Vũ Nghịch Càn Khôn

Đồng dạng, Sở Nam cũng không hỏi lão đầu tại sao lại xuất hiện, không hỏi người ở thành Tây Xuyên hôm ấy phải ông ta không, càng không hỏi tại sao phải đi theo hắn.

Sở Nam thỉnh giáo phương pháp Thổ tuần của lão đầu, lão đầu cũng không giấu diếm, trực tiếp lấy ra một quyển võ quyết Thổ tuần, Sở Nam cũng không hề thắc mắc gì.

Sau khi nghiên cứu võ quyết Thổ tuần, vẻ mặt Sở Nam trở nên trầm trọng, nhưng trong lòng lại thấy cuồng hỉ.

Bên trong Sở Nam không có kinh mạch, theo lẽ thường mà nói thì hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, cho dù không chết thì cũng không thể luyện võ quyết, không trở thành võ giả được, chuyện này Sở Nam đã trải qua cho đến năm mười sáu tuổi.

Thế nhưng, loại tình huống này sau khi trải qua Long đan luyện thể và tu luyện võ quyết Nghịch Càn Khôn thì đã hoàn toàn thay đổi.

Vốn Sở Nam không thể tu luyện võ quyết được, nhưng Sở Nam bây giờ chỉ cần đủ nguyên lực liền chẳng có gì phải lo lắng, rắc rối duy nhất chính là phải tính được giao điểm của kinh mạch và đường kinh mạch cuối cùng.

Chỉ cần tính ra đường kinh mạch, sau đó đả thông thì võ quyết sẽ luyện thành.

Đương nhiên, đường kinh mạch này không thể có chút sai lầm, nếu không sẽ thất bại, Sở Nam đem hình vẽ vận hành kinh mạch của võ quyết Thổ tuần ghi nhớ trong đầu, sau đó không nghĩ nữa, hắn không muốn dùng nguyên hạch để đả thông đường kinh mạch thứ hai của Thương Sơn Quyết hay là luyện thành Thổ tuần, mà muốn luyện đến cảnh giới cao nhất, như vậy thì trong chiến đấu sẽ có thêm một đường lui.

Sau đó, Sở Nam lại hỏi lão đầu về phương diện thần niệm, Sở Nam thật vất vả mới kiếm được người có thể giải đáp những nghi vấn thắc mắc, tất nhiên là sẽ không bỏ qua. Cuối cùng Sở Nam cũng biết được thần niệm ngoại trừ có thể dùng để thăm dò ra còn có thể công kích, nhưng lão đầu cũng hiểu rõ lắm.

Có được đáp án này, nghi vấn trong lòng Sở Nam không những không biến mất mà trái lại càng gia tăng.

Ngay sau đó, Sở Nam nói:

- Mạc lão, lúc ấy ông ẩn tàng ở đâu, tại sao ta không nhận được? Cho dù tu vi của ta thấp không phát hiện thì Tần Chính Cao cũng phải phát hiện ra mới đúng.

- Đó là bởi vì ta có Liễm Tức công pháp, tên Thiên Nhất Tông kia thì uống Liễm Tức đan và pháp bảo có thể liễm tức, Lăng Vi Thiên cũng có Liễm Tức công pháp, chỉ có điều so với của ta vẫn còn kém một chút, mà tu vi của ta còn cao hơn bọn hắn, cho nên ta phát hiện ra bọn hắn, còn bọn hắn thì lại không thể phát hiện ra. Liễm tức pháp này còn có hạn chế, tầng thứ nhất tối đa chỉ có thể liễm tức mười phút, tầng thứ hai có thể liễm tức nửa canh giờ, còn cảnh giới cao nhất có thể liễm tức hơn bốn năm canh giờ….

Lão đầu nói xong liền dứt khoát đưa cho Sở Nam quyển võ quyết Liễm Tức.

Nhân lúc Sở Nam đang xem công pháp Liễm Tức thì lão đầu còn nói thêm:

- Nghe nói khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, căn bản không cần dùng loại công pháp Liễm Tức nào, trực tiếp dung hòa với Thiên Địa vạn vật, không ai phát hiện được, cũng không bị thời gian hạn chế.

Sau khi Sở Nam cân nhắc một phen, lại hỏi:

- Mạc lão, nếu như ngay cả khí tức cũng có thể ẩn tàng, khiến thần niệm của người khác không thể tra ra, như vậy có loại công pháp võ quyết nào hạ thấp tu vi xuống không, ví dụ như hiện nay ta là Võ Quân, sau khi luyện loại công pháp đó thì người ta nhìn ta chẳng khác gì Võ Tướng, thậm chí là Võ Sư.

Lão đầu có chút giật mình, đánh giá Sở Nam một phen rồi nói:

- Tiểu tử ngươi, ý tưởng này quả nhiên kỳ quái, người khác chỉ mong sao tu vi của mình càng cao càng tốt, ngươi thì ngược lại, muốn hạ tu vi của mình xuống, chỉ có điều, với tốc độ tu luyện hiện nay của ngươi, mười tám tuổi trở thành Võ Quân, có thể trảm sát Võ Vương, mặc dù có chút thủ xảo, nhưng cũng có thể xem là chuyện trước nay chưa từng có, cho dù có cũng rất ít, cũng không tệ.

Trong lòng Sở Nam chính là đang cân nhắc chủ ý này, còn mục đích khác chính là để mê hoặc đối phương, lúc chiến đấu, khiến đối phương cho rằng tu vi của hắn thấp, giả heo ăn thịt hổ, tuyệt đối có tác dụng rất lớn, cho nên Sở Nam mới hỏi thăm:

- Mạc lão, có loại công pháp võ quyết này không?

- Theo lý thuyết thì hẳn là có loại công pháp này, chỉ có điều ta cũng không biết là nó đang ở đâu….

Lão đầu trầm tư nói, Sở Nam khẽ thở dài, lão đầu lại tiếp tục nói:

- Ngươi có thể đến Phường thị lùng xục một chuyến, xem có thể tìm được võ quyết này không. Ngoài ra, có thể cũng có đan dược có công hiệu này.

- Phường thị?

- Chính là một giao dịch tràng, bán đủ loại tài liệu luyện khí, dược liệu luyện đan, pháp bảo, đan dược, võ quyết, vũ kỹ, … Có thể dùng nguyên thạch để mua, hoặc dùng đồ vật để trao đổi thứ mình cần, ngươi cũng đừng xem thường loại Phường thị này, đã từng có một tên Võ Tướng may mắn kiếm được một thanh tiểu kiếm Tông Khí, chỉ tiếc rằng tên Võ Tướng đó lại vô phúc hưởng kỳ ngộ này, cuối cùng bị người ta giết người đoạt bảo….

Lão đầu có chút cảm khái nói, đột nhiên quay sang Sở Nam nói:

- Món pháp bảo phòng ngự của ngươi nếu không cần thiết thì tốt nhất đừng sử dụng, bằng không sẽ khiến vô số người ngấp nghé tranh đoạt, đừng nói là bọn chúng, ngay cả ta cũng có chút động tâm, có món bảo bối như vậy thì lúc đối chiến sẽ chiếm được thượng phong. Ngoài ra, ngươi nên nghiên cứu món pháp bảo đó một phen, vật đạt đến cấp bậc Tông Khí, chắc chắn không chỉ có tác dụng phòng ngự, nói không chừng còn có công hiệu khác.

Lúc Sở Nam sử dụng Hỗn Nguyên Ban Chỉ, ngón cái đều giấu trong lòng bàn tay, bọn họ dù nhìn thấy cũng không rõ ràng, nghe thấy Mạc lão nói như vậy, trong lòng Sở Nam cảm thấy kích động, muốn lấy Hỗn Nguyên Ban Chỉ ra hỏi Mạc lão một phen, nhưng nghĩ một chút lại thôi, hắn cũng không muốn liên lụy đến Mạc lão.

Lão đầu hiển nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Sở Nam, lại nói:

- Ngoại trừ Phường thị ra còn có đấu giá hội, giao dịch hội, ngươi có thể đến những nơi này, lại nói, Đại hội giao lưu của Thiên Nhất Tông lần này chính là một cơ hội tốt, tất cả tông môn của Bắc Tề Quốc tề tụ tại Thiên Nhất Tông, khi đó nơi giao dịch chắc chắn sẽ không ít.

Sở Nam ghi nhớ những điều này, hắn không chỉ muốn kiếm công pháp mà còn muốn kiếm tài liệu trân quý để luyện hóa trọng kiếm, trọng kiếm hiện nay mặc dù nặng đến 2000 cân, nhưng Sở Nam cầm nó chỉ tựa như cầm cọng cỏ.

Ngoài ra, còn muốn kiếm thêm tài liệu luyện chế Tịnh Dung Nhuận Nhan đan nữa, mặc dù Sở Nam bây giờ còn chưa thể luyện đan, cũng còn lâu mới đạt đến ngũ phẩm Luyện Đan Sư, thế nhưng cứ thu nguyên liệu trước đã, đến khi cần sẽ tiện hơn nhiều.

- Đúng rồi, tiểu tử, ngươi có phải muốn làm Hắc Bạch Song Sát, một đường cướp đoạt không?

Sở Nam nghĩ đến mười vạn thượng phẩm nguyên thạch, cười lắc đầu:

- Không cần, ta chuẩn bị ra đường lớn, tìm một Phường thị ở một thành trấn nào đó để xem có đồ gì tốt không.

Nghe thấy Sở Nam trả lời như vậy, lão đầu cũng thở phào một hơi, hiện tại đã dẫn đến một tên cường giả Võ Vương, nếu còn tiếp tục cướp đoạt thì không biết sẽ chọc giận lão quái vật nào nữa.

Đột nhiên, sắc mặt Sở Nam trở nên nghiêm túc, hỏi:

- Mạc lão, ông nói ba trăm năm trước, vị tiền bối đã đào thoát khỏi Tuyệt Sát Lệnh của Thiên Nhất Tông là người nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui