Vũ Nghịch Càn Khôn

Nhìn hơn mười con mèo kia trong nội tâm Sở Nam sợ hãi thán phục không
thôi, thủ đoạn này của Tiểu Hắc so với Sinh Tử Quyết của hắn còn muốn
lợi hại hơn nhiều, hắn phải lấy được máu huyết của người ta, còn phải
luyện hoá, quá trình lấy máu và luyện hoá này đều là nguy cơ trùng
trùng.

Mà Tiểu Hắc, chỉ thoáng điểm ra một cái là có thể biến
người khác thành mèo, chỉ cần biến thành mèo người nọ sẽ bị Tiểu Hắc
khống chế, Tiểu Hắc muốn hắn làm cái gì hắn liền làm cái đó, năng lực
này của Tiểu Hắc so với thiên phú của Huyết Ma tộc còn muốn biến thái
hơn.

Đột nhiên, lông mày Sở Nam có chút co rút lại, hiện tại hắn
nhận ra rằng, mặc kệ là sự tình gì đều có hạn chế của nó, Sở Nam vội
vàng truyền ra một đạo thần niệm:

- Tiểu Hắc, mặc kệ là bao nhiêu người, ngươi đều có thể biến hắn thành mèo sao?

- Phụ thân, ta cảm giác được, hiện tại tối đa khống chế được bốn mươi chín con mèo!

- Bốn mươi chín? Vậy là đủ rồi.

Sở Nam vừa mới thì thào một câu liền gấp rút hỏi:

- Không có hạn chế tu vi sao?

- Có, quá lợi hại cũng không được, nếu đối phương thật lợi hại ta còn có khả năng bị cắn trả!

Nghe được hai chữ "cắn trả" Sở Nam thoáng cái khẩn trương lên, hắn nói:

- Tiểu Hắc, đợi trường phong ba này qua rồi ngươi cái gì cũng không cần
lo, chỉ để ý ăn ngủ, ngủ nhiều một chút, đến lúc đó ai cũng không dám
khi dễ ngươi!

- Phu thân, càng về sau năng lượng ta cần lại càng lớn!

- Không có sao, ta đi tìm!

- Mà chu kỳ ta ngủ sẽ càng ngày càng dài, mười năm, một trăm năm cũng có thể!

- Dài như vậy?

Đáp án nào quả thực ngoài dự đoán của Sở Nam, mày kiếm Sở Nam giương lên, hắn nói:

- Tiểu Hắc, ngươi chỉ để ý, ta sẽ không để cho bọn hắn xúc phạm tới ngươi!

- Ân, phụ thân.

Tiểu Hắc nhảy vào lồng ngực Sở Nam, vuốt ve đầu Tiểu Hắc Sở Nam nở một nụ
cười, trong đầu nghĩ đến như thế nào từ trên người những kẻ này đào ra
nhiều thứ hơn, làm thức ăn cho Tiểu Hắc, hơn nữa còn vì Tinh thần khiếu
huyệt của hắn cũng cần không ít pháp bảo.

Đúng lúc này, có một người toàn thân đầy máu tay cầm một kiện Cổ bảo, còn có mười kiện Tổ bảo đến trước mặt Sở Nam nói ra:

- Đại nhân, hiện tại ta có thể rời đi được chưa?

Nói xong, người này đã có xu thế xoay người chạy như điên.

Dự liệu như vậy nhưng hắn lại nghe được hai chữ "không thể".

Người này sửng sốt, mang theo trùng trùng điệp điệp nghi hoặc mà sợ hãi nói gấp:

- Đại nhân, bên trên kia không phải ghi là mười kiện Tổ bảo, một kiện Cổ
bảo sao? Ta đây không phải vừa vặn đủ sao? Ngươi không thể nói không giữ lời a!

- Một kiện Cổ bảo, mười kiện Tổ bảo là lúc không có động
thủ trước, nhưng lúc trước ngươi lại hướng ta động thủ, cho nên hiện tại giá đã tăng rồi, ngươi phải đưa ra ba kiện Cổ bảo, ba mươi kiện Tổ bảo!

Sở Nam nhàn nhạt nói ra.

Người này như phát điên mà quát lên:

- Không có khả năng, đây quả thực là muốn mạng người, bảo ta đưa ra ba
kiện Cổ bảo, ba mươi kiện Tổ bảo còn không bằng biến ta thành mèo cho
rồi!

Người này nói vậy tuyệt đối không phải là nói nhảm, nhưng mà Sở Nam lại không cho rằng hắn nói nhảm, Sở Nam nói:

- Như ngươi mong muốn.

- Đừng! Đại nhân, ta...

Người này muốn bao nhiêu hối hận liền có bấy nhiêu, trong hối hận hắn như nguyện ý mà biến thành một con mèo.

Đám võ giả phía trước đang chém giết lẫn nhau thấy vậy liền ngây ngẩn cả
người, không biết nên làm thế nào cho phải, đoạt pháp bảo cũng biến
thành mèo, không đoạt cũng biến thành mèo. Một tên đại hán trên tay đang nắm một kiện Cổ bảo mang theo oán khí mà hô lên:

- Ngươi rốt cuộc như thế nào mới buông tha chúng ta?

- Những lời này, có lẽ phải hỏi chính các ngươi rồi!

Sở Nam nói vậy, đám người Tứ Quý, Cửu Võ đã tìm xong đối thủ, lấy bọn hắn
ra làm đối thủ để đối luyện, đương nhiên, vẫn là câu nói "ngươi có thể
giết ta, ngươi có thể ly khai" rồi.

Sở Nam nhìn mấy chữ huyền phù trên không trung kia, Thổ nguyên lực tế ra, hoá thành hai cây cột đem
đám chữ kia khắc lên trên, sau đó hắn không thèm để ý tới đám võ giả kia nữa mà đi về phía trung niên nhân, trung niên nhân cười nói:

- Sở Nam, ngươi vậy mà lại cho ta vài cái kinh hỉ.

- Ngươi là...

- Người một nhà, ta đến từ Chư Thiên tổng điện, danh hào Hành Giả!

- Chư Thiên tổng điện?

Sở Nam nhìn Hành Giả, tuy không có nhìn ra tu vi chân thật nhưng hắn lại
nhanh chóng nhớ tới một cái vấn đề hắn không để ý đến, hắn hỏi thẳng:

- Ngươi cũng là đi từ bí cảnh Toả hải không bình đến hay sao?

Hành Giả nhẹ gật đầu, chứng kiến hai vẻ nghi hoặc tại đầu lông mày hắn liền cười nói:

- Ngươi có phải hay không cảm thấy ta không nên đến từ đó?

- Ân.

- Thiên Võ điện cùng Chư Thiên tổng điện có Truyền Tống trận đấy, nhưng
mà Truyền Tống trận tại Chư Thiên tổng điện lại không thể sử dụng một
cách đơn giản được, về phần tại sao Thiên Võ điện Điện chủ sẽ nói cho
ngươi.

Hành Giả đối với Sở Nam càng ngày càng thoả mãn.

-
Chư Thiên điện có ngươi, chắc chắn sẽ đại phóng quang thải (phát sáng
chói lọi)!

- Thiên Võ điện là nhà của ta.

Sở Nam nói.

Hành Giả gật đầu, mắt nhìn về phía những tên võ giả kia lông mày thoáng khoát chặt lại.

- Phong ba, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, ba mươi người này chỉ là đám thứ
nhất, về tin tức của ngươi đúng là càng lúc truyền càng rộng, không chỉ
vì những người ngươi đã giết mà còn dị bảo, còn có người nói tìm được
ngươi là có thể đột phá được Cổ chi cảnh giới, thậm chí cả những thứ mơ
hồ cũng đều có.

- Đều đến đây đi, tới càng nhiều càng tốt!

- Tốt, đây mới chính là phong phạm môn nhân Chư Thiên điện ta! Lôi tộc
thì sao? Sẽ có một ngày Chư Thiên điện ta nhất định đứng ở phía trên
Thương khung!

Hành Giả nói ra những lời này, trong ánh mắt loé lên tín niệm tất thắng.

Sở Nam chứng kiến loại ánh mắt này thì không khỏi nhớ tới Huyết Ma tộc,
không đợi hắn tiếp tục nghĩ Hành Giả đột nhiên nhớ tới cái gì đó mà sắc
mặt trở nên âm trầm, Hành Giả nói:

- Đúng rồi, ngươi cùng Thiên Tử có ân oán gì sao?

- Thiên Tử?

Sở Nam lặp lại một lần, cảm thấy có chút kỳ quái.

Hành Giả tiếp tục nói ra:

- Thiên Tử phát ra bức hoạ của ngươi, tại từng cái đại lục tìm kiếm khắp
nơi, tìm đã nhiều năm, lúc ta vừa chứng kiến còn khiến ta cảm thấy hoảng sợ.

- Tìm khắp nơi?

Sở Nam hồi tưởng tới Thiên Tử là thần thánh phương nào.

Lúc này, Điện chủ rốt cuộc đã hiện thân rồi, nhìn thấy Hành Giả Điện chủ liền bước lên phía trước nói ra:

- Hành Điện Sử, ngươi đã đến rồi, Thiên Võ điện này của chúng ta có thể an toàn hơn nhiều rồi.

Hành Giả cười nói:

- Nếu như ta không đến, Thiên Võ điện các ngươi cũng vẫn oan toàn a.

- Ha ha...

Điện chủ nhìn Sở Nam trong cõi lòng đầy vẻ cười an ủi. Hành Giả hỏi:

- Bốc Điện chủ, ngươi có tính ra tương lai của Sở Nam?

Điện chủ lắc đầu, lộ ra vẻ cười khổ.

Hành Giả kinh hãi:

- Đến cùng là chuyện gì, nói với ta.

Sở Nam đối với Thiên Tử đã có chút suy đoán nhưng vẫn chưa có tình huống
hoàn toàn xác định, hắn quay người hướng khoả vẫn tinh đi tới.

Trong tràng, chỉ còn lại bốn người không có biến thành mèo, mà bốn người kia
lúc này lại đang là đá mài đao của đám người Cửu Võ, Tứ Quý.

Cùng lúc đó, Lôi Ngoan đã trở lại trong Lôi tộc, cũng đã đại khái biết được
một ít, phán định Sở Nam cùng Thiên Tử là địch không phải bạn, lập tức
Lôi Ngoan liền để cho người đem tin tức của Sở Nam truyền ra ngoài. Lôi
Ngoan cười nói:

- Không bao lâu, Thiên Tử liền tìm được tin tức
này đi à nha! Sở Nam, lá gan của ngươi quả nhiên lớn, ngay cả Thiên Tử
mà cũng dám đắc tội, ngươi phải hảo hảo mà sống cho ta, chờ ta đi ra tự
mình lấy mạng chó của ngươi!

Sau đó, Lôi Ngoan nhớ lại ba chữ "phá rồi lập" của gia gia hắn nói lúc trước mà bước vào Hoá Lôi trì!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui