Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam cùng Tử Mộng Nhân nở nụ cười khiến bảy tên cướp đều ngẩn người, thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ hai người bọn họ là hai kẻ điên?

Đại hồ tử cầm chùy gỗ quát:

- Các ngươi cười cái gì?

- Chúng ta cười bộ dạng của ngươi! Tử Mộng Nhân trả lời.

- Con bà nó, ngươi… ngươi dám cười lão tử, lão tử cho ngươi cười…

Nói xong, đại hồ tử vung chùy xông lên, Tử Mộng Nhân nói nhanh với Sở Nam:

- Ngươi không được ra tay!

Tử Mộng Nhân nói điều này là do trước kia căn bản toàn là Sở Nam ra tay, nàng ở cạnh đứng xem. Do lúc trước tu vị những người kia đều cao hơn nàng, nhưng mấy người trước mắt cao nhất cũng chỉ là Vũ Sư cao giai mà thôi, nàng đương nhiên muốn tự mình động thủ.

Sở Nam gật đầu cười, Tử Mộng Nhân vận chuyển nguyên lực, tùy ý ra một chiêu về phía tên đại hồ tử đang vọt tới, chòm râu liền bốc cháy. Khi hắn vẫn còn ngây người, Tử Mộng Nhân đá hai phát, đem gã đại hồ tử dẫm dưới chân.

Biến hóa quá nhanh khiến sáu gã còn lại dụi mắt nhìn chằm chằm vào, quả nhiên đại hồ tử đã bị thiếu nữ áo đen kia dẫm dưới chân, thiếu nữ áo đen nói:

- Ừ, đốt chòm râu này đi sẽ không buồn cười nữa, nếu đầu cũng bị đốt cháy luôn vậy thì càng tốt hơn!

- Đừng… đừng, mẹ ngươi…

Tiếng chửi chưa phun ra thì cánh tay mảnh mai của Tử Mộng Nhân vung lên, đầu hắn liền lửa cháy phừng phừng:

- Ngươi còn dám nói nữa ngay cả ngươi ta cũng nướng.

Thời điểm này, sáu người kia cũng đã hiểu bọn họ đã gặp phải cao thủ, nhưng bọn hắn cũng không sợ, người gầy nhất nói:

- Các ngươi biết chúng ta là ai không?

- Không phải là Hắc Phong Tặc sao, mạnh lắm ư?

Tử Mộng Nhân trả lời khiến sáu người đểu sững sờ, Tử Mộng Nhân thấy thế cười:

- Đi mòn gót không thấy, không ngờ các ngươi lại tự tìm tới. Tốt quá, tốt quá rồi!

Kẻ gầy hiểu vừa rồi bọn chúng đã bị lừa, cố nén sợ, quát lớn:

- Biết rõ chúng ta là Hắc Phong Tặc mà còn dám làm càn, năm trăm huynh đệ Hắc Phong Tặc sẽ không bỏ qua cho các ngươi!

- Lắm lời, sáu người các ngươi cùng xông lên ta cùng giải quyết một thể.

Tử Mộng Nhân vô lại nói.

Sở Nam làm y như lời của Tử Mộng Nhân, luôn luôn cười, cười đến mức khiến sáu người kia hoảng sợ không thôi.

- Các huynh đệ, bọn họ chỉ có hai người, chúng ta cùng xông lên bắt lấy. Bọn họ nhất định là hai con dê béo, bắt họ về nhất định lão đại sẽ trọng thưởng!

Gã gầy khí phách hét lên, cầm đao xông tới, những người khác động tâm cũng xông lên theo.

Nhưng vừa chạy được ba vước, kẻ gầy đột nhiên xoay người chạy ngược lại, miệng nói:

- Các huynh đệ cố chịu đựng, để ta trở về bẩm báo với đại ca mang huynh đệ tới cứu các ngươi.

Gã gầy chạy thục mạng, thầm nhủ:

- Đúng là một đám ngu, hai người này cũng không giống với những người trước. Muốn cướp của bọn họ sao, bị cướp thì có lẽ đúng hơn, tốt nhất là tranh thủ thời gian chạy trốn.

Vừa nghĩ xong, hẵn bỗng vội dừng bước, bởi vì trước mặt hắn xuất hiện gã bạch y nhân đang nở nụ cười. Gã gầy kinh hãi, chuyển hướng, nhưng ngay lập tức bạch y nhân lại xuất hiện trước mặt hắn.

Sau mấy lần như vậy, gã gầy hiểu mình muốn trốn cũng không thoát, liền định trở lại hợp lực với năm người kia xông ra. Nhưng hắn còn chưa kịp quay đầu chợt tiếng rú thảm thiết vang lên, hắn quay đầu lại thì thấy năm người lửa, thiếu nữ áo đen chỉ vào hắn nói:

- Còn ngươi nữa, nhanh tới đây!

Tử Mộng Nhân cũng không dùng tam vị chân hỏa mà chỉ sử dụng chân lan chi hỏa, cho nên đám cường đạo này mới không bị chết cháy, nhưng cũng bị dày vò thống khổ. Tên gầy nào dám tiến lên, bỗng bên cạnh vang lên tiếng nói:

- Nàng bảo ngươi qua, ngươi không nghe thấy sao?

Tên gầy vừa định trả lời thì một cỗ lực lượng lớn đánh vào trên người, khiến hắn bắn về phía trước, tên gầy sắc mặt đại biến, cắn răng, liều mạng đi tới.

Phịch một tiếng, hắn quỳ xuống, khóc lóc:

- Hai vị anh hùng đại nhân đại lượng tha cho ta. Ta mắt chó không thấy được Thái Sơn đã mạo phạm tới hai người, ta trên có mẹ già, dưới có con thơ, van cầu các ngài tha cho ta. Ta… ta… ta nhất định sẽ cải tà quy chính, không làm cường đạo nữa!

Gã gầy quỳ xuống, Tử Mộng Nhân sững sờ, nhưng nghe được những lời tiếp theo liền giơ chân đạp mạnh, gã gầy bắn lên không trung, Tử Mộng Nhân nói:

- Muốn lừa bà mày, còn non lắm. Ta đọc sách thấy trên đó ghi những lời này đều là nói dối, không thể buông tha!

Một cước vừa rồi Tử Mộng Nhân đã sử dụng tam vị chân hỏa, với công lực của tên gầy sao có thể ngăn cản được, hắn hét thảm, cơ thể lăn lộn trên mặt đất, đợi khi tiếng thét biến mất thì tên gầy đã bị đốt chết.

Hiện giờ, người bị thương nhẹ nhất chính là tên đại hồ tử đầu chọc, hắn toàn thân run rầy, Tử Mộng Nhân hỏi:

- Đầu trọc, dẫn bọn ta tới Hắc Phong Lĩnh.

Đại hồ tử còn chưa rõ đầu trọc trong lời Tử Mộng Nhân là ai, đợi Tử Mộng Nhân đi tới hắn mới hiểu. Không dám có chút phản kháng, hắn nói

- Ta dẫn, ta dẫn đường…

Ba người lập tức rời đi, năm gã cường đạo còn lại chỉ có thể tự sinh tự diệt rồi.

Trên đường, Tử Mộng Nhân từ miệng đại hồ tử biết được Hắc Phong Tặc chỉ có vẻn vẹn ba trăm người, lão đại bọn hắn là một gã Võ Tướng trung giai. Đại hồ tử phối hợp như vậy, ngoại trừ sợ bị cháy chết như gã gầy, hắn còn muốn đưa bọn họ về, dùng lực lượng ba trăm người, bắt lấy hai người này.

Trời đã tối, cuối cùng ba người cũng tới Hắc Phong Lĩnh, Tử Mộng Nhân nói với đại hồ tử:

- Ngươi tập hợp tất cả đồng bọn, nói với bọn họ chúng ta đã tới rồi!

Đại hồ tử không hiểu rõ ý của Tử Mộng Nhân. Tử Mộng Nhân quát lớn:

- Cút…!

Đại hồ tử chạy thục mạng, vừa chạy vừa gào thét. Lập tức, bọn cường đạo nhao nhao chạy ra, Tử Mộng Nhân cùng Sở Nam chậm rãi đi lên, nàng cười nói:

- Không biết thu hoạch lần ra tay đầu tiên như thế nào?

Chỉ trong chốc lát tất cả cường đạo Hắc Phong Tặc đã xuất hiện, cầm đầu chính là một hán tử trung niên mặc áo bào đen, đó chính là tặc vương. Hai người cách đám cường đạo ba mươi thước, tên lão đại quát lớn:

- Các ngươi là ai? Tới đây làm gì?

- Cướp đoạt!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui