Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam không phân tích kỹ càng đúng hay sai, nên dựa theo bước vào đi
đến. ý nghĩ nổi lên thì Sở Nam lập tức thực hiện, vừa làm vừa nghĩ, mỗi
một khỏa tinh thần huyệt khiếu đều vận chuyển như là cắn nuốt uy năng
tinh thần vậy, nuót lấy Cửu U Thiên Mạc.

Vốn tưởng Cửu U không
gian sẽ không giống như tinh thần uy năng dễ dàng nuốt lấy nên Sở Nam
dốc hết sức. Nào biết, tinh thần huyệt khiếu vận chuyển kịch liệt trực
tiếp nuốt không ít Cửu U không gian.

Hơn nữa, ở bên trong tinh
thần huyệt khiếu còn có tiểu hắc động. Những hắc động khiến tinh thần
huyệt khiếu thành một trung tâm lốc xoáy kéo dài không ngừng, hút Cửu U
không gian đến.

Tinh thần huyệt khiếu nuốt lấy Cửu U không gian
trước đó bị cửu u không gian chia ly huyết nhục cốt hồn vân vân giống
con cá lên bờ trở về trong nước, khiến Sở Nam có cảm giác máu thịt trở
lại.

Uy năng tinh thần huyệt khiếu đã khiến Sở Nam kinh ngạc lắm
rồi nhưng chuyện giật mình còn ở phía sau. Cửu U không gian nùng súc lại cỡ phạm vi năm thước, chính là lúc mới bắt đầu pho triển không biết có
mấy trăm vạn dặm, bên trong bao gồm không gian càng là vô số.

Cho nên vài giây sau, Sở Nam cảm giác tinh thần huyệt khiếu đạt đến trạng
thái bão hòa, mặc dù còn có thể chịu đựng một chút nhưng so sánh với Cửu U không gian to lớn thì đúng là nguy cơ trập trùng.

"Làm sao bây giờ?"

Sở Nam thầm nghĩ, lập tức tuôn ra năng lượng khiến tinh thần huyệt khiếu
khuếch trương càng lớn hơn. Nhưng mà đây chỉ là là dùng chén nước cứu
hỏa, giải không được khẩn cấp, tập kích ngoài xa.

Sở Nam nhướng mày, nói:

- Xem ra chỉ đành mở thêm một tinh thần huyệt khiếu nữa.

Lúc trước đều là các loại lợi hại năng lượng, còn có pháp bảo mạnh mẽ hơn
thân thể mở ra tinh thần huyệt khiếu. Nhưng bây giờ không có hai cái, Sở Nam suy nghĩ xoay chuyển, nhắm trúng Cửu U không gian.

“Cửu U không gian có thể tách ly máu thịt
của ta, dùng nó để mở tinh thần huyệt khiếu chắc không quá khó khăn. Cho dù năng lượng không gian trong cơ thể không thể thì trong thiên địa này xung quanh có chỗ nào không phải là không gian?"

Sở Nam suy
nghĩ, đã ngự sử vài tinh thần huyệt khiếu khiến nó vận chuyển ra hợp
lực, khiến Cửu U không gian ở vị trí hắn chỉ định tách ly. Cùng lúc nó,
Sở Nam ở không gian tuân hình thì hai tay liên tục chộp, không ngừng
chộp không gian xung quanh vào cơ thể.

Cửu U Phủ Chủ ở phía trước chạy như điên sắc mặt càng thêm ngưng trọng, mứat lóe tia độc ác còn có nghi vấn.

"Sở Nam còn có thể kiên trì? Hơn nữa tốc độ của hắn tại sao nhanh hơn trước nhiều vậy?"

Cửu U Phủ Chủ không biết gã chờ Cửu U không gian ngăn cản Sở Nam đã bị hắn
dùng tinh thần huyệt khiếu. Cửu U Phủ Chủ vẫn đang kéo dài thời gian,
đương nhiên cách đám Thường Danh Ca ngày càng gần.

Thế cục bên Thường Danh Ca cũng vì Tiêu Tử Chân đến bị đánh rối loạn, nhìn chằm chằm Diệp Thương Minh hấp hối.

Nàng nói:

- Ngươi muốn khiến nhi tử của mình chết không?

Diệp Thương Minh không nói được, ngay cả mi mắt cũng không thể giương lên
nhưng trong hơi thở yếu ớt bốc lên nguyện vọng mãnh liệt. Nguyện vọng
này đương nhiên là muốn nhi tử Thường Danh Ca của gã sống sót, sống thật tốt, sống khác với trước kia.

Kêu ra một tiếng 'cha' xong tâm
kết trong lòng Thường Danh Ca đã mở ra, tâm không còn khoảng cách thù
hận. Thường Danh Ca đã hiểu rồi, không phải Diệp Thương Minh không muốn
mẫu tử họ mà là bất đắc dĩ, nếu không thì tại sao Tiêu Tử Chân đối xử
như vậy với gã?

Nhìn bộ dạng của Diệp Thương Minh, Thường Danh Ca đau lòng vô cùng, hận không thể dùng thân thay thế.

Chú ý đến môi Diệp Thương Minh khô nứt, Thường Danh Ca nghẹn ngào nói;

- Cha, có phải cha rất khát không?

Không đợi Diệp Thương Minh ra chút động tác gì thì Thường Danh Ca đã dùng bi
tình kiếm, mang 'Bi' đậm đặc xẹt qua cỏ tay. Vè một tiếng máu tuôn chảy
ào ào, Thường Danh Ca dùng máu thay nước cho Diệp Thương Minh uống giải
khát.

Diệp Thương Minh ngơ ngác, đôi mắt ướt nước, khóe mắt lệ
châu trở nên lớn hơn. Nhưng chỉ chớp mắt sau khí thế của Diệp Thương
Minh do động mãnh liệt, dường như muón ngăn cản Thường Danh Ca làm điều
đó.

Bây giờ khóe mắt Thường Danh Ca đã cạn lệ, thay vào đó là kiên nghị, vô cùng địa kiên định.

Thường Danh Ca nói:

- Cha, người chiếu cố ta nhiều như vậy, ngay cả mệnh đều không cần. Hiện
tại, nên là ta chiếu cố người, chút máu tính cái gì? Hơn nữa đây cũng là điều mẫu thân còn sống ước nguyện.

Diệp Thương Minh đôi mắt chớp lóe, cuối cùng không nói lời nò. Khí thế dao động kịch liệt bình tĩnh
lại, nhưng trong ánh mắt vui mừng lóe tia quyết tuyệt.

Thường Danh Ca không biết cha mình trong lòng đang nghĩ cái gì, vẫn còn đang nói:

- Cha, người có thể sống tiếp. Mặc kệ có chuyện gì ta phải để người sống tiếp, dù ta không thể thì đại ca sẽ làm được!

Thường Danh Ca tin tưởng Sở Nam gàn như là chấp nhất, cho là chuyện gì khó khăn cũng không làm khó được Sở Nam.

Cổ tay còn đang chảy máu, Diệp Thương Minh nuốt không ít máu có chút sức
sống rồi. Thường Danh Ca mừng rỡ, toàn thân vận lực khiến máu chảy càng
nhiều hơn. ‘diệt chi thương’ không có chú ý tới 'Bi' nhuộm máu xảy ra
biến đổi gì.

Tiêu Tử Chân đến, vật mơ hồ đầu tiên là liếc hướng
tàn hoa, hiển nhiên nó trực giác thấy nàng có uy hiếp nào đó với nó.
*Ong!* lại có tiếng vang lên, là tiếng tàn hoa na hoa khai hoa lạc,
thanh âm càng vang càng dồn dập, hai bên kêu gọi nhau.

Tiêu Tử Chân nói thêm:

- Còn kém một chút cuối cùng, ngươi không ăn sao?

*Ong!*

Thanh âm gần như là gầm lên. Trong tiếng gầm, Thường Danh Ca, còn có đám Cửu
Võ, Chiến Thần xông lại đây đều liên tục lùi ra sau. Thường Danh Ca ở
trên không trung ngăn ra một sợi chỉ máu. Nhưng sợi chỉ máu này không có biến mất là tồn tại trên không trung. Vật mơ hồ gào rống rồi thì nuốt
hướng Diệp Thương Minh, Tiểu Hắc định ra tay ngăn cản. Nhưng khi nó thực hiện thì thấy ánh mắt của Diệp Thương Minh.

Ánh mắt kia là một loại van xin, xin Tiểu Hắc đừng ra tay, cứ để vật mơ hồ ăn gã đi. Tiểu Hắc nghi hoặc, lắc người tránh ra.

- Có ta ở thì không ai có thể tổn thương được nhi tử của ngươi, hơn nữa ngươi sẽ không lập tức mất đi.

Khóe môi Diệp Thương Minh cong lên nụ cười. Tiểu Hắc nhận được ý niệm dao
động ngắt quãng, mặc dù mỗi chữ đều không rõ ràn nhưng Tiểu Hắc hiểu ý
của Diệp Thương Minh, biết gã muốn nó làm cái gì.

Biết rồi Tiểu Hắc im lặng, nhìn hướng Thường Danh Ca, lòng thầm nhủ.

"Đây là tình thương của cha vĩ đại ư? Không biết khi nào thì ta mới gặp được cho mình..."

Tiểu Hắc sa sút một lúc rồi lại phấn chấn lên.

"May mắn còn có cha ở bên ta."

Nói cha này tất nhiên là chỉ Sở Nam.

Không có Tiểu Hắc ngăn cản, vật mơ hồ nuốt đi sức sống cuối cùng của Diệp
Thương Minh, còn có thứ ẩn giấu trong máu, thân thể. Tiêu Tử Chân bên
cạnh dù là hóa thành tàn hoa cũng kích động lên.

Cùng lúc đó, tàn hoa cuốn lên, Tiêu Tử Chân đã bắt đầu chuẩn bị.

Một khắc này thời gian như ngừng lại.

Thường Danh Ca liều mạng chạy trở về tê tâm liệt phế, điên cuồng rống to:

- Không! Không! Không...

Thường Danh Ca cuồng rống chạy trở về.

Tiêu Tử Chân lạnh lùng cất tiếng nói:

- Cách xa chút đi, nếu không giết ngươi luôn.

- Giết ta hả, đến đây!

Tàn hoa đọng, một bóng tàn hoa bên trong ẩn chứa ‘Đại đạo ngũ thập' không
hoàn chỉnh, chớp mắt bay hướng đám Thường Danh Ca. Tiêu Tử Chân ra chiêu này, ở trước mặt cuộn tranh chữ ‘Đạo’ không có chút uy lực nào nhưng
vào giây phút này đại triển uy năng ngăn lại đám Thường Danh Ca, Cửu Võ.

Thường Danh Ca gầm rống:

- Phá, phá cho ta, phá cho ta!!!

Bi tình kiếm phong trảm xuống, bi chi tình càng lúc càng đậm, cổ tay miệng vết thương không khép lại, máu tươi liên tục chảy tới bi tình kiếm,
dung tiến vào bên trong bi tình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui