêng thanh Cuồng đao này là không được!

- Được, ta muốn đầu của ngươi, hoặc là muốn một giọt tinh huyết!

- Không, không được…

Hoa Phương liên tục hét lên, hắn cũng không muốn giống như Hồn Phiên lão tổ. Hắn xoay người lại, nhìn chằm chằm vào Sở Nam nói:

- Chớ có ép ta, nếu ta liều mạng thì ngươi cũng không có kết quả tốt!

- Uy hiếp ta? Tốt, lão tử cho ngươi dốc sức liều mạng!

Sở Nam hét lớn, kích phát ra ngàn vạn Diệt nguyên minh đằng, quấn lấy Hoa
Phương. Triệu Hữu trông thấy dây leo, ánh mắt lóe ra hàn quang, nhìn về
phía Hồn Phiên lão tổ, quả nhiên thấy trong mắt Hồn Phiên lão tổ lộ ra
vẻ sợ hãi.

Hoa Phương không thất thần như Hồn Phiên lão tổ lúc
trước, hắn cảm thấy tu vị đang mất đi, trong lòng hoảng sợ, dùng đao
chém về phía Diệt nguyên minh đằng, nhìn Sở Nam, nói:

- Ngươi… ngươi…

- Chẳng phải ngươi uy hiếp ta sao? Chém đi, lão tử muốn xem ngươi có bao
nhiêu năng lượng để chém. Loại dây leo này chỉ cần ta còn một hơi tàn sẽ liên tục mọc ra. Chẳng phải ngươi muốn liều mạng sao? Vậy chớ có áp chế huyết dịch, toàn lực mà chém đi!

Hoa Phương nhìn Diệt nguyên
minh đằng như một mảnh rừng rậm bao vây lấy mình gần như muốn phát điên. Nếu như hắn không cần áp chế huyết dịch thì không sợ những dây leo này
chút nào, tới bao nhiêu hắn chém hết bấy nhiêu! Nhưng hiện giờ tám phần
thực lực đều phải áp chế huyết dịch sôi trào, dùng hai thành thực lực
đối phó với những dây leo này quả thực không đủ. Mặc dù đại bộ phận Diệt nguyên minh đằng đều bị hắn chém đứt, nhưng cũng có một vài gốc quấn
lên người. Vừa quấn lên, chúng liền điên cuồng hấp thu tu vị. Nhiều lần
bị hấp thu như vậy, góp gió thành bão, vậy tu vị của hắn nhất định sẽ hạ thấp.

Hơn nữa, thời gian dần trôi qua, năng lượng tiêu hao rất
nhiều, thực lực lại đang hạ xuống, số lượng Diệt nguyên minh đằng hấp
thu sẽ càng tăng, tạo thành một vòng tuần hoàn. Hoa Phương không dám
nghĩ tiếp, gào lên:

- Rốt cục ngươi muốn như thế nào?

- Những
lời này đáng lẽ phải để ta hỏi ngươi mới đúng, rốt cục ngươi muốn như
thế nào? Chúng ta không cừu không oán, ngươi lại muốn lấy tính mạng ta,
rốt cục ngươi muốn như thế nào?

Sở Nam vừa hỏi, vừa lấy Thiên Hồn phiên ra, ném cho Hồn Phiên lão tổ, nói:

- Ngoan ngoãn nghe lời thì sẽ có một ngày ngươi được tự do. Bằng không ta lập tức khiến ngươi biến thành bụi đất!

Hồn Phiên lão tổ bắt lấy Thiên Hồn phiên, trong lòng đã có chút lực lượng, hỏi Sở Nam:

- Ngươi nói là thật sao?

- Ngoại trừ tin tưởng ta, ngoại trừ làm theo lời ta, ngươi không còn biện pháp nào khác! Thiên Hồn phiên của ngươi chẳng phải không có Linh hồn
sao, trước mắt đang có một Linh hồn rất mạnh mẽ, nhưng hắn giờ rất hư
nhược. Ta tin bằng năng lực của ngươi thu Linh hồn của hắn hẳn không
phải là một việc khó!

Sở Nam nói một câu kia khiến Cuồng đao
trong tay Hoa Phương trì trệ, ngàn vạn dây leo quấn lên người. Hoa
Phương vội vàng chém đứt, còn Hồn Phiên lão tổ nói:

- Được, ta tin tưởng ngươi!

Sau đó, Hồn Phiên lão tổ ngưng tụ từng tia năng lượng trong cơ thể, thi
triển bí kỹ, Thiên Hồn phiên múa lên. Toàn thân Hoa Phương trì trệ, hét
lớn:

- Ta sai rồi, ta sai rồi! Vậy còn chưa được sao?

Sở Nam quay đầu, nhìn về phía Triệu Hữu, hỏi:

- Còn ngươi thì sao?

Triệu Hữu nghe vậy, trong lòng dâng lên muôn vàn tư vị. Trước kia, trong lòng hắn cảm thấy ưu việt, nhưng giờ lại là cảm giác chát đắng. Hắn vốn là
nhân vật một phương, hiện tại lại bị bức tới tình cạnh như thế này. Hắn
lấy ra một kiện pháp bảo, nói:

- Đây là một kiện Tổ bảo thượng phẩm, đã đủ chưa?

- Ngươi cứ nói đi?

Triệu Hữu lại nói ra một kiện, Sở Nam không nói gì, Triệu Hữu lại tiếp tục lấy ra hai kiện, nói:

- Ba kiện Tổ bảo thượng phẩm, một kiện Tổ bảo đỉnh cấp, như thế đã đủ đề đền bù hôm nay ta đắc tội rồi!

Hoa Phương đang múa Cuồng đao loạn lên không ngờ tới Triệu Hữu lại dễ dàng
thỏa hiệp như vậy. Triệu Hữu khiến hắn cảm thấy cao thâm khó lường, thậm chí hắn còn mơ hồ cảm thấy nếu chém giết với Triệu Hữu, rất có thể
không địch lại được! Một nhân vật như vậy lại…

Đồng dạng bị mê
hoặc còn có Hỏa Vô Song. Hồn Phiên lão tổ trợn tròn mắt, Sở Nam chỉ nói
một câu đã có thể chiếm được nhiều bảo bối như vậy, mạnh hơn so với hắn
giết người đoạt bảo vô số lần!

Sở Nam nhìn chằm chằm Triệu Hữu, nói:

- Kỳ thật trong bốn người, ngươi là mối uy hiếp lớn nhất!

Triệu Hữu cười nói:

- Ngươi càng có tính uy hiếp hơn!

- Lấy ra một kiện pháp bảo siêu việt Tổ bảo, giữa chúng ta coi như xong, về sau là địch hay là bạn thì nói sau!

Triệu Hữu vẫn cười nói:

- Khẩu vị của ngươi, rất lớn!

- Đây chẳng phải là do các ngươi bức ta sao?

Ánh mắt Triệu Hữu híp lại, cân nhắc thế cục trong lòng. Hắn biết rõ nếu
chạy trốn Hồn Phiên lão tổ khẳng định sẽ đối phó với hắn. Hơn nữa Diệt
nguyên minh đằng vô cùng quỷ dị cũng sẽ phô thiên cái địa lao về phía
hắn. Ngoài ra Hỏa Vô Song hiện giờ cũng đã chuẩn bị.

- Hoa
Phương, nếu như ta và ngươi cùng tấn công Triệu Hữu, đợi khi bắt lấy
hắn, ngươi có thể cầm Cuồng đao bình yên rời khỏi, từ nay về sau ân oán
giữa chúng ta được xóa bỏ, ngươi có bằng lòng hay không?

- Đồng ý!

Hoa Phương thốt lên, vẻ tươi cười trên khuôn mặt Triệu Hữu trì trệ, nói với Sở Nam.

Lập tức, hắn lấy ra một thanh kiếm:

- Kiếm này là Cổ bảo hạ phẩm, tên là Kim Hồng!

Nhất thời, Kim Hồng kiếm và bốn kiện tổ bảo khác phiêu phù trên không trung.

Hoa Phương choáng váng.

Sở Nam nói thêm:

- Hồn Phiên lão tổ, ngươi tới thu chúng lại!

- Vâng.

Nói xong, Hồn Phiên lão tổ có chút mất tự nhiên, nhưng khi chứng kiến năm kiện bảo bối, vẻ bối rối liền biến mất. Sở Nam nói:

- Ngươi đã có nhiều bảo bối như vậy, tại sao lại vì một kiện bảo bối tuyệt thế chạy tới đây?

- Hôm nay ta theo tiếng nói kia chạy tới đúng là sai lầm lớn nhất. Về
phần nguyên nhân tại sao, ta đương nhiên có nguyên nhân của mình.

Triệu Hữu giống như bằng hữu bàn chuyện nhà nói. Chứng kiến Hồn Phiên lão tổ thu năm kiện bảo bối lại, hắn nói:

- Hiện giờ ta có thể đi chưa?

- Mong sớm gặp lại!

- Ta cũng không muốn gặp lại ngươi. Nếu có thể, ta hi vọng vĩnh viễn không gặp lại ngươi!

Triệu Hữu chém đinh chặt sắt nói, cảm thấy huyết dịch trong cơ thể đã không còn sôi trào, hắn nói với Hoa Phương:

- Tin tưởng tiếp theo ngươi còn có thể nói ra càng nhiều lần nguyện ý hơn nữa.

Thanh âm vừa dứt, thân ảnh Triệu Hữu biến mất, không thấy bóng dáng. Triệu
Hữu không ẩn nấp, mà nhanh chóng rời khỏi, thầm nghĩ trong lòng:

- Nếu thực sự không nhiễm phải những nhân quả kia, vậy năm kiện pháp bảo này cũng đáng giá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui