Vũ Nghịch Càn Khôn

- Thành Song, ngươi cơ duyên quả nhiên thâm hậu, là người có đại cơ duyên.

Hỗ trưởng lão thấy Sở Nam đem trận bi giao ra, vẻ mặt mang theo nụ cười mà nói ra.

Sở Nam khiêm tốn đáp:

- Đều là công quá của sư tôn, nếu không có sư tôn chỉ dạy, đệ tử hiện tại cũng không lấy được những khối trận bi này.

Sau đó, Sở Nam lại hổ thẹn nói:

- Đáng tiếc, đệ tử hành sự bất lực, không có đem tất cả trận bi thu vào trong tay, còn kém một góc cùng một khối.

Nhìn bộ dáng của Liên Thành Song như vậy, Hỗ trưởng lão thật có chút hổ
thẹn, hết thảy lão cấp cho Liên Thành Song đều là vì mục đích của chính
bản thân mình. Hỗ trưởng lão nhìn lướt qua Thiên Tử, nói:

- Thành Song, ngươi có thể làm được thế này đã phi thường tốt rồi, người này,
không phải là ngươi có thể ứng phó được, lần này ngươi lập công lớn, vi
sư nhớ kỹ rồi.

Đối mặt với tán thưởng của Hỗ trưởng lão, Lâu Quân Giang đang muốn mở miệng thì không khỏi ngậm lại, mà Thiên Tử nhìn
những cử chỉ này, thầm nghĩ:

"Lãnh khốc, khiêm tốn, hổ thẹn, chuyển đổi tự nhiên như thế, quả nhiên là rất thú vị."

Trịnh Vĩ Tán trong mắt cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.

Trong lòng Sở Nam đã có chủ ý, trong chuyến này hắn thu hoạch quả nhiên không nhỏ, chỉ với hai thứ Trận chi nghịch hồn cùng Thời Gian trận cũng đã
khiến cho hắn không uổng công rồi. Bất quá, hắn còn một đích quan trọng
nhất, chính là để cho Tiểu Hắc thôn phệ càng nhiều năng lượng hơn nữa để tỉnh lại, hoặc là ngủ say, để một lần nữa trở nên mạnh mẽ hơn.

Đối với Trận tông truyền thừa, hắn không phải là quá quan tâm, một nguyên
nhân chính là vì Tiểu Hắc, còn nguyên nhân nữa chính là nhiều cường giả
như vậy, Cổ chi cường giả có tới sáu bảy người, Sở Nam tuy rất biến thái nhưng con chưa có biến thái tới mức một người đấu lại được với sáu bảy
Cổ chi cường giả. Không cần nói tới sáu bảy người, chỉ cần một người là
hắn đã chịu không nổi rồi, đặc biệt là còn phải bạo lộ bản thân, rồi
đuổi giết đến từ ba người Hỗ trưởng lão.

Mình làm người khác hưởng, cũng không phải là chuyện dễ dàng gì!

Sở Nam đã có chủ ý, đại trưởng lão tiếp lời Hỗ trưởng lão, nói:

- Xác thực là đại công, ta nơi này có một tấm Cổ phù, có thể bảo vệ ngươi dưới một kích toàn lực của Cổ chi cường giả mà không chết!

Dứt
lời, đại trưởng lão lấy ra một tấm phù tiểu xảo lung linh cho Sở Nam, Sở Nam có chút kinh ngạc mà tiếp nhận Cổ phù, thần sắc ngơ ngác, còn đám
người Trác Việt, Lâu Quân Giang đã tuôn ra vô tận ghen tị.

Hỗ trưởng lão nói:

- Còn không mau tạ ơn đại sư bá!

- Cảm ơn đại sư bá.

Sở Nam rối rít cúi đầu tạ ơn, điều này thực sự là một cái thu hoạch ngoài ý muốn.

Trận bi Sở Nam mang đến lại để cho đám người đại trưởng lão lần nữa chiếm
được thượng phong, đại trưởng lão tặng, một là đề phòng Thiên Tử, hai là lúc này tinh anh đệ tử số chết số thương tổn đã không ít, người ưu tú
lại có cơ duyên như vậy tự nhiên cần phải tính toán một phen. Đương
nhiên, quan trọng nhất chính là cái Cổ phù kia không đáng gì.

Cổ
phù đối với đại trưởng lão đã vô dụng, còn đối với Sở Nam mà nói lại có
trọng dụng. Tấm Cổ phù này giúp hắn khi bạo lộ liền giúp hắn gia tăng tỷ lệ tìm được đường sống trong chỗ chết. Ngoài ra, Sở Nam còn có thể tiến hành nghiên cứu với tấm Cổ phù này, tiếp theo là chính mình hoạ phù,
chế phù.

Đối nghịch với phong quang của Sở Nam, Trác Việt lại ủ
dột chạy tới tam trưởng lão, sau khi hô lên một tiếng "sư tôn" xong liền đem tiền căn hậu quả thêm mắm thêm muối vào. Tam trưởng lão nhìn chằm
chằm vào Thiên Tử, quát:

- Giải Long Cốt kiếm cho hắn!

- Được!

Thiên Tử cười nói, tay vung lên.

Thấy Thiên Tử thức thời như vậy, tam trưởng lão vừa mới thả lỏng lập tức sắc mặt đại biến, lập tức xuất thủ, quát lạnh:

- Ngươi muốn giết hắn?

- Đúng vậy a, hắn chết, Long Cốt kiếm không phải giải sao?

- Làm càn!

Tam trưởng lão rống lớn, vừa rống xong tam trưởng lão lại trì trệ xuống, là lão vừa ăn phải một chút thiệt thòi ngầm, tam trưởng lão tức giận, lại
muốn hung ác ra tay thì Thiên Tử lại nhàn nhạt nói ra:

- Lão già
mặc tử y kia hiện tại khẳng định hi vọng các ngươi cùng ta chém giết
trước một hồi, tốt nhất là giết tới ngươi chết ta sống a.

- Tam sư đệ!

Nghe được đại trưởng lão quát lên, tam trưởng lão đành nhịn xuống, hiên tại
còn không phải thời điểm dốc sức liều mạng, cũng bởi vì vậy Trác Việt
lại trở thành mục tiêu phát tiết của cỗ nộ hoả nơi ngực tam trưởng lão.

- Phế vật, cũng là Đại Đạo tông đệ tử, người khác thắng lợi trở về ngươi lại nửa chết nửa sống, cút sang một bên.

Trác Việt rất uỷ khuất, lúc trước mọi thứ hắn đều hơn hẳn Liên Thành Song
một cái đầu, mà hắn hướng Thiên Tử ra tay cũng là vì muốn cướp lấy khối
trận bi kia, ai biết chuyện lại biến thành thế này, ngoài uỷ khuất Trác
Việt còn tích một ngụm ác khí, khí này do oán hận mà sinh, đều tính lên
người Sở Nam.

Đại trưởng lão nói:

- Trác Việt, lần này ngươi nếu có thể sống sót, ta tự tay thay ngươi giải Long Cốt kiếm!

- Cảm ơn đại sư bá! Cám ơn...

Trác Việt rốt cuộc đã thấy được một tia hi vọng.

Đại trưởng lão nhìn chằm chằm vào Thiên Tử, bình thản hỏi:

- Ngươi đứng bên nào?

- Ta không đứng về phía nào.

Nói là như vậy nhưng Thiên Tử lại hướng tử y lão giả đi tới.

Sở Nam thấy vậy liền minh bạch, người trẻ tuổi này muốn cho sự tình càng
thêm đặc sắc một ít, hắn nếu còn đứng bên này liền không còn gì lo lắng
đáng nói rồi.

Lão già tử y tự nhiên đại hỉ không thôi, vừa rồi
lão còn đang lo lắng không có trận bi trong tay sẽ rơi vào cục diện thập phần bất lợi, nhưng không ngờ ông trời lại đưa trận bi tới trước mặt
lão, kể từ đó lão cũng có vốn liếng để giằng co, hơn nữa thực lực cũng
được tăng cường.

Trong mắt tam trưởng lão lộ cừu hận, Hỗ trưởng lão lại nghi hoặc, đại trưởng lão lại bình tĩnh vô cùng, nói:

- Trận bi còn thiếu một góc...

- Không cần lo, chờ một lát, góc trận bi kia lập tức tự động dâng tới.

Tiếp nhận lời Thiên Tử nói ra, đại trưởng lão gật gật đầu.

- Vậy thì chờ một lát a.

Còn nội tâm Sở Nam lại "lạc đăng" một tiếng, lúc trước hắn vẫn hoài nghi,
hiện tại hắn dám khẳng định, người kia khẳng định biết rõ kết hoạch của
hắn.

"Hắn làm sao biết kế hoạch của ta? Cái kế hoạch kia là ta cùng người kia truyền âm thương lượng..."

Nghĩ tới đây, hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời, đã có suy đoán:

"Là hắn nghe được truyền âm?"

Càng nghĩ, lại càng thấy chuyện này có khả năng.

"Vô luận trận pháp cường đại cỡ nào, đều có phương pháp phá giải, một cái
truyền âm nho nhỏ lại há không thể phá được? Huống hồ, thực lực của hắn
cao như thế."

Sở Nam trên mặt không lộ chút gì nhưng lại nghĩ đến điểm này hắn lại nghĩ muốn lợi dụng nó như thế nào.

Cùng thời khắc đó, Thường Danh Ca cũng cảm nhận được áp lực lớn lao, áp lực
này quá dày đặc, ép tới mức hắn không thể thở nổi nhưng hắn lại mượn cỗ
áp lực này rèn luyện bản thân. Trịnh Vĩ Tán cũng bắt đầu trở nên trầm
mặc, dù sao chỗ này người có thể uy hiếp được cái mạng của hắn quả thật
hơi nhiều, hắn phảng phất như đã nhìn thấy cảnh mình bị chém giết không
lâu sau đó.

Quả nhiên như lời Thiên Tử, một lát sau năm người tên mặt có vết đao đã đến, mà lại lần nữa khiến lão già tử y cao hứng chính là gã trên mặt có vết đao lại chủ động đi về phía bọn hắn, tam trưởng
lão vốn muốn ngăn lại nhưng lại bị đại trưởng lão lần nữa ngăn lại.

- Bọn hắn thiếu đi một góc, cũng không có gì.

Gã trên mặt có vết đao gia nhập vào trong trận doanh lão già tử y, nhưng
lại lợi dụng một góc còn lại khiến tử y lão giả ra một cái hứa hẹn, muốn lão phải đảm bảo an nguy của bọn hắn, nếu không hắn liền bóp nát nó.

Lão già tử y tự nhiên đáp ứng!

- Chúng ta đều đem trận bi ném lên không trung, trước mở ra cái Trận Không này rồi nói sau, như thế nào?

- Tốt!

Hai phe nhân mã đều đem trận bi ném lên không trung.

Cùng lúc đó, Thuỷ, Nguyệt, Dương tam động chủ, còn có Lãnh Mạc Nam kia cùng
một ít người đã đứng tại một cái truyền tống trận cuối cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui