Vũ Nghịch Càn Khôn

Trần Lục hợp đã chết không thể nghi ngờ, nhưng lúc này, hắn còn chưa chết hẳn, hắn còn một hơi tàn.

Cho nên, khi hắn thấy bảo kiếm, lóe ra vầng sáng màu vàng, hướng cổ của hắn chém đến, thì trong nội tâm hắn lúc này băng hàn tới cực điểm, thân thể mãnh liệt chấn động, cảm giác vô cùng sợ hãi.

Trần Lục Hợp ngàn vạn lần ý niệm, chính là hối hận, hắn hối hận lúc trước tại sao lại muốn tới đây khiêu chiến, hối hận tại sao mình không chạy xa đi, nhưng hối hận cũng đã muộn rồi.

Cứ như vậy, hắn tràn ngập trong sợ hãi, đầu của Trần Lục Hợp thấy bảo kiếm của mình, trảm bay lên trời, sau đó máu tươi chảy ra, là lúc Trần Lục Hợp chết hẳn.

Những lời nói này nói thì dài, nhưng phát sinh trong chớp mắt.

Trong thời gian ngắn như thế, đã giết chết hai người, làm đám người khiêu chiến kinh hãi vô cùng.

Mà Sở Nam nhìn Vi Cách, cười nói:

- Ngươi, thật sự không muốn khiêu chiến?

- Ta muốn cùng ngươi đánh một trận chiến công bình.

- Trên đời này, làm gì có công bình, cho dù ngươi chờ ta giết hết bọn chúng, sẽ cùng ta đánh một trận chiến, thì phù hợp với công bình sao?

Vi Cách sắc mặt nghiêm túc nói.

- Ta có thể đợi ngươi khôi phục nguyên lực, sau đó cùng ngươi đánh một trận chiến.

- Không cần, ngươi bây giờ gia nhập chiến đấu, đối với ta mà nói, là công bình nhất.

Sở Nam vừa nói xong, nhìn đám quần hùng, sau đó thấy Vi Cách vẫn không nhúc nhích, Sở Nam vung kiếm lên, quát:

- Ngươi không cùng ta chiến, ta đến cùng ngươi đánh một trận.

Nói xong, Sở Nam thu hồi khí thế, hướng Vi Cách công tới.

- Khai Thiên thức thứ hai.

Sở Nam nhảy lên cao chém tới, uy thế lẫm liệt, Vi Cách cũng không dám bỏ qua, thần sắc ngưng trọng, sau đó quát lớn một tiếng, nắm đấm màu vàng đất hào quang lóe lên, một thanh trường thương mang phong cách cổ xưa, liền thoáng hiện tại trong tay.

Thương theo người di động, trường thương chống lại bảo kiếm.

Lúc này, Vi Cách cũng cảm thấy lực lượng bành trướng, khí huyết bị kích thích tuôn trào, hắn cũng không lùi mà tiến tới, đương nhiên, hắn không cùng Sở Nam liều mạng, hắn biết rõ lực lượng chính mình, tại trước mặt Sở Nam, căn bản là không đáng nhắc tới.

Vi Cách chủ động co lại thương, hai chân đạp xuống đất, thổ nguyên lực vận chuyển đem lực lượng khổng lồ trên người toàn bộ áp xuống vùng đất, chỗ Vi Cách đứng, lập tức xuất hiện rạn nứt, có một mảnh khe hở hẹp dài hiện ra.

Tuy Vi Cách đem đại bộ phận lực lượng đều chuyển dời đến trên mặt đất, thế nhưng thân thể vẫn phải nhận lấy một bộ phận lực lượng, thêm lực lượng rơi vào trong đất, cũng là thông qua thân thể của hắn, bởi vậy Vi Cách đã bị tổn thương.

Bởi vậy có thể thấy được, lực lượng Sở Nam chém ra, mạnh mẽ như thế nào.

Nhưng, Vi Cách đem khí huyết nén trở lại, cùng lúc đó, trường thương đâm ra, liên tiếp đâm ra bảy bảy bốn mươi chín đạo thương ảnh.

Trong nháy mắt, Sở trước mắt Nam, thương ảnh phiêu hốt, tất cả đều là nhằm khắp người Sở Na đâm tới.

- Muốn đánh nhanh sao? Ta phụng bồi đến cùng.

Sở Nam quần chiến, lại còn phân tâm nói chuyện, thức thứ hai loạn phong cương trảm đánh ra.

Lập tức, Vi Cách liền cảm giác được bản thân mình lâm vào bóng kiếm trùng trùng điệp điệp, mà thương ảnh của hắn, càng là bao phủ tại bên trong bóng kiếm, Vi Cách sắc mặt đại biến, chỉ dựa vào chiêu thức này, Vi Cách liền rõ ràng bản thân mình không phải là đối thủ của Sở Nam.

Nhưng Vi Cách không có buông tha như vậy, thổ nguyên lực hào quang sáng ngời, hắn có tu vi Võ quân, vận dụng toàn lực.

Không tệ, Vi Cách đúng là Võ quân, tuy còn chưa tới trung giai Võ quân, nhưng cách cũng không xa, đây cũng thực lực mà Vi Cách tự tin tới khiêu chiến, người đã từng là tiềm hoàng bảng thứ chín, còn là kẻ yếu sao?

Hàn mang thương lại đâm ra, sau đó lui về phía sau mấy chục bước, mới tiếp được bóng kiếm của Sở Nam, trong nội tâm Vi Cách nghi ngờ thầm hỏi.

- So với tốc độ của ta còn nhanh hơn gần gấp hai, hắn tu luyện loại vũ kỹ phẩm giai nào? Lúc trước hắn đánh ra vũ kỹ quyền pháp, cùng cái kiếm kỹ này, ngược lại có vài phần tương tự.

Những nghi vấn này chợt lóe lên rồi biến mất, đối mặt đối thủ mạnh vậy, hắn cũng không dám phân tâm, hàn mang thương nghiêng kéo lê ra, dùng hắn làm trung tâm, trường thương kích xạ ra nguyên lực, đánh ra một cái vòng tròn.

Sau đó, thân ảnh Vi Cách co rụt lại, đột nhiên biến mất.

Vi Cách biến mất, cũng không phải là dựa vào tốc độ, cũng không được quỹ tích biến mất, như ần vào đại địa.

Sở Nam từ khi rời khỏi Bạch gia thôn, chiến đấu từng trận lớn nhỏ, cũng có hơn mấy chục tràng rồi, loại tình huống này, cũng lần đầu tiên gặp được, không khỏi cảm thấy sững sờ.

Lúc này, những người kia đằng sau, liền nhân cơ hội giết tới.

Cảm giác được sát khí, còn có liên tiếp tiếng xé gió, Sở Nam quay người lại, quát:

- Tất cả đều cút trở về cho ta.

Ở bên trong tiếng quát, Sở Nam đem Khai Thiên vũ kỹ, cùng thức thứ hai loạn phong cương trảm, liên tục triển khai ra.

Một hồi tiếng va đập thanh thúy cùng âm thanh ầm ầm vang lên, mười tên võ giả vọt tới đầu tiên, tất cả đều bị kiếm Sở Nam chém văng ra ngoài, còn những người phía sau dừng lại, đều chuẩn bị rút lui.

Lúc này trên đỉnh đầu Sở Nam, lại xuất hiện khối đất lớn, hướng Sở Nam chém xuống.

Khối bùn đất cỡ lớn, đương nhiên là Vi Cách dùng trường thương kéo lên, mà thân ảnh Vi Cách lúc này cũng không thấy đâu.

Nhìn khối bùn bay tới, Sở Nam nở nụ cười.

- Quả nhiên có chút ý tứ, như vậy, mới gọi là chiến đấu.

Nói xong, Sở Nam thu hồi bảo kiếm, dùng quyền hướng thạch bùn đánh tới.

Đồng thời, những người khác hét lớn:

- Lên, cùng tiến lên, nhân cơ hội này lấy mạng của hắn.

- Oanh.

Một quyền Sở Nam đánh vào trên bùn đất, tuy Vi Cách thân có thổ thuộc tính, liền không thể đem thổ nguyên lực cùng lực lượng hòa tan, chỉ là lực lượng xoay tròn, dùng một vạn 5000 cân đánh tới.

Tức khắc, bùn khối nứt vỡ ra, sau đó bạo văng tung tóe thành từng khối nhỏ ẩn chứa uy lực.

Mà vừa lúc này, bên trong khối bùn rõ ràng xuất hiện một thân ảnh.

Thân ảnh này tay cầm trường thương, đâm thẳng về phía ngực Sở Nam.

Mũi thương, lóe ra hào quang băng hàn, tựa như đêm mưa bị tập kích, ngay cả Võ quân cao thủ, gặp tình huống này cũng cảm giác nguy cơ mãnh liệt.

Nhưng lúc này tánh mạng bị uy hiếp, Sở Nam còn cười nói:

- Một chiêu này, tinh diệu.

Trường thương đâm tới, Sở Nam vẫn còn tán thưởng đối thủ, không chỉ vũ kỹ tinh diệu, kỹ xảo ứng chiến càng là tinh diệu, tự nhiên, nói âm hiểm cũng được mà tinh diệu cũng được, chỉ cần thực dụng là được, chỉ cần xem cuối cùng, rốt cuộc ai còn sống là được.

Chữ "Diệu" vừa nói ra, trường thương đã đâm tới Sở Nam.

Lúc này, Sở Nam quát:

- Thức thứ nhất Loạn phong cương trảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui