Vũ Nghịch Càn Khôn

Tiểu Mạc nói lai lịch của hắn ra, dáng vẻ không chút sợ hãi.

Ngũ công tử cũng trực tiếp ra lệnh giết chết Tiểu Mạc, nhưng điều đó cũng phù hợp với tính cách của Ngũ công tử, Ngũ công tử từ khi tới Sơn Hải Thành mấy năm trước, chỉ dùng nửa tháng đã trở thành ác bá số một của Sơn Hải Thành, ức hiếp bách tính, trêu đùa cưỡng bức con gái nhà lành, kẻ nào dám ngăn cản tuyệt đối giết tại chỗ, hắn nhìn thấy ai không thuận mắt, căn bản không cần biết lý do, trực tiếp ra lệnh giết chết.

Do vậy, khi đám người xung quanh nghe thấy Ngũ công tử nói vậy đều không cảm thấy ngạc nhiên, chỉ cảm thấy ngạc nhiên là đứa bé đó chính là cháu của Đại chưởng quỹ của Tứ Hải Thương Đội.

Giang Thủy nhận được mệnh lệnh đó, trong lòng lại càng coi thường thiếu gia của mình, nếu giết cháu của Thương Thành Hùng, vậy Tứ Hải Thương Đội nhất định sẽ gây chiến với gia tộc của mình, ngả vào vòng tay của gia tộc khác, đạo lý đơn giản như vậy, tên thiếu gia phế vật này cũng không hiểu nổi.

Do đó, vì lợi ích của gia tộc, Giang Thủy muốn lên tiếng khuyên can, nhưng khi hắn vừa lên tiếng “thiếu gia”, thì đã bị Ngũ công tử quát:

- Giang Thủy, tên nhóc này khiến ta không vui, ta bảo ngươi giết hắn, ngươi không nghe thấy sao? Mau ra tay, nếu không, đừng trách ta không khách khí.

Không còn cách nào khác, Giang Thủy nhìn Tiểu Mạc dáng vẻ ngây thơ đáng yêu một cái, thầm thở dài, chuẩn bị ra tay.

Vu Kiếm chắn trước mặt Tiểu Mạc, vẻ mặt căng thẳng, hắn quả thực không hiểu nổi tiểu gia chủ của mình nghĩ thế nào lại đi bộc lộ thân phận của mình, lại còn trước mặt Ngũ công tử, nhưng hắn hiểu tiểu gia chủ của mình không thể xảy ra chuyện, mà hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Giang Thủy, hắn chắp tay ra bốn phía, nói lớn:

- Vị huynh đệ nào hảo tâm tới Tứ Hải Thương Đội báo một tiếng, nhất định sẽ tặng trăm kim tệ.

Một câu vừa nói ra khiến không ít người động lòng, một trăm kim tệ đối với những người này mà nói quả thực là một món gia tài cực lớn, do vậy, không ít ngươi lập tức định co giò chạy đi báo tin.

Nhưng người chạy nhanh nhất còn chưa kịp chạy tới ba bước thì đã nghe thấy thanh âm hung tợn của Ngũ công tử:

- Tên khốn nào không mở mắt, dám đi báo tin, Ngũ công tử ta nói trước, ai dám đi báo tin, sẽ giết kẻ đó.

Lúc này, tất cả những người chạy đi báo tin đều dừng cả lại, vẻ mặt ai cũng đầy vẻ nuối tiếc, nhưng cũng đầy sự sợ hãi. Kim tệ tuy tốt, nhưng cũng phải có mạng mới hưởng được.

Vu Kiếm tức giận hộc máu mồm, đành đem hi vọng đặt lên vai Sở Nam, miệng vẫn nói:

- Ngũ công tử, ngươi thực sự cho rằng Tứ Hải Thương Đội dễ bị ức hiếp như vậy sao?

- Giang Thủy, còn lề mề gì nữa? Ra tay.

Giang Thủy bước lên một bước, ra tay với Vu Kiếm.

Còn Tiểu Mạc, nhìn thấy cục diện vô cùng nguy hiểm này, trong lòng lại không chút hoang mang, càng không chút sợ hãi, có một cao thủ lợi hại như vậy ở bên cạnh, hắn còn sợ gì nữa. Chỉ có sự hưng phấn.

Thế nhưng, khi Vu Kiếm lại bị Giang Thủy đánh trọng thương, đá bay ra ngoài, đè ngã mấy người đứng xem bên cạnh, Giang Thủy chỉ còn cách Tiểu Mạc ba bước chân.

Sở Nam vẫn không động, chỉ giương mắt đứng nhìn.

Đột nhiên, Tiểu Mạc cảm thấy vô cùng kinh hoàng, mưu kế hắn sắp đặt đều dựa vào việc Sở Nam sẽ ra tay, sẽ cứu hắn, sẽ ra tay với Ngũ công tử đã dám lên tiếng trêu chọc Tử Mộng Nhân, sẽ đánh chết Ngũ công tử, cho dù không chết thì cũng sẽ đánh trọng thương.

Do vậy, hắn không chút do dự đứng ra, nói rõ thân phận thực sự của mình.

Nhưng, Sở Nam lại không ra tay.

Tiểu Mạc ngẫm nghĩ một lát, khẳng định mình không hề có chút sơ hở nào, vậy tại sao hắn không động thủ?

Những lời của Nhị chưởng quỹ lại vang lên trong đầu Tiểu Mạc, hắn có chút hối hận.

Tiểu Mạc tuy thông minh nhưng vẫn còn là một đứa trẻ, thân hình nhỏ bé đã không ngừng run rẩy, nhưng Tiểu Mạc vẫn không lên tiếng cầu cứu, bởi hắn biết lúc này mà lên tiếng cầu cứu thì tất cả những thứ hắn vừa làm sẽ đều trở thành vô nghĩa, sẽ khiến cho người tên Lâm Vân kia nghi ngờ, do đó, hắn lại kêu lớn:

- Nếu ngươi giết ta, Tứ Hải Thương Đội sẽ không đội trời chung với các ngươi. Ca ca, ngươi mau đưa tỷ tỷ đi, ta đoạn hậu, bọn chúng không dám giết ta đâu.

Tay Giang Thủy ngưng lại trong giây lát.

Những người xung quanh đều vô cùng tán thưởng biểu hiện của Tiểu Mạc, đồng thời vô cùng khinh bỉ thái độ của Sở Nam, nói nào là không bằng một đứa trẻ, nào là phải nhờ một đứa trẻ bảo vệ cho, còn mắt Tử Mộng Nhân cũng đỏ lên, nói:

- Tên ngốc, mau cứu Tiểu Mạc, bọn chúng sắp giết...

- Đợi một lát!

Sở Nam thấp giọng nói, ánh mắt sắc bén nhìn lên người Tiểu Mạc, từ đầu tới cuối, Tiểu Mạc không có gì khiến Sở Nam có thể nghi ngờ, nhưng cảm giác đó lại không thể xua tan, có lẽ chính vì quá bình thường, bình thường tới mức khiến Sở Nam phải nghi ngờ.

Ở phía xa, thanh âm của Vu Kiếm cũng truyền tới:

- Lâm công tử, cứu thiếu gia nhà ta, Tứ Hải Thương Đội nhất định hậu tạ. Ngươi cần gì, Tứ Hải Thương Đội cũng sẽ giúp ngươi đạt được.

Nghe thấy vậy, ánh mắt Ngũ công tử càng trở nên sắc bén, nhưng chỉ trong giây lát lại bị sự hung hãn che lấp, sự sắc bén này hoàn toàn không phù hợp với hình tượng ác bá ăn chơi thường ngày của hắn.

Ngũ công tử nói với Sở Nam:

- Nếu ngươi không động thủ, nếu ngươi lập tức bỏ đi, để lại mỹ nữ này, ta có thể tha thứ cho một cước đá ta vừa rồi.

Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy một đạo tàn ảnh lướt qua.

Tiếp đó, lại là một đạo kim quang chói mắt ngăn tàn ảnh đó lại.

Hơn nữa, một đạo kim kiếm chém về phía tàn ảnh.

Chỉ thấy tàn ảnh đó giơ quyền ra, đấm mạnh về phía kim kiếm.

Tàn ảnh chính là Sở Nam, còn ngươi cầm kiếm chính là Giang Thủy, Giang Thủy vẫn luôn đề phòng, sau khi nghe thấy thiếu gia nhà mình nói ra câu nói đó, hắn liền dùng tốc độ nhanh nhất rút kiếm ra, chém về phía Sở Nam.

Kim quyền đấu kim kiếm, cả hai đều thi triển kim nguyên lực, xem ai càng sắc bén hơn.

- Ầm!

Tiếng nổ vang lên, kim kiếm vỡ tan, Giang Thủy lùi lại phía sau.

Giang Thủy chưa đứng vững được, Sở Nam đã lại xông tới, kim quyền lại vung lên, đánh thẳng xuống ngực Giang Thủy, Giang Thủy lập tức phun ra mấy ngụm máu tươi, vẻ mặt vô cùng kinh hãi, khi thân thể bay ra ngoài, miệng vẫn còn lẩm bẩm:

- Võ Quân, không ngờ là Võ Quân...

Khi Giang Thủy “rầm” một tiếng rơi xuống đất, Sở Nam đã đứng trước mặt Ngũ công tử, lập tức ra tay tát về phía Ngũ công tử.

Lập tức, răng và máu tươi cùng bay ra, mặt bên trái của Ngũ công tử đã sưng lên, thân thể loạng choạng ngã lăn xuống đất.

Ngũ công tử vội bò dậy, điên cuồng quát lớn:

- Ngươi dám tát ta một cái, ta muốn ngươi chết, ngươi chết....

Sở Nam không để hắn tiếp tục gào lên, lạnh lùng trừng mắt, hỏi:

- Ngươi tên là gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui