Vũ Nghịch Càn Khôn

Danh tiếng của Lâm Vân, lại được Thiên Nhất Tông thêm dầu vào lửa, không người nào của Bắc Tề Quốc là không biết, không ai là không hiểu, cho dù đại lục Thiên Vũ rộng lớn thì cũng người người đều biết.

Hiển nhiên những tin tức liên quan đến Lâm Vân, ví dụ như bộ dạng anh tuấn hay là xấu xí, sử dụng pháp bảo gì, chiêu thức thành danh là gì, thuộc tính thể chất,tuổi, thậm chí bên cạnh có nữ nhân hay không, bao nhiêu nữ nhân, tình huống mỗi nữ nhân như thế nào đều biết.

Tất cả những điều đó, chỉ cần là người quan tâm thì đều biết.

Mà Thiên Nhất Tông thì lại đi khắp nơi tuyên truyền, cho nên mọi người đều biết gã đệ tử hạch tâm tên Lâm Vân của Thần Khí Phái sử dụng một thanh trọng kiếm, xem như có chút tiêu sái, bên cạnh là một nữ nhân, còn là con gái của chưởng môn Thần Khí Phái…

Tin tức này vừa truyền đi liền lan xa, Huyền y lão giả đương nhiên cũng tìm hiểu thông tin liên quan đến Lâm Vân, cho nên lúc thấy Sở Nam cầm trọng kiếm chém lên hỏa thuẫn bài của hắn, thì liền hét thất thanh.

Đáng tiếc, sau khi hét xong thì Sở Nam chỉ đáp một tiếng “không sai”, thế chém của trọng kiếm càng nhanh hơn, mặc dù Huyền y lão giả nhảy lên không trung, nhưng Sở Nam vẫn không bỏ cuộc, dùng mãnh lực nhảy lên.

Cú nhảy này còn cao hơn so với Huyền y lão giả, trọng kiếm vẫn chém không nương tình.

Huyền y lão giả không ngờ rằng Sở Nam có thể nhảy cao như vậy, kiếm thế ập lên thân thể, nếu như xoay người bỏ trốn thì khẳng định sẽ phải trả một cái giá không nhỏ.

Đây đương nhiên không phải là điều mà Huyền y lão giả có thể tiếp thụ, lại nói hắn dù sao đi nữa cũng là Võ Vương sơ cấp, cũng có uy nghiêm của Võ Vương.

Bởi vậy, Huyền y lão giả mới lựa chọn ngạnh kháng.

Hỏa nguyên lực toàn thân tập trung lại, vội vàng huyễn hóa thành một thanh hỏa đao hắc sắc, nghênh đón trọng kiếm.

Hỏa đao hắc sắc nện lên trọng kiếm liền bị trọng kiếm chém đứt, tiếp đó chém lên người Huyền y lão giả, Huyền y lão giả mượn lực giảm lực, nhưng vẫn bị chém đến huyết khí nhộn nhạo, thân thể bị chém bay lui sau, trên không có một chuỗi máu tươi rơi xuống….

Cùng lúc đó, Tịch Diệt chi hỏa cũng thuận theo trọng kiếm tràn lên người Sở Nam.

Nếu như Sở Nam muốn cản Tịch Diệt chi hỏa này lại thì vẫn có biện pháp, thế nhưng Sở Nam lại không cản, ngược lại còn hoan nghênh hỏa diễm hắc sắc này tràn đến, Tịch Diệt chi hỏa trước mắt hiển nhiên vẫn là trạng thái sơ cấp, không phải Tịch Diệt chi hỏa thành thục như của Phong lão đầu sư phụ. Bây giờ phẩm cấp hỏa cao nhất mà Sở Nam có thể sử dụng là Cực Dương Chân Hỏa, muốn thăng cấp thì phải kiếm hỏa diễm cao hơn một cấp để tôi luyện….

Hiện nay, Tịch Diệt chi hỏa sơ cấp còn không phải là sự lựa chọn tốt nhất sao?

Cũng không phải có thể thiêu chết hắn trong thoáng chốc, ngược lại có thể khiến hắn tôi luyện, thăng cấp phẩm chất hỏa diễm, chuyện tốt như vậy sao lại không làm?

Sở Nam vừa đáp xuống đất, hỏa diễm hắc sắc liền bốc cháy hừng hực, sau đó bao phủ khắp toàn thân Sở Nam, Sở Nam hưởng thụ hỏa diễm một cách vừa thống khổ vừa khoái lạc, thầm nghĩ:

- Quả thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu. (*)

(*) Tìm hoài mà không thấy, không tìm thì lại thấy.

Vì không muốn để Huyền y lão giả nhìn ra ẩn tình, Sở Nam liền để bản thân phát ra kim quang lấp lánh, giả vờ như đang liều mạng chống cự Tịch Diệt chi hỏa vậy, bằng không Huyền y lão giả sẽ thừa thế tấn công, quấy rầy hắn, quan trọng nhất là khi đó hắn sẽ không thể tôi luyện được.

Ngay lúc này, Sở Nam vô cùng hi vọng Huyền y lão giả sẽ nói nhảm một hồi, để cho hắn có đủ thời gian để tôi luyện Tịch Diệt chi hỏa.

Bên kia, Huyền y lão giả bị một trảm toàn lực của Sở Nam, từ trên không trung rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt ho ra một búng máu, sau khi nguyên lực vận chuyển một vòng, sắc mặt lại khôi phục bình thường, nhìn thấy Sở Nam đang “đau khổ ngăn cản” Tịch Diệt chi hỏa, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng rên thống khổ thì vẻ mặt tràn đầy tiếu ý.

Huyền y lão giả quay đầu nhìn về phía Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân kinh hoảng, cấm lấy “Ngũ Hành Bích Lân châm” vừa đề phòng lão ta vừa lo lắng, ngữ khí mang theo tiếng khóc thương gọi “Tên ngốc”, muốn đến cứu hắn nhưng lại bị Sở Nam quát đứng yên.

- Đúng là tình thâm a.

Huyền y lão giả giả vờ cảm thán, sau đó tiến về phía trước.

Mà Tử Mộng Nhân lại càng kinh hoảng hơn, thế nhưng trên khuôn mặt đầy nếp nhăn lại không quá run rẩy, Huyền y lão giả này là Võ Vương sơ cấp, nhưng hắn không ngờ rằng bộ dáng kinh hoàng của Tử Mộng Nhân đều là giả vờ, mặc dù trong lòng của nàng rất lo lắng cho Sở Nam, nhưng khi nghe thấy tiếng hét đau đớn của hắn thì Tử Mộng Nhân liền hiểu rõ mục đích của hắn, vì Tử Mộng Nhân từ trước đến nay chưa bao giờ nghe thấy Sở Nam kêu lên đau đớn, lại càng không bao giờ hét to như vậy, nếu hắn làm vậy thì chắc chắn là có nguyên nhân, bởi vậy nàng đương nhiên phải phối hợp một phen rồi.

Tiếng hét của Tử Mộng Nhân giống như tiếng hét đầy đau thương, vô cùng thê lương.

Huyền y lão giả không phát hiện ra tất cả đều là giả dối, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì hắn rất có lòng tin đối với Tịch Diệt chi hỏa, hỏa diễm này đã thiêu đốt không biết bao nhiêu đối thủ của hắn, cho dù là Võ Vương cùng cấp bị đốt cũng phải bỏ mình chứ đừng nói là một Võ Quân nho nhỏ, một tên Võ Quân liệu có thể ngăn cản được Tịch Diệt chi hỏa hay không?

Lúc còn cách Sở Nam khoảng năm mét, Huyền y lão giả dừng bước, lên tiếng:

- Ta sớm đã đoán ra ngươi, ngươi thích đánh nát người khác bằng nắm quyền, lúc ở thành Sơn Hải, ngươi đã từng làm trò này, ta quả thực đã nghĩ ra từ sớm…

Huyền y lão giả có chút cảm khái nói:

- Chỉ có điều bây giờ biết cũng không muộn.

- Ngươi muốn gì?

Sở Nam thấy Huyền y lão giả quả thật đứng nói nhảm thì trong lòng lại trở nên cao hứng, đương nhiên lúc hắn nói chuyện thì trong ngữ khí cũng đầy tức tối và không cam lòng, trong thâm tâm hắn chỉ một lòng đem Tịch Diệt chi hỏa dẫn tiến vào trong thân thể, từng chút một tôi luyện….

- Ta muốn gì? Ngươi còn không biết sao?

Huyền y lão giả nở nụ cười, nói:

- Ta biết rõ ngươi là một thiên tài, còn là thiên tài trong thiên tài, ta không muốn nhìn thấy ngươi cứ như vậy mà bỏ mình, cho nên lại cho ngươi thêm một cơ hội….

- Muốn ta thần phục ngươi sao?

- Ta biết mà, cùng người thông minh nói chuyện thì không phải tốn sức.

- Hừ, vừa rồi bị ta chém một kiếm, ngươi cũng không dễ chịu chứ hả?

Sở Nam chuyển qua đề tài khác, muốn kéo dài thời gian thì nói nhảm cũng là một môn nghệ thuật.

Sắc mặt Huyền y lão giả quả nhiên trở nên giận dữ, sau đó lại từ từ giãn ra, đáp:

- Chỉ một kiếm đơn giản có thể làm ta bị thương được sao? Đúng là người si nói mộng.

Lúc đang nói, Huyền y lão giả cũng âm thầm trị thương, một kiếm vừa rồi cũng khiến hắn thụ thương không nhẹ.

- Ngươi đang âm thầm áp chế thương thế ư?

Sở Nam nói một câu, Huyền y lão giả lại cười lạnh lùng, nói:

- Thông mình là một chuyện tốt, nhưng quá thông mình thì sẽ chết rất sớm. Tình huống của ngươi so với ta còn nguy hiểm hơn đấy, tư vị của Tịch Diệt chi hỏa như thế nào?

- Rất tốt, không tệ.

Lời này của Sở Nam là thực.

Huyền y lão giả cười:

- Ngươi đừng làm chuyện vô ích nữa, chỉ dựa vào tu vi của ngươi còn chưa thể ngăn cản được Tịch Diệt chi hỏa đâu, cho ngươi một con đường, nếu như ngươi không chịu thần phục thì hôm nay ngươi phải chết, không chỉ một mình ngươi chết mà tình nhân của ngươi cũng sẽ chết, chẳng lẽ ngươi muốn nàng cùng chết với ngươi sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui