Vũ Nghịch Càn Khôn

Trong lúc lão già lưng khòm còn đang kinh ngạc tại sao Sở Nam lại quay về thì Huyền y lão giả đã phát ra khí thế cường giả Võ Vương:

- Hai con đường, thần phục hoặc hủy diệt!

Nghe thấy lời này, Sở Nam dường như sửng sốt, nếu như Huyền y lão giả trước mắt này không phải là Võ Vương sơ cấp mà là Võ Vương trung cấp thì phản ứng đầu tiên của Sở Nam chính là xoay người dẫn Mộng Nhân chạy khỏi đây.

Dù sao thì Võ Vương trung cấp khẳng định có thể chế trụ hắn, khiến hắn không thể ra tay được, còn cái lão già lưng khòm kia với tu vi Võ Quân, muốn bắt Tử Mộng Nhân để uy hiếp thì càng không tốn nhiều sức.

Chỉ tiếc hắn không phải, hắn chỉ là một Võ Vương sơ cấp mà thôi.

Cho nên, Sở Nam nhàn nhạt nói:

- Chỉ dựa vào ngươi sao?

Huyền y lão giả cũng không kinh ngạc, tiếp tục nói:

- Ta không quan tâm ngươi lai lịch gì, cũng không quan tâm ngươi đến đây làm gì, chỉ cần người thần phục ta, như vậy thì đại họa do tự tiện xông vào đây của ngươi lúc trước, kể cả cái chết của bốn tên Võ Quân và việc ngươi bất kính với ta đều có thể xóa tội. Hơn nữa….

Nói đến đây, Huyền y lão giả quét mắt nhìn Sở Nam, nói:

- Hơn nữa, ngươi muốn pháp bảo gì ta đều có thể cho ngươi, cấp cho ngươi tài nguyên và hoàn cảnh tu luyện tốt nhất để ngươi tấn thăng thành Võ Vương.

Điều kiện của Huyền y lão giả xuất ra quả nhiên rất hấp dẫn, hơn nữa ngoài dự đoạn của mọi người nhất chính là từ trong ánh mắt của lão già lưng khòm, có thể thấy được sự kinh ngạc và lo lắng, hắn rất muốn nói cho Tôn chủ biết lão đầu tử này chính là tên nam tử trung niên trong phách mại hội lúc trước.

Lão già lưng khòm liên tục dùng ánh mắt ra hiệu, nhưng Huyền y lão giả đều không ngó ngàng gì đến hắn, hắn tuyệt đối tự tin, tự tin vào thực lực của mình, hắn nhận thấy chỉ cần thu phục được Sở Nam thì tất cả vấn đề đều không còn là vấn đề nữa.

Về phần Huyền y lão giả, tại sao lại muốn thu phục Sở Nam? Đương nhiên là bởi vì thấy uy phong lấy một địch bốn của Sở Nam rồi, Huyền y lão giả hân thưởng thực lực và mưu kê của hắn, nếu như có thể thu phục được người như vậy thì sẽ giúp đỡ hắn rất lớn.

Cái này gọi là ngàn vàn dễ kiếm, một tướng khó cầu.

Huyền y lão giả cũng tin rằng rất ít người có thể cự tuyệt điều kiện hậu hĩnh của hắn.

Thế nhưng, Sở Nam vừa mở miệng đã khiến hắn thất vọng rồi.

Chỉ nghe thấy Sở Nam nói:

- Nếu như ngươi đem tất cả bảo bối dâng ra cho ta, nếu ngươi lập tức thần phục ta, ta cũng không tra xem ngươi rốt cuộc lai lịch gì, muốn làm chuyện gì. Hơn nữa còn tha cho ngươi tội cố ý làm lộ tin tức của ta.

Sở Nam vừa nói vừa cười, bộ dạng thong dong của Huyền y lão giả đã biến thành phẫn nộ, nhưng Huyền y lão giả cũng không lập tức phát tác mà quay đầu nhìn về phía lão già lưng khòm.

Lão già lưng khòm vội nói:

- Tôn chủ, người này chính là người lần trước đấu giá tất cả pháp bảo, không ngờ rằng….

- Không ngờ rằng chúng ta không bị Vô Không lão tổ giết? Không ngờ rằng chúng ta còn dám quay trở về, và giết đến nơi này?

Sở Nam đem lời còn lại của lão già lưng khòm nói ra.

Lão già lưng khòm cao giọng quát:

- Lớn mật….

- Chỗ này có phần cho ngươi lên tiếng sao?

Sở Nam không hề nể mặt, lão già lưng khòm đang muốn ra tay thì Huyền y lão giả trừng mắt nhìn hắn một cái, sau đó nhìn về phía Sở Nam, vẻ âm trầm hung ác trên mặt biến mất, lại xuất hiện thần thái kỳ dị, trong ánh mắt hơi khép lóe lên sự hân thưởng, nói:

- Không tệ, quả thật không tệ, lời ta vừa nói, ngươi có thể suy xét lại.

- Lời ta nói, ngươi cũng có thể cân nhắc.

Huyền y lão giả lắc đầu, nói:

- Ngươi rất thông minh, hôm nay nếu không có ta ở đây, kế hoạch của ngươi còn có thể thực hiện được…

- Thật ra, ngươi có ở đây hay không thì kết cục cũng như nhau.

- Chỉ tiếc ngươi quá khoa trương cuồng vọng, không biết tự lượng sức mình.

- Ta chỉ nói sự thật mà thôi.

- Nếu vậy, ý tứ của ngươi là chọn cái chết rồi!

Huyền y lão giả bình tĩnh nói, lão già lưng khòm đột nhiên xuất thủ, một cái thiết liên (xích sắt) đen kịt giống một con độc long cắn về phía Sở Nam.

Sở Nam cầm Kim Hồng kiếm nói:

- Phân lượng của ngươi còn chưa đủ.

- Thật sao? Biết ta tiến vào cảnh giới Võ Quân đã bao nhiêu năm rồi không? Ngươi thì được bao nhiêu năm chứ?

- Ha ha ha…

Sở Nam cười lớn.

- Buồn cười lắm sao?

Lão già lưng khòm run thiết liên, thiết liên liền quấn chặt lấy Kim Hồng kiếm, Sở Nam cũng không hoảng loạn mà rút Kim Hồng kiếm từ trong thiết liên ra, trả lời:

- Đương nhiên buồn cười, theo như lý giải của ngươi, tuổi ai lớn thì kẻ đó rất lợi hại sao?

- Chẳng lẽ không đúng?

- Nếu theo phân tích của ngươi, con rùa đen vương bát ngàn năm nhất định lợi hại hơn ngươi nhiều.

Sở Nam mặt đầy tiếu ý nói, lão già lưng khòm tức tối hét lớn một tiếng:

- Muốn chết.

Thuận theo tiếng hét của hắn, thiết liên bạo thiểm ra quang mang kim sắc, lão già lưng khòm còn hứng thú chộp về phía trước mặt, muốn tước vũ khí của Sở Nam, Sở Nam nắm chặt Kim Hồng kiếm, lão già lưng khòm kéo thế nào cũng không được, lão già lưng khòm lại càng dùng lực, kim quang phát ra từng trận.

Sở Nam còn nói:

- Không biết tên mặc trang phục huyền y kia, công phu có cao hơn ngươi không, nhưng ta tin rằng tuổi của ngươi nhất định lớn hơn hắn.

- Ngươi….

Vẻ tức giận trên mặt lão già lưng khòm không phải bàn cãi, thậm chí còn tăng thêm vài phần sợ hãi, hiển nhiên không phải là sợ hãi Sở Nam, mà là Huyền y lão giả, Sở Nam đem hắn ví thành con rùa đen vương bát, hắn mặc dù tức giận nhưng cũng không quan tâm, bởi vì trên đại lục này, rùa đen vạn năm quả thật rất lợi hại, rùa đen vạn năm đã không còn gọi là rùa đen nữa, mà gọi là Huyền Vũ, nhưng sau đó Sở Nam lại lấy Huyền y lão giả ra bình luận, còn thầm trào phúng thực lực của hắn vượt qua Huyền y lão giả, điều này liền khiến cho lão già lưng khòm hoảng sợ.

Vì tiêu trừ sự bất mãn của Tôn chủ, lão già lưng khòm liền sử xuất ra mười phần lực lượng, hơn nữa thiết liên như mãng xà còn trườn lên cao, hướng về cánh tay của Sở Nam mà quấn lấy, âm thanh “ong ong” phát ra không ngừng.

Lão già lưng khòm bị chọc giận, mục đích của Sở Nam liền đạt được.

Nhìn thấy lão già lưng khòm liều mạng, Sở Nam cười nói:

- Ngươi muốn thanh kiếm này? Đưa cho ngươi là được rồi.

Vừa nói xong, Sở Nam liền buông tay, Kim Hồng kiếm lập tức bị thiết liên cuốn đi, bởi vì lão già lưng khòm dùng lực quá mức, cho nên khi Sở Nam vừa buông tay thì lão ta không ngừng thối lui về sau.

- Lão vương bát, ngươi cần phải nắm cho chắc, thanh kiếm đó chính là thượng phẩm Linh Khí, còn giá trị hơn so với tất cả pháp bảo mà hôm nay ngươi bán.

Sở Nam nói, lão già lưng khòm nghe thấy ba chữ “lão vương bát” thì lửa giận xông thiên, nhưng khi nghe thấy bốn chữ “thượng phẩm Linh Khí”, cơn lửa giận liền biến thành tham lam, ngay cả ánh mắt của Huyền y lão giả cũng nhìn chòng chọc về phía Kim Hồng kiếm, trong mắt đầy tia sáng kỳ dị.

- Này, ở đây còn một thanh nữa…

Sở Nam lại lấy ra một kiện pháp bảo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui