Vũ Nghịch Càn Khôn

Chữ giết vừa mới thốt lên, nhất thời đất đá tung bay đầy trời, nháy mắt
phát ra đủ các loại thanh âm băng liệt lách cách lách cách chói tai.
Toàn bộ bí đạo bắt đầu sụp đổ, cự thạch phá không điên cuồng đập vỡ mọi
thứ, nhưng lại không có người nào để ý đến cả.

Mặc kệ là đám
người Kiếm Chí, đám đệ tử Đại Đạo Tông, toàn bộ lực chú ý cũng đều tập
trung hết lên trên người của Sở Nam. Đạo Vô Nhai muốn nhìn xem Sở Nam,
ngay cả Huyết Ngục Bí Cảnh cũng không làm gì được hắn, hiện tại đến tột
cùng là một tồn tại như thế nào. Đồng thời, trong lòng đám người Đạo Vô
Nhai cũng còn có chút nghi vấn:

- Huyết Ngục Bí Cảnh biến mất là đã đi nơi nào rồi? Chẳng lẽ hoàn toàn bị hủy diệt mất sao?

Đám người bọn Kiếm Chí thì lại không có quá nhiều nghi vấn như vậy. Bọn họ
cũng chỉ có một mục đích duy nhất, đó chính là muốn dồn Sở Nam vào chỗ
chết. Vì thế, chuyện của Đạo Lâu, chuyện của Đại Đạo Tông, cũng chỉ có
thể đặt sang một bên mà thôi.

Trong thanh âm đại địa nổ vang, năm gã cường giả mà giai vị đã bước vào Hoang Chi Cảnh kia, lại thi triển
ra đại sát chiêu, cùng nhau công kích Sở Nam. Gã cường giả Lực Tông nói:

- Mặc kệ ngươi cường đại như thế nào, dưới sự vây sát của năm người chúng ta, chỉ có một con đường chết mà thôi! Vạn Tượng Trấn Áp!

- Đao Uyên Sâm Ngục!

- Kiếm Chi Cực!

- Thí Thiên Đại Trận!

- Định thân! Định hồn! Định thần!

Chỉ trong chớp mắt, thân ảnh Cự tượng đầy trời buông xuống, phù quang, Trận pháp… trong khoảnh khắc liền đem Sở Nam hoàn toàn bao phủ lại. Kiếm khí còn có cả đao quang, cũng đều ầm ầm giết tới.

Nhìn thấy một màn
hình ảnh rung động như vậy, trên mặt năm vị cường giả nhất thời lộ ra
thần sắc tự tin. Năm người bọn họ cũng chẳng hề dám khinh thường Sở Nam
chút nào, bởi vì người đã có thể khiến cho Thiên Tử nói như vậy, nhất
định là có chỗ lợi hại.

Nhưng mà, không dám khinh thường, cũng
không có nghĩa là bọn họ đem Sở Nam đặt ở vị trí ngang hàng với mình.
Đặc biệt, ngay tại thời khắc khi mà năm người bọn họ mạnh mẽ liên thủ,
tiến hành oanh sát một mình Sở Nam, trong lòng bọn họ phi thường tự tin, đều cho rằng Sở Nam không chết cũng sẽ trọng thương.

Trong hoàn cảnh đó, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, ánh mắt bọn họ liền trở nên đăm chiêu.

Kẻ đầu tiên kêu lên một tiếng cả kinh chính là gã cường giả Phù Môn. Bởi vì hắn nhìn thấy chân trái của Sở Nam đang giơ lên cao!

- Không có khả năng! Thần hồn cùng với thân thể của ngươi đều đã bị ta
định trụ rồi mà! Như thế nào còn có thể nhúc nhích được cơ chứ?

Sắc mặt gã cường giả Phù Môn nhất thời đại biến. Phải biết rằng, với thực
lực của hắn thi triển ra Định Thần Phù Văn còn có thể đem cường giả như
Đạo Vô Nhai cũng định trụ được thời gian nửa khắc, chứ đừng nói đến Sở
Nam, người nhìn qua như thế nào cũng không có tu vi quá lớn như vậy. Đặc biệt là ba cái phù văn cùng tiến hành định trụ, so với một cái định
trụ, uy lực rõ ràng gia tăng không chỉ một ngàn lần. Nhưng mà ngay cả
Định Phù Thuật lợi hại đến như thế, cũng không thể nào đem Sở Nam định
trụ nổi.

Còn không đợi gã cường giả Phù Môn khiếp sợ xong, Kiếm
Chí cùng với Nghệ Trảm cũng đồng thời phát ra một tiếng kinh dị. Bởi vì
đám bọn họ nhìn thấy cảnh Sở Nam duỗi tay ra, trực tiếp đem đạo kiếm khí cùng với đao mang thậm chí có thể đem cả một phiến đại lục bình thường
mà chém ra làm đôi kia, đem nó hoàn toàn nắm lại trong lòng bàn tay!

Nếu như nói Sở Nam dùng đến Pháp bảo, hay là dùng các loại thủ đoạn nào
khác, cho dù là đem kiếm khí cùng với đao quang hoàn toàn hủy diệt, thì
bọn họ cũng sẽ không kinh ngạc như thế. Nhưng mà lúc này chính là Sở Nam cứ như vậy đứng nguyên bất động tại chỗ, lại có thể bắt lấy công kích
của bọn họ, hơn nữa còn không bị phá hủy chút nào, ngay cả nửa điểm khác thường cũng không có. Loại thủ đoạn như thế này, đám người Kiếm Chí tự
nhận là làm không được! Không chỉ là làm không được, ngay cả việc tưởng
tượng cũng chưa từng nghĩ đến.

Chuyện càng khiếp sợ hơn còn ở
phía sau. Một quyền mà gã cường giả Lực Tông đánh ra tràn ngập những Cự
tượng đầy trời kia, thế nhưng toàn bộ cũng đều rơi xuống mặt đất, phủ
phục quỳ rạp trước mặt của Sở Nam, giống như là con kiến đang triều bái
trời vậy. Còn về Trận pháp đang vây khốn Sở Nam kia, ngay khi hai chân
của Sở Nam hoàn toàn rời khỏi mặt đất, Trận pháp liền hoàn toàn hỏng
mất.

Trong lúc đám cường giả đang bị một màn trước mắt khiến cho
khiếp sợ, thì một màn hình ảnh xảy ra tiếp theo lại khiến cho nội tâm
bọn họ cực kỳ khiếp đảm. Sở Nam bước nhẹ lên một bước, toàn bộ kiếm khí, đao quang, vạn tượng… tất cả cũng đều tiêu tám mất. Đợi đến khi chân
trái Sở Nam rơi xuống mặt đất, Sở Nam đã đứng trước mặt của bọn họ!

Theo một bước tiến tới kia của Sở Nam, chính là một đám lớn vật chất hắc ám. Phiến mảnh đất trống trơn kia, trong nháy mắt đã hoàn toàn bị vật chất
hắc ám hoàn toàn lấp lại, giống như là cái phiến không gian này hẳn là
phải bị vật chất hắc ám chiếm cứ mới đúng.

Khi mà Sở Nam dừng
lại, đám vật chất hắc ám này cũng không tiếp tục đi tới nữa. Năm vị
cường giả cũng đều soát soát lùi về phía sau ba bước, lại nhìn về phía
Sở Nam. Trong lòng tất cả mọi người cũng càng thêm trở nên bất an hơn,
giống như là ở trước mặt của bọn họ cũng không phải là một người, mà là
một mảnh trời, một mảnh đất, một phiến rừng rậm, một ngọn núi cao vậy…

Dù sao, cảm giác của mỗi người cũng đều không giống nhau. Nếu như thế
không thì cũng thôi, thế nhưng vấn đề chính là, cảm giác của bọn họ ở
một giây đồng hồ trước cùng với một giây đồng hồ sau đó cũng không phải
là luôn giống nhau, tựa như là những đám mây thiên biến vạn hóa trong
không trung vậy. Hơn nữa, cho dù bọn họ cảm giác được Sở Nam có là một
con kiến, thế nhưng bọn họ cũng không thể nào dâng lên nổi một tia cảm
giác cao cao tại thượng được.

- Các ngươi muốn cướp Đạo Lâu à?

Đây là lời nói đầu tiên Sở Nam mở miệng nói chuyện. Thế nhưng lời này vừa
mới dung nhập vào trong lỗ tai của bọn họ, liền giống như màng tai chuẩn bị vỡ tan vậy. Thân hình của bọn họ lại không tự chủ được, lùi về sau
hơn ba bước. Đến thời điểm này, năm người bọn Kiếm Chí cũng không dám có lấy nửa phần khinh suất.

- Ta muốn Đạo Lâu, mà người ta cũng muốn!

Gã cường giả Lực Tông mạnh mẽ áp chế tất cả những dị động trong thân thể mình, lớn tiếng rống lên. Sở Nam lại nói:

- Các ngươi muốn giết ta à?

- Ngươi, hẳn là phải chết!

Lại là gã cường giả Lực Tông mở miệng đáp lời. Lúc này Sở Nam mới lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm hắn, nói:

- Theo đuổi lấy lực lượng làm chung cực, ta có thể cho ngươi một cơ hội,
xuất ra toàn bộ thực lực của ngươi đi! Ngươi chỉ có một chiêu!

-
Tiểu tử ngươi rất điên cuồng! Ngươi cho rằng vô số năm qua ta sống thật
uổng phí hay sao? Thời điểm khi lão phu xưng hùng thiên địa, thì ngươi
vẫn còn chưa có sinh ra đâu!

- Đây là lời nói thật!

- Ngươi…

Gã cường giả Lực tông nhất thời phẫn nộ. Đạo Vô Nhai nhìn thấy thế, trong
mắt chợt xuất hiện vẻ nghi hoặc. Theo lý mà nói, với thực lực đã đến mức này của bọn họ, hẳn là sẽ không dễ dàng bị chọc giận như vậy. Cho dù là một màn hình ảnh vừa rồi quá mức khiếp sợ cũng như vậy. Đạo Vô Nhai lại chẳng biết, cái này là do bởi vì Hư hỏa đã xâm nhập vào trong thân thể
bọn họ lúc mới bắt đầu tạo thành.

Trong lòng tức giận, gã cường
giả Lực Tông mạnh mẽ phun ra một ngụm tinh huyết. Còn có cả hai giọt máu cùng với tinh huyết phi thường bất đồng nữa. Nhưng mà, hai giọt máu này vừa mới phun ra, không gian bốn phía xung quanh còn có một loại cảm
giác ngưng trệ nặng nề, hiển nhiên cũng không giống với bình thường.

Hai giọt máu này, chính là Hồn huyết!

Cái thứ gọi là Hồn huyết này, tự nhiên chính là loại máu do từ trong thần
hồn luyện hóa ra. Sinh sản ra một giọt Hồn huyết vốn dĩ phi thường khó
khăn, dùng một giọt rồi muốn khôi phục lại càng vô cùng khó khăn, hơn
nữa còn phải tốn thời gian không biết bao nhiêu năm tháng. Thế nhưng
hiện tại, gã cường giả Lực Tông lại không một chút do dự, một hơi phun
ra hai giọt Hồn huyết!

Sắc mặt hai người Kiếm Chí bọn họ nhất
thời đại biến. Thời điểm này, bọn họ cũng đã mơ hồ cảm giác được có gì
đó khác thường. Hư hỏa trong cơ thể Kiếm Chí đột nhiên nhảy dựng lên,
thân thể Kiếm Chí khẽ rung nhẹ một cái, liền biết được vấn đề là ở nơi
nào.

Nếu như đặt trong trường hợp nào khác, Kiếm Chí khẳng định
sẽ mặc kệ đám người Nghệ Trảm bọn họ, còn ước gì bọn họ bởi vì vậy mà
hao tổn thực lực thật lớn nữa. Thế nhưng mà hiện tại, đối mặt với cường
địch như vậy, bọn họ còn cần phải đồng tâm hiệp lực, bằng không, ngày
hôm nay có thể sẽ bị tiêu diệt hết.

Cho nên Kiếm Chí mới nói lớn:

- Mọi người cẩn thận, Hư hỏa kia có vấn đề, trước hãy cố gắng tiêu diệt đám Hư hỏa trong cơ thể trước đã!

Sắc mặt lão nhân lưng gù khẽ biến, lập tức vẻ mặt nhất thời ngưng trọng, đi truy tìm đám Hư hỏa trong cơ thể. Hai người còn lại cũng là như thế. Mà gã cường giả Lực Tông thì lại đang chuẩn bị tiếp tục công kích của hắn. Thế nhưng mà Sở Nam cũng cứ như vậy đứng thẳng ở nơi đó, không thèm
liếc mắt nhìn hắn một cái.

Cái mà Sở Nam đang nhìn chính là phiến bầu trời trên đỉnh đầu, phiến mặt đất dưới chân, phiến vật chất hắc ám
sau lưng, cẩn thận cảm giác một chút mỗi một tia biến hóa trong không
gian nội thể của mình. Giờ phút này, thanh âm gầm rú bên trong không
gian nội thể càng ngày càng lớn. Vừa rồi đám người Kiếm Chí bọn họ nhìn
về phía Sở Nam sở dĩ có các loại cảm giác kỳ quái như thế, chính là bởi
vì những biến cố xảy ra trong không gian nội thể. Thậm chí ngay cả những cảnh tượng xảy ra trên người hắn bên ngoài, toàn bộ cũng đều có nguyên
nhân bên trong không gian nội thể gây ra.

Trong lòng Sở Nam thầm nghĩ:

- Thời điểm xảy ra Diệt Chi Kiếp đầu tiên, thiên địa vạn vật cũng đều
hướng về phía ta phát động công kích, nhằm để tiêu diệt ta. Lần này, có
thể nào cũng giống như vậy? Nếu là đúng như vậy, thì đám vật chất hắc ám này…

Đúng lúc này, gã cường giả Lực Tông đã mạnh mẽ đánh ra một quyền, đồng thời quát lớn:

- Long Tượng Thiên Địa!

Nhất thời, Sở Nam liền cảm giác được một cỗ khí tức Long Tượng mạnh mẽ ập
mặt mà đến. Bên trong đám Long Tượng cực mạnh này, Sở Nam còn có một
loại cảm giác như đang đối mặt với Bí cảnh. Chỉ có điều đám Long Tượng
Thiên Địa này so sánh với Huyết Ngục Bí Cảnh thì nhỏ hơn nhiều lắm.

- Lấy Long Tượng tạo thành thiên địa, ngưng tụ lực lượng thiên địa, công kích người khác…

Trong khoảnh khắc Sở Nam nghĩ đến chuyện này, trong đầu hắn cũng nhớ tới một
thứ cũng vô cùng quan trọng trong quá trình trưởng thành của hắn, Sa
Bàn! Lúc ấy hắn liền nảy sinh ra tia ý niệm kỳ quái, có thể nào đem
những thứ cảnh vật, binh mã này nọ từ bên trong Sa Bàn huyễn hóa ra kia, hóa thành cho mình sử dụng, nhưng mà, mãi cho đến lúc này cũng chưa thể nào thực hiện được.

Nhưng mà ngày hôm nay, Long Tượng Thiên Địa
đã khiến cho Sở Nam thấy cảnh sinh ý niệm, lại một lần nữa đem cái ý
tưởng kia nghĩ đến, nghĩ đến Tỏa Hải Không Bình Bí Cảnh, Hoàng Hôn Bí
Cảnh, còn có cái Huyết Ngục Bí Cảnh vừa mới thôn phệ vào trong không
gian nội thể kia nữa. Sau đó lại kết hợp với Sa Bàn, Sở Nam trong khoảnh khắc liền nghĩ đến thông suốt sáng ngời, trong lòng không ngừng tính
toán phương thức ứng phó.

Mà trong lúc này, Long Tượng Thiên Địa
đã sắp nghiền áp đến trước mặt Sở Nam, thế nhưng Sở Nam cũng chưa có nửa điểm động tĩnh gì. Gã cường giả Lực Tông cuồng tiếu nói:

- Tiểu
tử, bị dọa choáng váng rồi sao? Lão phu nói cho ngươi biết, ngươi chính
là phi thường may mắn, bởi vì ngươi là người đầu tiên bị Long Tượng
Thiên Địa công kích a!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui