Vũ Nghịch Càn Khôn

Nghe thấy lời “là nam nhân hãy đánh một trận đường đường chính chính” của Huyền y lão giả, Sở Nam lập tức dừng bước.

Giờ phút này, Độc Giác Hỏa Li chỉ còn cách Sở Nam ba bước mà thôi.

Huyền y lão giả chỉ tức tối nói một câu, vậy mà không ngờ Sở Nam lại dừng bước, sau khi sững sờ giây lát thì hắn lập tức đại hỉ, phảng phất như nhìn thấy kết cục chết thảm của Sở Nam vậy.

- Muốn đánh một trận đường đường chính xhinhs sao? Được, ta cũng ngươi đánh!

Sở Nam hét lên một tiếng, Thổ hệ nguyên hạch của Tần Chính Cao trong thể nội của Sở Nam đã hoàn toàn được tiêu hóa, Thổ nguyên lực so với lúc sung mãn còn cường hãn hơn.

Sở Nam dùng nhu lực đẩy Tử Mộng Nhân ra xa, Huyền y lão giả nhìn Tử Mộng Nhân bay ra ngoài như lưu tinh, trong đầu thoáng nghĩ ngợi, lập tức bỏ qua, trước mắt đây chính là cơ hội tốt để giết chết Sở Nam.

Sau khi đẩy Tử Mộng Nhân đi, Sở Nam chỉ còn cách Độc Giác Hỏa Li một khoảng ngắn, Huyền y lão giả cũng đã đến rất gần.

Thân thể khổng lồ của Độc Giác Hỏa Li đè xuống.

Sở Nam không trốn tránh, thậm chí cũng không sử dụng phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ, dùng công thay thủ, hét lớn:

- Thổ Lãng Phiên Cổn!

Vũ kỹ Thổ hệ này chính là do tên cầm Huyết Hồng kiếm sử dụng, nay Sở Nam xuất ra uy lực còn lớn hơn trước gấp mười lần, nếu tên Võ Quân đã chết kia sống lại nhìn thấy một màn này chắc cũng xấu hổ mà chết.

Vừa đánh ra một chiêu, thế công của Độc Giác Hỏa Li lập tức ngừng lại.

Không chỉ dừng lại mà Sở Nam còn hét lớn một tiếng:

- Thổ Băng Ngõa Giải!

- Thổ sanh…

- Thổ diệt…

….

Sở Nam đem toàn bộ vũ kỹ Thổ hệ của người kia đánh ra liên tiếp, khiến cho Độc Giác Hỏa Li không ngớt cuồng khiếu.

Lúc này Huyền y lão giả cũng đã giết đến, hắn không sử dụng Tịch Diệt chi hỏa nữa, mà dùng chuôi Kim Hồng kiếm đâm về phía đan điền của Sở Nam.

Sở Nam phảng phất như không biết, trở mình một cái, trên tay liền xuất hiện một thứ gì đó, tiếp đó hét:

- Liệt Nguyên Tứ Trọng Thổ!

Tiếng hét lớn hoàn toàn lấn át tiếng nộ khiếu của Độc Giác Hỏa Li.

Liệt Nguyên Tứ Trọng Thổ, chính là bắt nguồn từ Tam Trọng Vân Hỏa, sau đó được Sở Nam cải tiến, trải qua ấn chứng của thực chiến, giai đoạn Liệt Nguyên Tam Trọng Hỏa, Liệt Nguyên Tứ Trọng Kim, mới có được Liệt Nguyên Tứ Trọng Thổ.

Chiêu này vừa xuất ra, tứ trọng thổ lãng (sóng) tuôn trào, trọng sau nhanh mãnh hơn trọng trước gấp trăm lần, ồ ạt ập về phía Độc Giác Hỏa Li, Độc Giác Hỏa Li bên trong trọng trọng Liệt Nguyên Thổ Lãng này như chiếc thuyền con dập dềnh giữa cuồng phong bạo vũ, hoàn toàn không có lực đánh trả, mà bởi vì một phần là do Hỏa nguyên lực cấu thành cho nên thân thể khổng lồ bắt đầu nứt ra.

- Bạo!

Sở Nam hét lớn một tiếng, Tứ Trọng Liệt Nguyên Thổ Lãng phát uy, tiếng ầm ầm vang lên không ngớt, Độc Giác Hỏa Li lập tức tan tành mây khói, hóa thành từng mảnh nhỏ bay khắp bốn phía….

Lúc Độc Giác Hỏa Li biến mất, Huyền y lão giả không hề có chút đau lòng nào, bởi vì Kim Hồng kiếm cũng sắp đâm đến đan điền Sở Nam.

Ngay lúc Sở Nam hét ra chữ “Bạo” thì Huyền y lão giả rốt cuộc cũng đâm vào vị trí đan điền của Sở Nam.

- Ha ha ha ha….

Huyền y lão giả cười to thành tiếng, nói:

- Đâm nát đan điền của ngươi, ta cũng không tin ngươi có thể còn sống, còn có thủ đoạn gì đối phó với ta, người đắc tội với ta, cho tới bây giờ chỉ có một kết cục đó chính là chết!

- Ngu ngốc.

Giải quyết xong Độc Giác Hỏa Li, Sở Nam thốt ra hai chữ.

Nụ cười của Huyền y lão giả cứng lại, lúc này hắn mới phát hiện Kim Hồng kiếm của hắn không hề đâm vào.

Chỉ cảm giác giống như đâm trúng một mảnh lân phiến cứng rắn.

Huyền y lão giả sợ hãi hét:

- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, kiếm này là thượng phẩm Linh Khí, có thứ gì mà nó không thể xuyên thủng được chứ?

Mảnh lân phiến này hiển nhiên chính là Long lân.

Chỉ một cái thượng phẩm Linh Khí thì há có thể đâm vào?

Đến đây, Huyền y lão giả rốt cuộc cũng muốn bỏ trốn rồi, hắn kéo Kim Hồng kiếm ra, không đâm Sở Nam nữa mà tự đâm vào chính hắn, hiển nhiên hắn không phải muốn tự sát mà là muốn dùng bí pháp thoát được một kiếp.

Thế nhưng, Sở Nam không cho hắn cơ hội.

Cánh tay vung lên một cái, lấy ra Cấm Nguyên Võng của Lăng Vi Thiên, sau đó bị Sở Nam đoạt được từ trong tay Bạch Võ Vương.

Cấm Nguyên Võng vừa lấy ra, lập tức đem Huyền y lão giả đang muốn bỏ trốn nhốt lại.

Huyền y lão giả vừa đâm Kim Hồng kiếm vào bụng, đang muốn thi triển bí pháp thì nguyên lực toàn thân đột nhiên không nghe triệu hoán, kích phát thế nào cũng không được, giống như căn bản không tồn tại vậy.

Không có nguyên lực thì bí pháp của Huyền y lão giả cũng không thể thi triển, càng không nói đến việc muốn chạy trốn.

Huyền y lão giả kinh hoảng nói:

- Đây là pháp bảo gì?

Sở Nam không trả lời hắn, thừa lúc hắn giật mình thì sử dụng Long nha đâm vào đan điền Huyền y lão giả.

Tiếp đó, vẫn cảm thấy không an tâm, liền đâm vài nhát xuống tâm tạng, đầu,…

Sở Nam không dám chủ quan, thủ đoạn quỷ dị của Huyền y lão giả quá nhiều, tốt nhất nên thừa lúc hắn bệnh thì lấy mạng hắn, hơn nữa Sở Nam cũng không muốn Huyền y lão giả có cơ hội tự bạo.

Điều này cũng không phải do Sở Nam sợ bị liên lụy, mà là trong đan điền của Huyền y lão giả có một viên Hỏa hệ nguyên hạch, đây chính là thứ có ích đối với hắn, cũng như trong chiến đấu sau này, nếu như không có nguyên hạch của Tần Chính Cao thì ai thắng ai thua còn chưa biết được.

Bị Long nha đâm hơn mười nhát, sinh cơ của Huyền y lão giả biến mất toàn bộ, chỉ còn một đôi mắt trợn trắng, chết không nhắm mắt.

Huyền y lão giả quả thật không cam lòng, hắn là một Võ Vương sơ cấp, làm sao ngờ được bản thân lại chết như vậy? Trong khoảng khắc tính mạng biến mất, Huyền y lão giả còn suy nghĩ đến đại nghiệp của hắn. Lẽ ra hắn không nên bỏ ra cái giá lớn để lôi kéo, mà nên bố trị trận pháp, đem kẻ này vây khốn rồi chậm rãi tiêu diệt….

Đáng tiếc, tất cả đều đã muộn.

Nguyên hạch của Huyền y lão giả đã bị Sở Nam thu vào trong nhẫn trữ vật, hắn muốn dùng nguyên hạch của Huyền y lão giả để củng cố Tịch Diệt chi hỏa trong thân thể. Chiến đấu kết thúc, Sở Nam không hề nghỉ ngơi mà nói với Tử Mộng Nhân:

- Mộng Nhân, nhanh thu thập chiến trường sau đó hủy đi nơi này.

Lập tức Tử Mộng Nhân và Sở Nam liền quét sạch nơi này, đoạt nhẫn trữ vật của Huyền y lão giả và lão già lưng khòm, sau đó đi vào trong kiếm những thứ hữu dụng lấy sạch.

o0o

Trong sát na sinh cơ của Huyền y lão giả biến mất, ở ngoài xa mấy chục vạn dặm, một khối lệnh bài vỡ vụn, một âm thanh tức tối vang lên:

- Là kẻ nào? Kẻ nào đã giết chết đồ nhi của ta, ta nhất định phải khiến hắn sống không bằng chết!

o0o

Cùng lúc đó, một nơi gần đấy, cách Sở Nam khoảng chừng ngàn dặm, Vô Không lão tổ dừng lại, nhìn về phía thành Bình Huy, trong mắt tràn đầy âm lệ, nghĩ đến cảnh lão đầu và lão thái bà muốn tự bạo lúc trước cũngthấy có gì không ổn, thầm nghĩ:

- Với tu vi Võ Vương của ta, tại sao đuổi lâu như vậy vẫn không kịp tên tiểu tử kia? Chẳng lẽ hắn chạy còn nhanh hơn ta?

Trong lúc nghi hoặc, đám người phía sau cũng lục tục kéo đến…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui