Vũ Nghịch Càn Khôn

Vô Không lão tổ sau khi dùng Cực Dương Chân Hỏa thiêu Sở Nam, khẳng định có thể khiến đối phương trọng thương, hơn nữa Sở Nam và Tử Mộng Nhân còn muốn lấy tự bạo ra uy hiếp cho nên hắn liền buông tha cho hai người, tiếp tục truy đuổi đến thành Bình Huy.

Những người trước mặc dù xuất phát đã lâu, nhưng Vô Không lão tổ với tu vi Võ Vương, có thể ở trên không trung phi hành đường dài, cho nên hắn đã vượt qua bọn họ, bỏ lại những kẻ đó phía sau xa.

Thế nhưng đuổi trước lâu như vậy thì trong lòng Vô Không lão tổ càng cảm thấy không đúng, phảng phất như bản thân bị lừa, hắn suy nghĩ lại tình huống lúc trước một phen, cuối cùng vẫn làm theo cách nghĩ của Sở Nam, quyết định đuổi thêm một thời gian nữa.

Lại đuổi thêm một phen, lâu như vậy vẫn không thấy bóng dáng, Vô Không lão tổ rốt cuộc cũng ngừng lại, muốn hỏi rốt cuộc xảy ra tình huống gì.

Trước hết đợi đám người kia đuổi đến, nhìn thấy Vô Không lão tổ đang đợi bọn hắn, trong lòng cả đám đều sợ hãi không thôi, tưởng rằng Vô Không lão tổ đang muốn sát nhân diệt khẩu bọn chúng.

Đợi đến khi Vô Không lão tổ hỏi bọn hắn lúc bắt đầu truy đuổi có phải gặp một lão đầu tử và một thái bà hay không thì bọn hắn mới thả lỏng, sau đó vội vàng kể lại rành mạch.

Lời nói của bọn chúng không khác suy nghĩ của Vô Không lão tổ lắm, Vô Không lão tổ cũng không thể phán đoán ra hai người lừa hắn, thế nhưng mọi người đều không tiếp tục đuổi nữa mà đều dừng lại.

Người tụ tập lại càng lúc càng nhiều, mỗi người đến đều nói ra đáp án không khác lúc trước…

Thẳng cho đến sau này, Vô Không lão tổ rốt cuộc cũng phát hiện chỗ nào không đúng, bởi vì những người này đều không nói tình huống lão đầu tử kia bị thương, mà kết quả này là gần như không thể xuất hiện.

Với tu vi của hắn, với biểu hiện của hắn, chịu một kích này nhất định phải trọng thương.

Nếu như thật sự không bị thương thì chỉ có một tình huống duy nhất, đó chính là Vô Không lão tổ đã bị lừa, tất cả mọi người đều bị lừa, hai người kia chính là người bên trong Phách mại tràng.

- Tiểu tử đáng giận, dám lừa cả bổn lão tổ, ngươi tưởng như vậy là có thể trốn thoát khỏi bàn tay ta sao?

Vô Không lão tổ oán hận không ngớt, gằn giọng nói:

- Chờ ngươi rơi vào tay ta, ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết.

Mắng xong, Vô Không lão tổ móc ra đan dược, ánh mắt đầy tiếc nuối, hắn là một võ giả tán tu, có được đan dược cũng không phải dễ dàng, vì tiểu tử kia mà phải nuốt mất, thật có chút lãng phí.

Vô Không lão tổ đảo mắt nhìn những người khác, trong mắt có chủ ý, quát:

- Đem đan dược các ngươi dâng ra đây, nếu không đừng trách ta lòng dạ độc ác.

Mọi người đều không ngờ Vô Không lão tổ lại ra chiêu này.

Vô Không lão tổ bắt lấy một người, hung hăng quát:

- Giao hay không?

- Lão tổ, ta… ta… không có….

Người này còn chưa nói xong thì Vô Không lão tổ đã ra tay, trực tiếp thiêu rụi hắn, khiến hắn thân tử hồn diệt.

Chúng nhân đều kinh hãi.

Vô Không lão tổ bắt lấy người thứ hai, quát:

- Có giao ra hay không?

- Ta giao!

Người này vội vã đem đan dược trong nhẫn trữ vật dốc ra.

Người thứ nhất nộp thì những người khác hiển nhiên cũng không dám nghịch lại, phản kháng chỉ có chết, huống hồ đây chẳng qua chỉ là một ít đan dược mà thôi, không đáng vì nó mà mất mạng.

Tất cả mọi người đều nghĩ vậy, nên đan dược trong tay Vô Không lão tổ càng lúc càng nhiều.

Trên mặt Vô Không lão tổ tràn ngập nụ cười, bởi vì trong số này không ngờ lại còn có vài viên đan dược phẩm cấp cao, không thể ngờ trong người đám Võ Quân trước mặt này lại có không ít bảo bối, liền có chủ ý đoạt nhẫn trữ vật của bọn chúng.

Chỉ có điều cũng chỉ nghĩ mà thôi, bắt bọn chúng giao ra đan dược thì bọn chúng còn chấp nhận, nhưng nếu đoạt nhẫn trữ vật của bọn chúng thì sẽ khiến bọn chúng nổi giận, hai ba mươi tên Võ Quân, hắn cũng không chắc có thể thu thập hết.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất đối với Vô Không lão tổ bây giờ chính là truy đuổi hai kẻ lừa dối hắn, bắt bọn chúng lại, bức hỏi tin tức.

Từ phía xa còn có một đám người nhảy đến, Vô Không lão tổ nuốt một đống đan dược, lại nhảy lên không truy đuổi ngược trở về.

Đám người từ phía xa chạy tới chính là đám người Tần Dũng, Tần Dũng nhìn thấy ở đây nhiều người như vậy, nghĩ mãi cũng không thông, liền tiến lên hỏi chuyện, nghe thấy lời của bọn hắn, Tần Dũng cũng là người thông minh, lập tức dẫn thủ hạ trở về.

Lúc này, những kẻ khác cũng phản ứng lại, đều liều mạng đuổi về, thế nhưng, trên đường đuổi theo lúc trước, nguyên lực của bọn chúng đã hao tận gần sạch, đan dược có thể hồi phục nguyên lực cũng bị vét sạch không còn gì, không còn biện pháp nào, chỉ có thể cố gắng chạy, hi vọng kỳ tích phát sinh.

Phía dưới Phách mại hội, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đã xử lý một lượt, quả thực hạ phẩm nguyên thạch cũng không chừa, ngay cả nguyên liệu bổ sung trận pháp cũng bị vét sạch.

Đây quả thực lùa một cái thu được không ít vật.

Không thể nói đây là thu hoạch được, chỉ tính những thứ trước mắt thôi thì đã có thể gọi là đại thu hoạch rồi.

Về phần nguyên thạch thì càng không cần phải nói, chỉ riêng nguyên thạch trên người Huyền y lão giả cũng đã rất nhiều rồi, trong nhẫn trữ vật có hai mươi vạn khối thượng phẩm nguyên thạch, gần hai trăm vạn khối trung phẩm nguyên thạch, hạ phẩm nguyên thạch khoảng chừng ngàn vạn.

Nguyên thạch nhiều như vậy, cũng không biết là Phách mại hội tích trữ bao lâu mới có được, kết quả này khiến Sở Nam trong chốc lát trở nên giàu sụ.

Hiển nhiên còn có Thú hạch, linh dược và pháp bảo đều không ít, các loại tinh phẩm trong đó thì Sở Nam đều đưa cho Tử Mộng Nhân để phòng thân, hơn nữa tất cả đều có thể rót nguyên lực vào, lúc không có năng lực kháng địch thì có thể dùng pháp bảo bạo tạc chết bọn chúng.

Hai người bây giờ, thứ không thiếu nhất chính là nguyên thạch và pháp bảo.

Ngoài ra, Sở Nam còn có một thu hoạch lớn nhất đó là tìm được phần thiếu khuyết của võ quyết, chỉ có ba tầng, hai tầng phía trước đều không tìm ra, võ quyết như vậy còn lâu mới được đưa ra bán đấu giá, sẽ được nội bộ cất lại, phần lớn đều là những võ quyết Huyền cấp thượng phẩm.

Thế nhưng, lúc Sở Nam nhìn thấy những thứ này, trong đầu liền lóe lên một suy nghĩ, hắn ở trong Thần Khí Phái tìm được Thảo Mộc Quyết chỉ có hai tầng trước, không có tâm pháp tầng thứ ba, tình huống không khác so với Mãng Sơn Quyết lắm.

Nhưng, Sở Nam đọc hết Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba này, lập tức mừng rỡ như điên, nếu như luyện thành toàn bộ Thảo Mộc Quyết thì tầm quan trọng của nó tuyệt đối không thể so với Mãng Sơn Quyết, trái lại càng lớn hơn.

Bởi vì tầng thứ ba này giảng giải Sở Nam về hấp lực của “Tuyền qua”, có cùng công dụng nhưng khác ý nghĩa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui