Vũ Nghịch Càn Khôn

- Vì sao? Tử Mộng Nhân hùng hổ nói:

- Những nguyên thạch, thú hạch kia ngươi cần giữ lại đề phòng vạn nhất xảy ra chuyện không may, đây chính là thứ có thể cứu mạng ngươi!

- Mộng nhi!

Ý chí sắt đá như Sở Nam cũng bị tình cảm sâu đậm này mà trở nên mềm yếu, bóng hình xinh đẹp Nam Cung Linh Vân cũng hiện lên trong đầu hắn, nàng là trách nhiệm của hắn.

Tử Mộng Nhân dường như không nghe được tình cảm trong lời Sở Nam, vỗ vai hắn nói:

- Tên ngốc, hiện tại cần bắt đầu nghĩ cho tương lai của ngươi. Ngươi phải nghĩ biện pháp kiếm nguyên thạch, kiếm thú hạch, kiếm đan dược, có hiểu không?

- …

Sở Nam vô cùng cảm động. Tử Mộng Nhân vẫn tiếp tục thao thao bất tuyệt:

- Ngươi còn phải nuôi dưỡng hắc đản, nuôi dưỡng ta, nuôi dưỡng con gấu kia, nuôi dưỡng bản thân mình. Ngươi không biết ngày đó ngươi ăn thịt đã khiến 100 gã nướng thịt thì 30 gã mệt tới ngất xỉu.

Sở Nam gật đầu nói:

- Dựa theo lời ngươi vậy ta cần cố gắng rất nhiều.

- Đương nhiên!

Tử Mộng Nhân tươi cười, vì trong lời nói của nàng có câu “nuôi dưỡng ta”, hơn nữa Sở Nam cũng đã đáp ứng.

- Vậy làm gì đây? Với trình độ luyện khí của ta thì cũng chẳng ai thèm mua, luyện đan ta không biế, ta chỉ có vài phần thực lực…

Nói tới đây, Sở Nam dừng lại một chút, đột nhiên nói:

- Ta nghĩ ra một diệu kế, đảm bảo rất nhanh kiếm được nguyên thạch, hơn nữa còn rất nhiều.

- Diệu kế gì?

- Mộng nhi, ngươi suy nghĩ một chút, trên đường đi chúng ta làm gì kiếm được nhiều nguyên thạch nhất?

Tử Mộng Nhân nhắm mắt suy nghĩ một chút liền nói:

- Chúng ta lấy được nhiều nguyên thạch nhất đều là từ trữ vật giới chỉ của người khác…

Nói tới đây, Tử Mộng Nhân hỏi:

- Tên ngốc, ý ngươi là… cướp?

- Sai! Đây không phải cướp bóc!

- Vậy đó là gì?

- Chúng ta chuyên đoạt của cường đạo. Những đồ vật của cường đạo đều là thứ phi nghĩa, chúng ta là đi diệt hại cho dân, chỉ thuận tay lấy chút thù lao mà thôi. Điều này thì được chứ? Mộng nhi, ngươi nói chủ ý này thế nào?

Ban đầu Tử Mộng Nhân cũng không chú ý, muốn nghe lời giảo biện của Sở Nam, nhưng càng nghe nàng lại càng hưng phấn:

- Không làm hiệp nữ vậy đi diệt trừ cường đạo cũng là một việc hay!

- Chúng ta diệt trừ cường đạo, lại còn có thể cùng Bổn Hùng ở cùng một chỗ. Chúng ta một đường trừ cướp, khi tới Thiên Nhất tông khẳng định cũng được một số lượng lớn tài bảo rồi!

- Đúng là ý kiến hay!

Tử Mộng Nhân bắt đầu kích động, hận không thể lập tức tìm một đám cường đạo, sau đó lục soát hang ổ của bọn chúng, chiếm lấy của cải. Sau một hồi, Tử Mộng Nhân bình tĩnh hơn một chút, nói:

- Bất quá chúng ta vẫn cần hóa trang một chút. Nếu không cường đạo nhận ra chúng ta vậy thì chơi không vui!

Sở Nam gật đầu đồng ý:

- Trước hết chúng ta hóa trang một chút, gắn lên một bộ râu, biến tóc thành màu trắng…

- Nếu có biến hình đan thì tốt rồi, sẽ đơn giản hơn nhiều Nhưng biến hình đan số lượng quá ít, thái gia gia cũng chỉ có hai khỏa…

- Không sợ, mua không được thì chúng ta tự luyện chế là xong.

Sở Nam vỗ vỗ ngực.

Tử Mộng Nhân hỏi:

- Ngươi không biết luyện đan, hơn nữa biến hình đan là đan dược ngũ phẩm.

- Hiện tại không biết không có nghĩa là tương lai không biết. Ngươi không nhớ ta đã hứa với ngươi sẽ luyện chế cho ngươi tịnh dung nhuận nhan đan sao, đó cũng là đan dược ngũ phẩm. Nhất định ta sẽ trở thành Luyện đan sư ngũ phẩm!

- Cho dù ngươi là Luyện đan sư ngũ phẩm nhưng nếu không có đan phương thì cũng không thể luyện ra!

- Ta có biện pháp.

Sở Nam nhớ tới cái bao Cơ tam nương đưa cho hắn đêm đó, trong đó có đan thư sư phụ mặt lạnh lưu lại, bớt chút thời gian kiểm tra xem, nếu không có, hắn sẽ tìm biện pháp khác, ví dụ như đi Vân La môn.

- Được rồi, tên ngốc, ta tin người. Không nói những điều này, chúng ta cứ án theo lời ngươi, hóa trang một chút, hỏi thăm nơi nào có cường đạo, sau đó giết tới tận hang ổ.

Tử Mộng Nhân khôi phục lại bản chất tiểu ma nữ.

Hai người lập tức lên đường, sau mấy ngày đã tới Cửu Thai Thành. Hai người thua mua một chút vật phẩm hóa trang, lại từ miệng một tên ăn mày biết được cách Cửu Thai thành không xa là Hắc Phong Lĩnh, ở đó có một đám cường đạo gọi là Hắc Phong tặc.

Kết quả là Sở Nam cùng Tử Mộng Nhân ngày đêm phi ngựa tới Hắc Phong Lĩnh. Hiện tại, Sở Nam trở thành một thanh niên tóc trắng, trên cằm không chút râu ria. Tử Mộng Nhân nói như thế sẽ không đẹp, chỉ làm mũi Sở Nam to hơn, lông mi dựng đứng, mặc một thân áo trắng, bắt Sở Nam thay đổi khí chất, không cho hắn mặt lạnh như băng, vẻ mặt luôn luôn tươi cười, cho dù lúc giết người cũng phải cười.

Bởi vậy, hình ảnh Sở Nam biến hóa rất lớn, e rằng cho dù nhóm người Tả Cửu nếu chỉ nhìn thoáng qua cũng không nhận ra được. Đồng thời, Tả Cửu cũng không ngờ hai người Sở Nam lại có kế hoạch diệt cường đạo, đã thay đổi lộ tuyến, khiến Tả Cửu một lần nữa mất dấu.

Mà Tử Mộng Nhân vẫn đeo mạng che mặt, nàng từng nói phải chờ tên ngốc gỡ xuống khăn đỏ che mặt cho nàng, chỉ có điều nàng đeo thêm một chiếc khăn đen ở ngoài, mặc một bộ hắc y, còn biến chính mình trở nên béo hơn một chút.

Hai người một đen một trắng đi tới Hắc Phong Lĩnh, Thiết Thương Hùng cũng không đi cùng bọn họ vì Tử Mộng Nhân nói Bổn Hùng sẽ khiến cường đạo sợ, bắt nó mang theo Vũ Hạo chạy theo sau. Đương nhiên, lão đầu nhi cũng âm thầm đi theo.

Hoàng hôn, hai người đi trên một con đường núi, cách Hắc Phong Lĩnh chỉ nửa canh giờ, Tử Mộng Nhân nói:

- Tên ngốc, chúng ta nghỉ ngơi một chút giữ sức, tranh thủ đêm nay tiêu diệt Hắc Phong Tặc.

Nói tới đây, Tử Mộng Nhân hưng phấn dị thường, đánh giết bọn cường đạo nàng không hề có cảm giác áy náy. Tử Mộng Nhân nói xong, Sở Nam liền giữ chặt Tử Mộng Nhân lại, nói:

- Cách mười thước có người đang tới gần chúng ta.

- Sao ngươi biết?

- Tổng cộng có bảy người, đều mặc hắc ý, ba cầm đao, hai cầm kiếm, một cầm chùy, còn một tên râu dài cầm chùy gỗ lớn!

Sở Nam nói xong, kéo Tử Mộng Nhân đi về phía trước, vừa đi vừa nói:

- Còn năm thước, ba thước…

Đột nhiên phía trước truyền tới tiếng quát lớn:

- Đứng lại!

Tử Mộng Nhân thấy trong rừng cây phía trước nhảy ra bảy người, hơn nữa giống y như lời Sở Nam, Tử Mộng Nhân đột nhiên nghĩ tới điều gì, cả kinh nói:

- Tên ngốc, ngươi có thể sử dụng thần…

Sở Nam gật nhẹ, nói:

- Ngoài phạm vi 10m thì không được.

Tử Mộng Nhân trong lòng không khỏi hiện lên hai chữ yêu nghiệt, tên râu dài phía trước đã hô:

- Đường này do ta mở, cây này là ta trồng, nếu muốn đi qua đây, lưu lại tiền mãi lộ.

- Ha ha ha…

Sở Nam cười lớn, Tử Mộng Nhân cũng quên đi chủ đề thần niệm, cười theo khiến bảy người kia sững sờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui