Vũ Nghịch Càn Khôn

Hậu sơn Phiêu Vân sơn hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Không chỉ có lão quái vật của Tần gia, đại trưởng lão Thần Khí phái, một con Thiết Thương Hùng cấp bảy, Võ Vương của Thiên Nhất tông, giờ lại còn xuất hiện một lão đầu nhi Võ Vương đỉnh.

Tình thế ở đây ngày càng trở nên hỗn loạn, phức tạp.

Sở Nam thấy lão đầu nhi chính là người tặng tượng đất cho hắn, trong lòng liền trấn định. Hắn không để ý tới xung quanh nữa mà tập trung ứng phó với thay đổi trong cơ thể. Hắn phải dùng tốc độ nhanh nhất khôi phục thân thể để có thể đối phó với mọi tình huống có thể xảy ra.

Bạch Võ Vương lại hét lớn:

- Rốt cục ngươi là ai mà dám đối đầu với Thiên Nhất tông?

Danh tiếng của Thiên Nhất tông rất lớn, cũng rất có lực uy hiếp. Nhưng không ai biết rõ lai lịch ra sao lại không coi điều đó vào đâu. Hắn làm việc này không chỉ vì lời hứa của Hàn Võ Hoàng đáp ứng ba năm sau trợ giúp hắn tấn thăng tới cảnh giới Võ Hoàng, mà dường như giữa hắn và Thiên Nhất tông còn có thâm cừu đại hận.

Cho nên, đối với lời nói của Bạch Võ Vương, lão đầu nhi chỉ hừ lạnh một tiếp.

- Thiên hạ tuy lớn nhưng bất cứ ai dám chạm tới Thiên Nhất tông đều không có chỗ dung thân!

Bạch Võ Vương thẹn quá hóa giận. Với tu vị của hắn, cộng thêm danh tiếng của Thiên Nhất tông có lực chấn nhiếp rất lớn. Nhưng không ngờ người trước mặt này không thèm để ý tới.

- Ếch chết tại miệng! Đúng là Thiên Nhất tông ở Bắc Tề quốc có thế lực rất lớn. Nhưng ngươi dám tới Đại Khánh quốc, dám tới Man Việt cảnh, dám tới hải ngoại mà huênh hoang như vậy sao?

Lão đầu nhi siết nhẹ tượng đất trong tay. Tượng đất trong tay hắn không phải là Sở Nam, cũng không phải là bất cứ ai trong đấy. Không ai biết bức tượng trong tay hắn là tượng của ai cả.

Sắc mặt Bạch Võ Vương thoạt trắng thoạt hồng. Người trước mặt nói đúng, uy danh Thiên Nhất tông tuy lớn, nhưng cũng chỉ là trong Bắc Tề quốc mà thôi. Đương nhiên, Bạch Võ Vương không thể tỏ vẻ yếu thế.

- Vậy ngươi cho rằng đã chọc tới Thiên Nhất tông thì còn có thể chạy khỏi Bắc Tề quốc, thoát khỏi sự truy sát của cường giả Thiên Nhất tông sao?

- Ai bảo ngươi chưa có ai từng trốn thoát?!!

Lão đầu nhi có chút tức giận nói.

- Ai?

Bạch Võ Vương theo phản ứng thốt lên.

- Xem ra ngươi cũng chỉ là hạng tiểu bối. Ba trăm năm trước, tông chủ của các ngươi đã ra Tuyệt Sát lệnh, nhưng không phải vẫn có một người chạy thoát đó hay sao?

Nghe vậy, sắc mặt Bạch Võ Vương đại biến, giống như là bị người khác đâm trúng chỗ đau. Hắn vội quát lên:

- Nói nhảm, kẻ đó sớm đã bị sư tổ tru diệt.

- Thật không?

Lão đầu nhi chế nhạo:

- Vậy sao ta nghe được tin tức vị tiền bối kia trốn tới Đại Khánh quốc, tìm nơi bí mật tu luyện. Ta tin rằng với thiên tư của tiền bối kia, trải qua nhiều năm như vậy đã hoàn toàn khôi phục tu vị. Nói không chừng còn tiến thêm một bước…

- Rốt cục ngươi là ai? Quan hệ với hắn như thế nao?

Trong mắt Bạch Võ Vương tràn đầy sát ý.

- Ta chỉ là người khâm phục tiền bối mà thôi. Sao?!! Chỉ bằng ngươi mà cũng đòi giết ta?!!

Sắc mặt lão đầu nhi không chút thay đổi, chế giễu nói.

Bạch Võ Vương biết mình không phải đối thủ của người kia, xoay người sang nói với Lăng Vi Thiên và Tần Chính Cao:

- Hiện giờ các ngươi giúp ta một tay, vậy ta sẽ coi như hôm nay không thấy gì. Hơn nữa, các ngươi muốn giết ai thì giết, ta sẽ không ngăn cản. Ý các ngươi thế nào?

Lăng Vi Thiên mang theo quyết tâm giết chết Sở Nam, đương nhiên không thể buông tha cơ hội này. Hắn lập tức nói:

- Ta đồng ý. Hắn tuy rằng lợi hại nhưng dù sao bên ta có ba cường giả Võ Vương!

Tuy nói vậy nhưng trong lòng hắn tức giận chửi mắng:

- Nếu không phải ngươi lắm chuyện thì ta đã sớm giết chết tên tiểu tử kia, giờ thì đâu rách việc tới vậy?!!

- Ba người liên thủ? Có chút ý tứ.

Lão đầu nhi nhìn tượng đất trong tay. Đó là một thiếu nữ dung mạo rất bình thường. Nhìn tượng đất này, thân thể lão đầu nhi khẽ run lên, sau đó thu nó vào trong nhẫn trữ vật.

Bạch Võ Vương không dài dòng thêm, lập tức ra lệnh:

- Ta cùng Tần Võ Vương liên thủ đối phó người này, Lăng Võ Vương thì đi giết đám nhãi ranh kia.

Bạch Võ Vương an bài như vậy không phải là vì suy nghĩ cho Lăng Vi Thiên, mà hắn muốn dùng Lăng Vi Thiên để quấy nhiễu lão đầu nhi, không cho lão đầu nhi chuyên tâm đấu với hai người bọn hắn.

- Được!

Lăng Vi Thiên dứt khoát đáp. Đồng thời thân thể hắn cũng lao nhanh tới chỗ Sở Nam.

Bạch Võ Vương và Tần Chính Cao đồng thời đánh tới lão đầu. Thân ảnh Bạch Võ Vương còn chưa tới nhưng trường mâu trong tay đã phá không đánh đến, ngăn cản lão đầu nhi để Lăng Vi Thiên giết chết đám người Sở Nam.

Giờ đã cùng hội cùng thuyền, Tần Chính Cao đương nhiên sẽ không tàng tư, bảy chuôi xà kiếm phá không đánh tới. Hiện giờ đã không còn mãng xà, xà kiếm không thể phát huy uy lực lớn nhất. Nhưng nó là pháp bảo uy lực lớn nhất của Tần Chính Cao, cũng có thể mang lại cho lão đầu nhi một chút phiền phức.

Giờ phút này thân thể Sở Nam vẫn không thể động đậy, còn Tử Mộng Nhân đang ôm chặt lấy hắn. Nàng không lui lại, vì với tu vị Đại Võ Sư của nàng cho dù chạy cũng không thể thoát khỏi một Võ Vương truy sát. Còn Thiết Thương Hùng che ở phía trước thì nổi giận lao tới Lăng Vi Thiên.

- Súc sinh, lúc trước ta không giết ngươi, nhưng giờ ta sẽ bóp chết ngươi!

Kim Hồng kiếm trong tay Lăng Vi Thiên chém xuống.

Khi ba người đồng thời xuất thủ, lão đầu nhi cũng không rảnh rỗi. Tuy tu vị của hắn đã đạt tới Võ Vương đỉnh phong, nhưng muốn lấy một địch ba cũng rất khó. Lúc trước hắn mai phục không ra một là vì làm theo ý của Hàn Võ Hoàng, không tới thời khắc sinh tử thì tuyệt đối không thể xuất hiện. Hai là hắn muốn nhìn xem thế cục sẽ biến hóa thế nào. Ba là hắn muốn tập kích bất ngờ, dùng Sở Nam làm con mồi hấp thu sự chú ý của ba người.

Nhưng thế cục phát triển quá nhanh. Hơn nữa hắn cũng không hiểu rõ tình trạng của Sở Nam hiện giờ, chỉ biết Sở Nam hiện giờ không thể cử động.

Cho nên lão đầu nhi mới đành xuất hiện, hơn nữa vừa ra đã sử dụng tuyệt chiêu, đánh thương Bạch Võ Vương nhằm mục đích đánh gà dọa khỉ, tranh thủ cho Sở Nam một chút thời gian. Hắn đâu ngờ Thiên Nhất tông quá kiêng kỵ chủ đề kia, lập tức ra tay.

Đương nhiên lão đầu nhi cũng không phải hạng dễ chơi. Chỉ thấy hai tay hắn vung vẩy không trung, ngưng tụ ra một tấm chắn.

Không. Không phải là một tấm mà là hai… ba… bốn… thẳng cho tới khi mười tám tấm chắn xuất hiện ngăn cản trường mâu cùng xà kiếm.

Tấm chắn vừa ngưng tụ xong dễ dàng bị trường mâu phá vỡ, một tấm, hai tấm, ba tấm…

Sau khi xuyên qua mười hai tấm, tốc độ của trường mâu mới chậm lại, giống như đã không thể xuyên qua tiếp được nữa.

Thấy vậy, sắc mặt bạch Võ Vương hung ác, hai tay kết thành thủ ấn, máu tươi ẩn chứa mộc nguyên lực bừng bừng sinh cơ phun lên trường mâu. Được tiếp thêm sức mạnh, trường mâu tiếp tục mạnh mẽ xông tới.

Xà kiếm của Tần Chính Cao cũng đồng thời đánh tới.

Còn Thiết Thương Hùng giận dữ gào thét, hai chân đạp mạnh xuống, thân thể lún vào trong lòng đất, hai hùng chưởng giơ lên cao, một sơn thể được tạo thành.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui