Vũ Nghịch Càn Khôn

Hư Hỏa Phù Chủng oanh kích tới, Thiên Địa mạnh mẽ nghiền áp qua. Sở Nam
tế ra Hư Thực Hắc Động, muốn đem cỗ Hắc Ám Thời Đại đã có chút tán loạn
kia, hướng về phía không gian nội thể mà thôn nạp xuống. Nhưng mà, Hư
Hỏa Hắc Động đã dung nhập thêm vật chất cường đại, cũng không thể nào
hoàn tất quá trình này, trong lúc muốn đem Hắc Ám Thời Đại thôn phệ vào, ngược lại còn xuất hiện một cỗ lực lượng phản kháng không nhỏ.

Sở Nam khẳng định cỗ lực lượng chống cự này chính là đến từ vật chất hắc
ám, bằng không chỉ bằng vào Hắc Ám Thời Đại do cường giả Phù Môn tế ra
kia, tuyệt đối không thể nào ngăn cản được uy lực của Thiên Địa.

- Muốn để cho Hư Thực Hắc Động càng mạnh hơn, cần phải làm thế nào đây?

Trong đầu không ngừng xoay chuyển ngàn vạn ý niệm, Sở Nam liền đem lực chú ý
đặt vào trong Hư Hỏa Phù Chủng cùng với Thiên Địa mà hắn vừa mới dùng
qua. Hắn muốn đem hai thứ năng lực này cùng nhau dung nhập vào trong Hư
Thực Hắc Động, nhằm để gia tăng thêm uy lực của Hư Thực Hắc Động.

Đương nhiên, quá trình này cũng rất có thể dung hợp không thành công, nhưng
mà Sở Nam hiện tại cũng không kịp tiến hành thôi diễn mọi thứ, đợi đến
lúc vạn toàn kỳ mỹ mới lại đến thi triển thì cũng không còn kịp nữa. Lúc này hắn còn có rất nhiều chuyện tình phải làm. Ngoài ra, một màn do vật chất hắc ám gây ra kia, mãi vẫn khiến cho Sở Nam cảm thấy có chút gì đó kỳ quái. Đặc biệt là nó lại phun trở ra một cái Hắc Ám Thời Đại được
cường hóa lên không ít kia, thật giống như là hai gã võ gia hoàn toàn
chẳng biết gì nhau, lại đột nhiên thi triển ra một chiêu thức hoàn toàn
giống nhau vậy.

Cho nên, lúc này Sở Nam tuyệt đối không để lộ ra
một mặt yếu thế của mình, để phòng ngừa vật chất hắc ám nhân cơ hội này
làm khó dễ.

Kể từ sau khi Sở Nam tự nghĩ ra Hắc động cho đến nay, liên tiếp để cho Hắc động tiến hóa, để cho cường đại lên. Một đường mãi cho đến trở thành Hư Thực Hắc Động như ngày hôm nay. Nhưng mà, những
thứ biến hóa cũng đều là năng lượng mà thôi. Mượn dùng hình ảnh Nguyên
thạch để mà ví dụ, chính là quá trình biến hóa từ Nguyên thạch Hạ phẩm
lên cho đến Nguyên thạch Trung phẩm, rồi đến Thượng phẩm, Cực phẩm, thậm chí trở thành tồn tại vượt qua Cực phẩm nữa…

Thế nhưng mà phương thức vận chuyển của nó, phương thức cấu thành của nó cũng đều không có chút biến hóa gì cả!

Thứ hiện tại mà Sở Nam phải làm, chính là phải lấy ra vô số những cảnh
tượng có thể lấy được từ bên trong Hư Hỏa Phù Chủng, kết hợp với vô số
những ưu điểm của Thiên Địa Họa, để cho những cái Hư, Thực bên trong Hư
Thực Hắc Động kia mỗi một lần vận chuyển một tầng, cũng tạo thành sự
khác nhau cơ bản, thế nhưng lại có thể kết hợp thành một thể.

Về
điểm này, Sở Nam tin tưởng rằng mình có thể làm được. Dù sao tất cả năng lượng, tất cả mọi thứ cấu thành Hắc động cũng đều là đến từ không gian
nội thể cả. Dựa vào cỗ liên hệ này, dung hợp lại cũng không phải là quá
mức khó khăn.

Chỉ có điều, mỗi một mặt, mỗi một bố trí này cũng
không phải là đủ loại hình ảnh xuất hiện khi Thiên Địa Họa bị đốt cháy,
mà chính là Thiên Địa!

Đúng vậy, đem Thiên Địa bố trí ở mỗi một mặt, hòa hợp thành một thể, lại dùng Hư Thực Hắc Động đến mà vận chuyển!

Những bước này cũng không phải là khó khăn bình thường, Sở Nam cũng không có
rút lui, mà trái lại ngay lập tức tiến hành thực tiến, trong đầu hắn còn nghĩ đến những cảnh tượng xuất hiện trong Di tích Trận Tông lúc trước,
miệng thì lẩm bẩm:

- Một tảng đá có thể là một Thiên Địa, một tầng này, còn không thể dung hợp lại hay sao?

Tuy rằng đã quyết định làm, Sở Nam cũng không muốn ăn một ngụm liền trở nên mập được, cần phải đi từng bước đúng nơi đúng lúc mới được. Hắn lựa
chọn những Thiên Địa để tiến hành bố trí, đều là những Thiên Địa nhỏ, là những Thiên Địa tương đối đơn giản, mà không phải là Thiên Địa lớn do
trọng kiếm chém ra.

Cũng đồng thời, những cái Thiên Địa này vẫn
còn phân chia ra Âm Dương, Âm đối Hư, Dương đối Thực. Cần phải để cho
những thứ này dung hợp lại với nhau, bằng không mà nói, thật rất có khả
năng bị thất bại. Mà thế cục trước mắt thật sự là vô cùng hiểm trở, căn
bản không chấp nhận xuất hiện bất cứ sai lầm nào cả.

Cái này chính gọi là to gan nhưng thận trọng a!

Hết thảy những thứ này cũng đều phát sinh trong khoảnh khắc điện quang lửa
thạch, sự tình tiến triển cực kỳ thuận lợi, Sở Nam đã thành công đem một đám Thiên Địa đơn giản kia bố trí tại mỗi một mặt, mỗi một tầng năng
lượng. Sau đó hắn lại lấy những Hư Thực Hắc Động do đám năng lượng này
tạo thành tiến hành vận chuyển mỗi một bộ phận.

Thời điểm khi Sở
Nam làm ra những điều này, gã cường giả Phù Môn bên kia vẫn còn tạm thời chưa bị khống chế, lúc này lớn tiếng cười lạnh:

- Nhìn thấy hay
chưa? Bằng vào thực lực của Sở Nam, căn bản là không thể nào làm gì được Hắc Ám Thời Đại cả! Tuy rằng hiện tại hắn còn có khả năng chống cự lại, nhưng mà thời gian dài trôi qua, chờ đến khi năng lượng trong cơ thể
hắn không đủ nữa, kết cuộc của hắn như thế nào, tin tưởng rằng các người biết rõ ràng nhất! Ha ha ha ha…

Gã cường giả Phù Môn nhất thời lâm vào cuồng tiếu.

Lúc này Sở Nam lại thì thầm:

- Dung nhập Thiên Địa, lại cộng thêm Hắc động, như vậy cứ gọi cái này là Thiên Địa Hắc Động đi! Thiên Địa Hắc Động, nuốt cho ta!

Tiếng thét vừa hạ xuống, Hư Thực Hắc Động nhất thời luân chuyển một vòng,
liền biến thành Thiên Địa Hắc Động. Thiên Địa Hắc Động xoay chuyển một
chút, thì Hắc Ám Thời Đại vẫn còn đang tán loạn trước mặt kia, ngay lập
tức bị thôn phệ phi thường sạch sẽ, không còn chút tồn tại nào cả.

Đồng thời trong nháy mắt này, vật chất hắc ám cũng điên cuồng lùi nhanh về phía sau, lùi xa đến mấy trăm dặm.

Mà thanh âm cuồng tiếu của gã cường giả Phù Môn kia lúc này cũng ngừng
phắt lại, thậm giống như là đang ăn một món gì đó rất ngon, đột nhiên
cắn phải một con ruồi nhặng vậy.

Đám người Kiếm Chí cũng không
khỏi thở dài ra một hơi. Bởi vì bọn họ cảm nhận được trong đầu đã xuất
hiện thêm dấu vết của Sinh Tử Ấn, nếu như Sở Nam bị hủy diệt, như vậy
khả năng bọn họ cũng cùng bị hủy diệt là phi thường lớn.

Tông chủ Lực Tông vốn là có tình cảnh giống như đám người Kiếm Chí vậy, thế
nhưng lại nghe những lời gã cường giả Phù Môn vừa rồi mới nói, trong
lòng Tông chủ Lực Tông còn có chút khó chịu, lúc này mới quay sang gã
cường giả Phù Môn, cười lạnh nói:

- Ngu ngốc!

Lúc này Sở Nam lại đang cẩn thận cảm thụ một chút Hắc Ám Thời Đại, chẳng
qua, sau khi Hắc Ám Thời Đại tiến vào trong không gian nội thể thì liền
biến mất, chỉ để lại một chút khí tức như có như không mà thôi. Bên
trong không gian nội thể lúc này cũng chỉ xảy ra một chút biến hóa rất
nhỏ, căn bản không có hiệu quả gì thực chất. Đồng dạng, sau khi Hắc Ám
Thời Đại bị thôn phệ vào trong không gian nội thể, cỗ xúc động kia cũng
không còn nữa.

- Thời đại? Thời đại là như thế nào? Lực Thời đại có bộ dáng như thế nào đây?

Liên tiếp cố gắng nắm giữ cỗ khí tức này, Sở Nam cũng không hiểu rõ được bao nhiêu. Sở Nam biết rõ ràng, nguyên nhân này chính là do hắn chưa từng
có kiến thức qua bao giờ, khiến cho lịch duyệt có chút kém cỏi. Thứ hai, cũng là do thực lực của cường giả Phù Môn có chút không đủ, không thể
nào thi triển ra được Hắc Ám Thời Đại có uy lực mạnh mẽ hơn.

- Chỉ sợ là hắn cũng chỉ học được một ít bề ngoài mà thôi!

Sở Nam nhìn thấy đám vật chất hắc ám lại lùi về phía xa, cặp mày nhất thời nhăn tít lại, tiếp tục dốc lòng cảm thụ. Khoảng thời gian hơn mười hơi
thở sau, Sở Nam đột nhiên hỏi Tiểu Trận:

- Tiểu Trận, Thời Gian
Trận ngoại trừ việc để cho thời gian chạy nhanh hơn ra, còn có công năng nào khác nữa hay không? Ví dụ là có thể nào dùng để tấn công kẻ địch
hay không?

Tiểu Trận cũng không có trả lời Sở Nam, chỉ là sau khi gọi khẽ một tiếng Phụ thân, liền trầm tư đi xuống. Nàng ta tạm thời đem toàn bộ chuyện Truyền Tống Môn, Truyền Tống Trận cũng đều quẳng ném hết sang một bên, đặt tinh lực đi nghiên cứu vấn đề dùng thời gian để mà
công kích theo như lời Sở Nam vừa mới nói kia.

Sở Nam dùng thời gian cực nhỏ để mà hồi tưởng lại một chút về Thiên Địa Hắc Động, nói:

- Uy lực của Thiên Địa Hắc Động thật sự rất mạnh, cùng với trước kia so
sánh, giống như là một võ giả vừa đạt được kỳ ngộ vậy, thậm chí cũng
giống như là Võ Thánh so sánh với Võ Tổ vậy. Chẳng qua đây cũng chỉ là
mới bắt đầu mà thôi, Thiên Địa còn có thể cường hóa được, Hắc động cũng
có thể như thế…

Sự chờ mong của Thiên Địa Hắc Động cũng không chỉ là có Âm đối với Hư, Dương đối với Thực, sự lý giải đối với câu nói Vạn vật cũng đều từ bỏ Âm mà hướng tới Dương, cái này chính là vốn đã nói
rằng Âm cũng có thể cùng Thực dung hợp cực kỳ hoàn mỹ, giống như là nước với lửa kia vậy…

Ngoài ra, Sở Nam cũng không phải là dùng mỗi
một tầng năng lượng để mà đi chịu tải một phiến Thiên Địa, mà là để cho
mỗi một điểm nhỏ của năng lượng, cũng đều có thể chịu tải một biển Thiên Địa, chân chính làm được việc Mỗi một vật là một Thiên Địa.

Sau
khi ổn định lại tâm tình, Sở Nam liền ra tay đem gã cường giả Phù Môn
bắt lấy. Sau khi dùng ra tất cả các thủ đoạn, ánh mắt Sở Nam nhất thời
trở nên vô cùng ngưng trọng. Một chút ngưng trọng này của Sở Nam, liền
thậm chí khiến cho không gian, Thiên Địa ở bốn phía xung quanh cũng đều
lây dính khí tức ngưng trọng này.

Thường Danh Ca cảm nhận được cỗ hơi thở này, cặp mày kiếm giương lên, tựa hồ như có cảm ngộ gì đó. Đám
người Cửu Vũ bọn họ thì vẫn còn đang đắm chìm trong một kiếm Thiên Địa
kia. Phía trước trong Đao Uyên Sâm Ngục kia, Cửu Vũ còn có chút cảm ngộ
gì đó, lại nhìn thấy một màn chém giết vừa rồi của Sở Nam cùng với Kiếm
Chí, khiến cho hắn nhất thời tìm ra được con đường mới…

Đạo Vô
Nhai nhìn về phía Sở Nam đang đứng thẳng giữa thiên địa, biết rằng Sở
Nam lúc này đã hoàn toàn siêu việt hắn, mà cảm giác lúc này trong lòng
của Đạo Vô Nhai cũng không phải là đố kỵ, mà là vô cùng thoải mái. Sở
Nam càng mạnh, lại càng có thể dễ dàng giải quyết hoàn toàn kiếp nạn lần này của Đại Đạo Tông.

Mà lúc này Sở Nam lại đang không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ Thiên Tử kia. Sau khi kết hợp được trí nhớ của cả
năm người, Sở Nam đã có thể khẳng định, bọn họ chính là phụng mệnh lệnh
của Thiên Tử, chủ yếu là vì hắn mà đến:

- Tuy rằng ta ở Đại lục
Đồ Đằng phá hỏng chuyện của Thiên Tử, thế nhưng bằng vào lực lượng của
Thiên Tử, trước đó hoàn toàn có thể đem ta chém chết, cần gì phải phí
công lao nhiều đến như vậy? Làm như vậy, thật sự có điểm giống như là
đang đùa giỡn với ta a…

- Chơi đùa?

Ngay khi Sở Nam bắt
giữ được chữ này, cả người thoáng rùng mình một cái. Hắn chợt nghĩ đến
cái gã thanh niên thần bí xuất hiện trong Di tích Trận Tông lúc trước,
nhớ tới chuyện của Ngọc Thỏ Tộc, tất cả các hình ảnh tương quan… Một lúc lâu sau đó, Sở Nam mới thì thầm một tiếng:

- Hóa ra ngươi chính là Thiên Tử!

Tuy rằng trong lòng đã phát hiện ra lai lịch của Thiên Tử, nhưng mà Sở Nam
lại cũng không có nửa phần thoải mái. Hắn cảm giác được chính mình có
thể đưa ra được đáp án như vậy, thật có chút giống như là Thiên Tử cố
tình để cho hắn biết vậy.

Cặp mày Sở Nam gắt gao nhíu chặt lại:

- Hiện tại Thiên Tử đang ở nơi nào? Hắn chơi đùa như vậy, là có mục đích gì? Hắn muốn diễn, là muốn diễn như thế nào?

Trong lòng Sở Nam xuất hiện vô số nghi vấn, thế nhưng nghĩ mãi cũng không có
đáp án. Nhưng mà Sở Nam dám khẳng định, Thiên Tử tuyệt đối không có khả
năng chỉ vì muốn chơi đùa mà làm ra những chuyện như vậy!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui