Vũ Nghịch Càn Khôn

U Trúc Lâm!

Trúc Diệp Thanh Thúy tươi cười, một năm bốn mùa cũng
sẽ không có Lạc Diệp, càng sẽ không khô héo, hoàn cảnh thanh u, trừ bỏ
phiền lòng, trừ bỏ tức giận, có thể làm cho linh hồn an tĩnh thư thích.

Chẳng qua là, giờ phút này một mảnh duyên dáng trong rừng trúc, chính là lá
trúc rối rít rơi, máu tươi khắp nơi chảy ra, cả U Trúc Lâm cũng tràn
ngập một cổ máu tươi nồng nặc, cảnh vật u tĩnh kia thay bằng tiếng la,
tiếng cuồng tiếu.

- Bốn Mùa, đừng từ chối, biết điều nhận mệnh
một chút, những người đó cùng không có liên quan chút nào, làm vậy ngươi thấy đáng giá sao?

- Đúng đấy, nữ nhân của ngươi chúng ta không đụng đến.

Cái thanh âm này vang lên, bốn phía truyền đến, hiển nhiên đây không phải
là kết quả bọn họ muốn, ngay sau đó, trong lổ tai những người này tựu
truyền đến thanh âm.

- Lấy lui làm tiến, chỉ cần đem bốn mùa gạt
ra, còn lại những người này, còn có thể ngăn cản được chúng ta sao? Sau
đó lại làm cho người ta cuốn lấy bốn mùa, chúng ta đem những người này
bắt lại, lại vây công bốn mùa, bốn mùa còn có thể ngất trời sao? Nếu
không biết điều một chút đem người giao ra đây? Chúng ta muốn thế nào,
được cái đó?

- Hoa sư huynh không hỗ mưu kế như trời, cứ như vậy, chúng ta có thể nhanh đem các nàng bắt được trong tay, khổ luyện song
tu rồi.

Người này vuốt mông ngựa, trong miệng hắn gọi Hoa sư huynh, từ kế hoạch lần này, cũng xuất ra nhân thủ.

- Ta xem nhiều nữ nhân, như vậy chưa từng có gặp qua một đôi hoa tỷ muội
như thế, có cảm ứng lẫn nhau, nếu là song tu, nhất định thoải mái ngàn
vạn lần, hơn nữa còn có thể làm cho công lực đại tăng, các nàng cũng
chưa bị phá thân, nếu đoạt nguyên âm bọn hắn, ta nhất định có thể tăng
thêm một bậc thang nữa.

Cũng chính bởi vì bọn họ liều mạng, lại
thêm Sở Nam để lại sát chiêu cho cha mẹ, Sở Thiên chỉ huy, bọn họ mới có thể kiên trì thời gian lâu như vậy, mới có thể duy trì đến hiện tại,
cũng không đã không chỗng đỡ được nữa rồi.

Nhưng thế cục bây giờ, hoàn toàn là không có lợi, bọn họ bị thương quá nặng, tối đa cũng là có thể lại ngăn cản hai hiệp, mà Sở Nam lưu lại sát chiêu phòng ngừa vạn
nhất, tất cả cũng dùng hết rồi, ở dưới tình huống như thế, Sở Thiên có
trăm ngàn đại kế, nhưng không bột đố gột nên hồ, bốn mùa nghĩ đến Sở Nam trong lòng thề.

- Bất kể như thế nào, ta nhất định phải bảo vệ bọn họ.

Thật ra thì, chảy máu, không chỉ có những nam nhân này, Hề Hề, Trầm mạch đều chảy máu, Sở Thiên khóe miệng cũng có máu, máu này là nhận lấy năng
lượng liên lụy đến.

Tuy nói cha mẹ Sở Nam cường hóa thân thể rồi, bày ra một chút thủ đoạn, nhưng lúc bố trí điều này, Sở Nam thực lực xa không bằng hiện tại, nếu hiện tại Sở Nam xuất thủ, tuyệt sẽ không bị
tốn một làm cho bị thương.

Bốn mùa không có lập tức trả vấn đề
của Tốn Nhất, lúc này bốn mùa nghĩ đến, có thể cứu bọn họ, có trưởng
lão, nhưng không biết trưởng lão hôm nay đi nơi nào, hơn nữa, tình huống trưởng lão đuổi tới chỗ này cũng tương đối nhỏ.

Tốn Nhất chân
mày cau lại, hắn liếc thấy bốn mùa muốn làm gì, mặc dù Tốn Nhất xác thực kế hoạch của mình không sơ hở chút nào, nhưng vì phòng ngừa vạn nhất,
hắn vẫn cho là muốn sớm một chút đưa bọn họ bắt lại, chỉ cần trở lại địa bàn của bọn họ, đem chuyện này là được.

Cho nên, Tốn Nhất quát lên:

- Bốn mùa, đừng vọng tưởng trì hoãn thời gian, không có ai tới cứu các
ngươi đâu, hiện tại, cho ngươi thời gian ba giây đồng hồ, nếu là ngươi
còn không mang theo nữ nhân của ngươi rời đi, vậy thì đừng trách chúng
ta không để ý tình nghĩa đồng môn, đem bọn ngươi bắt lại.

- Một!

- Hai!

- Tốn Nhất, ngươi không nên đánh những chủ ý kia, ngươi không nên bắt người.

- Không nên? Chê cười, những người này không nên bắt sao? Chẳng lẽ phía
sau bọn họ còn có thực lực rất cao sao? Thiên Vũ đại lục nông dân, có
thể có mấy phần khả năng?

Tốn Nhất lúc này hoàn toàn chẳng thèm ngó tới.

- Ngươi ngươi sẽ phải hối hận!

- Hiện tại, hối hận là ngươi.

Tốn Nhất nhìn cả đám nói:

- Mọi người cùng nhau, bọn họ đã không ra chiêu.

Vừa nói, Tốn Nhất trước hết giết đi ra ngoài, bất quá hắn không có đi đối
mặt với bốn mùa, bởi vì hắn cố kỵ bốn mùa bị bức đến đường cùng, ngọc đá cùng vỡ.

Lúc này trong đôi mắt Bốn mùa là băng hàn, quay đầu
nhìn thoáng qua đám người của Bát Phiến Môn, lúc này Trầm Mạch vui vẻ,
nhìn về phía bốn mùa, nàng muốn cùng bốn mùa đứng chung một chỗ, nhưng
là bị bốn mùa cự tuyệt.

Càng ngày càng gần, bốn mùa tấn công ra,
lại bị một người tên là Toàn vũ song dùng pháp bảo ngăn trở, bốn mùa
thấy thế, không khỏi cảm thấy đáng tiếc, hắn chỉ cần lại nhiều một chút
năng lượng, là có thể phá vỡ phòng ngự người này, nếu hắn lại tự bạo mà
nói, có thể thương tổn nhiều người.

- Bốn mùa, nghĩ muốn tự bạo sao? Ta đã sớm đề phòng ngón này của ngươi, ngươi cho rằng ngươi có thể tự bạo được không?

Toàn Vũ vừa nói, sau đó tấn công bốn mùa, bốn mùa sinh lòng không ổn, thân
thể không nghe sai sử, bốn mùa cảm thấy sợ hãi, thì thầm:

- Tại sao có thể như vậy?

Mặc dù bối rối, nhưng bốn mùa vẫn dùng thân mình ngăn cản.

- Đi tìm chết!

Tốn Nhất thấy thế, nghĩ tới lời Toàn Vũ nói, trong đôi mắt hiện lên một đạo tinh mang.

- Không nghĩ tới tiểu tử này còn lưu lại một tay.

Tốn Nhất vừa nói, trong đầu đã hiện lê hình ảnh bốn mùa bị chém thành hai nửa.

Lúc này, bốn mùa thấy kiếm đã đến, nhưng chuyện làm người ta kinh ngạc là
kiếm Toàn Vũ cũng không chém xuống chút nào, nhìn thấy Toàn Vũ sắc mặt
đại biến, hắn chỉ cảm giác tay mình đã cùng thân thể của hắn không có
cảm giác gì nữa.

- Toàn Vũ, ngươi đang làm cái gì vậy? Đừng vội vàng giết rồi.

Tốn Nhất lớn tiếng nhìn Toàn Vũ nói:

- Ta không được, ta...

- Chém không được, đây là...

Tốn Nhất nghi ngờ vạn phần, bốn mùa cũng là nắm lấy cơ hội, một quyền hướng đan điền Toàn Vũ đánh tới, bất quá bởi vì bốn mùa bị thương quá nghiêm
trọng, một quyền này chẳng qua là để cho Toàn Vũg phun ra máu tươi, sau
đó có thể đem đan điền hắn hủy diệt.

- Người nào? Rốt cuộc là người nào? Đi ra ngoài.

Tốn Nhất quát lên, cũng bất chấp chém giết Bát Phiến Môn, ánh mắt hướng
chung quanh nhìn lại, có thể vô thanh vô tức chế trụ Toàn Vũ, người này
khẳng định không phải là người bình thường, những người khác cũng bối
rối, dù sao bọn họ hiện tại làm chuyện này, không thể lộ ra ngoài ánh
sáng.

Nếu chuyện này lộ ra, bị bắt được, ít nhiều cũng sẽ có chút phiền phức.

Lúc này trong tầm mắt, đột nhiên xuất hiện một thân ảnh thon dài, không làm cho chung quanh nửa chút điểm chấn động, tựa như từng bước từng bước đi tới vậy.

Người này khuôn mặt thoạt nhìn có chút quen thuộc, loại quen thuộc này cũng làm cho mọi người kinh hãi, bởi vì hắn thấy tay
trái người này, giơ lên một thứ gì đó.

- Hồng quá Phong.

Tốn Nhất nhận ra vật kia, trong nháy mắt, thân thể lui về sau ra mấy bước,
những người khác cũng làm như thế, mà Toàn Vũ lại bị bốn mùa đánh cho
thương tổn, liên tiếp run rẩy.

- Ngươi là ai?

Tốn Nhất
quát hỏi, thân thể nhanh hướng Bát Phiến Môn phóng đi, lúc này hắn muốn
đem Bát Phiến Môn chộp trong tay, cho nênthân thể vừa động, thì trong lổ tai hắn vang lên một câu nói.

- Ta để cho ngươi động thủ sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui