Vũ Nghịch Càn Khôn

Phá rồi lại lập!

Sở Nam cảm thấy tuyền qua bị chia làm hai, từ một trăm lẻ tám hóa thành hai trăm mười sáu cái truyền qua, chuyển động với vận tộc kinh người.

Tuyền qua chuyển động, tốc độ vỡ nát của huyết nhục, tế bào lại càng nhanh hơn. Năng lượng ẩn sâu trong huyết nhục xông ra càng mạnh mẽ.

Từ nhỏ đến lớn Sở Nam đã sử dụng vô số linh đan diệu dược, nhưng chưa từng xuất hiện tình huống như bậy giờ. Tình huống hiện tại chỉ có sử dụng vật nghịch thiên như Long đan mới có thể xuất hiện.

- Không biết rốt cục năng lượng của Long đan lớn đến mức nào? Không biết sau lần này liệu còn dư lại bao nhiêu năng lượng?

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu óc Sở Nam. Càng quan trọng hơn chính là giờ chỉ khi cơ thể khôi phục hắn mới hy vọng chạy trốn. Hắn là người cao ngạo bất khuất, nhưng hắn không cuồng vọng tới mức nghĩ mình có thể chống lại ba tên Vũ Vương, điều đó chẳng khác gì tự đi tìm chết. Đương nhiên, cho dù chết thì Sở Nam cũng sẽ khiến chúng phải chịu tổn thất nghiêm trọng!

Năng lượng tắm rửa toàn thân Sở Nam, khiến cơ thể hắn đau nhức tột độ. Bất quá, hắn đã quá quen với cảm giác này, không rên lên một tiếng. Nguyên thạch Tử Mộng Nhân để trong tay hắn trong nháy mắt hóa thành bột phấn. Tử Mộng Nhi cảm giác được có điều dị thường, thấy vậy trong mắt hiện lên vẻ mừng rỡ, nhưng nàng lập tức che che dấu. Nàng chỉ lén lấy nguyên thạch trong nhẫn trữ vật đặt trên tay Sở Nam.

- Lâm Vân, rượu mới ngươi không muốn mà lại thích uống rượu phạt sao? Chớ có không biết phân biệt trái phải, nếu không…

Bạch Võ Vương gầm lên.

Lăng Vi Thiên cười lạnh, nói:

- Tên tiểu tử này vốn là một tên không biết phân biệt trái phải. Ngươi cần gì phải cố sức cứu sống hắn.

Lăng Vi Thiên đã an tâm. Tuy rằng lâm Vân không nói cự tuyệt nhưng bộ dạng trầm mặc của hắn chính là trả lời rồi.

- Ta làm việc cần ngươi xía mồm vào hay sao?!!

Bạch Võ Vương không chút lưu tình nói. Lăng Vi Thiên vô cùng giận dữ, nhưng cũng không thể làm gì được. Tu vị của đối phương cao hơn hắn, đối phương lại là người của Thiên Nhất tông, hắn đành chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

Tần Võ Vương đứng ở bên cạnh, đến thở mạnh cũng không dám. Thiên Nhất tông, Thần Khí phái! Ai trong đó cũng có thể bóp chết Tần gia như bóp chết một con kiến. Lại thêm tu vị của hắn là thấp nhất trong ba người, giờ hắn lại đang bị thương nặng nhất.

- Lâm Vân, ngươi muốn chết thật sao?!!

Trong mắt bạch Võ Vương hiện lên vẻ lo lắng. Đột nhiên, hắn nhíu mày, trong mắt lóe lên tinh quang.

- Hả?!! Thương thế của ngươi đang khôi phục?

Lăng Vi Thiên cùng Tần Chính Cao cũng kinh ngạc không thôi. Cơ thể bị thương nặng tới vậy còn có thể tự động chữa trị hay sao?!!

Mặc dù Tử Mộng Nhân dung thân hình nhỏ nhắn che tầm nhìn. Nhưng ba người kia đều là Võ Vương, có thể sử dụng thầm niệm để điều tra. Vì vậy bọn họ có thể phát hiện Sở Nam đang hấp thu nguyên lực trong nguyên thạch, biết sắc mặt Sở Nam đang khôi phục dần.

Lăng Vi Thiên không dám có chút coi thường. Hắn đã coi Sở Nam không còn là nhân loại bình thường nữa rồi.

- Các hạ, đêm dài lắm mộng. Cứ tiếp tục như vậy e rằng sẽ nảy sinh ra thêm lắm chuyện!

- Lão phu làm việc cần ngươi dạy sao?

Bạch Võ Vương vả thẳng vào miệng Lăng Vi Thiên. Nhưng Lăng Vi Thiên mặt vô cùng dày, không chút biến sắc. Bạch Võ Vương nói tiếp:

- Ngươi đã là kẻ vô ơn, không nhận lòng tốt của ta, vậy thì chớ trách ta.

Vừa dứt lời, Bạch Võ Vương bay tới. Thiết Thương hung nổi giận, điên cuồng gầm thét. Nhưng nó chỉ là con cưng của đất mẹ, không phải là cục cưng của bầu trời, không thể phi hành. Nó chỉ có thể dung thân thể to lớn của mình chắn trước mặt Sở Nam.

Sở Nam đang cố gắng chịu đựng, không phân ra nổi nửa phần lực lượng. Tử Mộng Nhân dường như không thấy Bạch Võ Vương đang tới gần, vẫn liên tục lấy thú hạch, nguyên thạch ra đặt trên tay Sở Nam, hơn nữa nàng còn ôm Sở Nam vào trong ngực. Nếu Bạch Võ Vương muốn giết Sở Nam, nhất định phải bước qua xác nàng trước đã.

Sở Nam ứa nước mắt, giờ nỗi đau thể xác không là gì cả, hắn chỉ cảm thấy trong lòng đau đớn tột độ.

Đứng trước mặt hắn không chỉ có Tử Mộng Nhân, Thiết Thương Hùng mà còn có cả Vũ Hạo.

Lăng Vi Thiên thấy vậy, hai mắt lóe ra sát cơ nồng đậm. Hắn hận không thể xông tới tự tay chém chết ba mầm tai họa kia. Nhưng hiện giờ Bạch Võ Vương đang ra tay, nếu hắn xông tới thì có phần không hay.

Dù sao, mục đích của hắn là Lâm Vân chết, về phần là ai giết thì Lăng Vi Thiên cũng không quan tâm.

- Khá khen cho một đầu súc sinh, lại dám hi sinh thân mình bảo vệ chủ. Được! Ta sẽ thành toàn cho ngươi.

Bạch Võ Vương vung tay, một quang mang hình trăng lưỡi liềm bay tới phía Thiết Thương Hùng.

Thiết Thương Hùng không những không tránh né, ngược lại còn định ngưng tụ ra hộ giáp chống đỡ. Nhưng nó đang bị trọng thương, không thể ngưng tụ ra hộ giáp. Nhưng dù vậy nó vẫn liều mạng phóng tới chỗ Bạch Võ Vương.

- Bổn Hùng, mau tránh ra!

Dưới tình huống khẩn cấp, Sở Nam vội vã gào lên, nhưng thân thể của hắn hiện giờ không thể động đậy. Còn Thiết Thương Hùng giả như không nghe thấy, vẫn lao tới.

- Chết đi!

Bạch Võ Vương khinh thường nói một câu, sau đó hắn nói với Sở Nam:

- Lâm Vân, vì sao cho dù tính mạng bị đe dọa ngươi không chịu gia nhập Thiên Nhất tông? Rốt cục là tại…

- Cho dù không có ngươi thì hắn vẫn không chết được.

Một thanh âm đột nhiên vang lên, cắt đứt lời nói của Bạch Võ Vương.

Một đao thân ảnh lóe lên, đánh ra một chưởng ấn. Quang mang lưỡi liềm đang đánh tới Thiết Thương Hùng lập tức biến mất.

Nhưng chưởng ấn lại không biến mất, tiếp tục bay về phía Bạch Võ Vương.

Sắc mặt Bạch Võ Vương đại biến. Tu vị của người kia cao hơn hắn một tầng. Hắn không dám coi thường uy lực còn sót lại của một chưởng kia, lập tức tế ra một thanh trường mâu, nguyên lực nhanh chóng ngưng tụ đâm về phía chưởng ấn.

Ầm~~~

Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Đám cường đạo cùng Yến Sơn Thập Nhị Đạo đều cảm thấy cả Phiêu Vân sơn chấn động, nghe thấy tiếng nổ kia.

Sau khi bụi tản hết, hiện ra thân ảnh Bạch Võ Vương có chút tái nhợt lui lại phía sau. Mà trước mặt Sở Nam lại xuất hiện một lão đầu nhi tướng mạo xấu xí. Người đó chính là lão ngoan đồng cầm tượng đất.

- Võ Vương đại viên mãn?!!

Lăng Vi Thiên kinh hãi nói. Tu vị như vậy chỉ cách Võ Hoàng một lớp màng mà thôi. Nhưng lớp màng như vậy không dễ dàng vượt qua. Trong quá khứ, đã có người chỉ dùng thời gian hai trăm năm đã đạt tới Võ Vương đại viên mãn, nhưng cho dù tới chết hắn vẫn không đạt tới cấp độ kia.

Nhưng bất cứ ai cũng phải thừa nhận võ giả cảnh giới Võ Vương đại viên mãn rất lợi hại.

Chỉ cần thấy Võ Vương cao cấp của Thiên Nhất tong vừa động thủ đã chịu thiệt thòi lớn là đã có thể nhận ra điều này.

- Là ngài?!!

Sở Nam kinh ngạc kêu lên. Trong nháy mắt hắn liền khẳng định người ra tay cứu hắn hôm đó chính là lão đầu trước mặt này.

Lão đầu nhi xoay người, cười nói:

- Tiểu tử nhà ngươi rất biết hành hạ người khác!

- Ngươi là ai mà dám đối địch với Thiên Nhất tông?

Bạch Võ Vương thẹn quá hóa giận, quát lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui