Vũ Nghịch Càn Khôn

Ba con sâu cái kiến giết người đoạt bảo chỉ trong chốc lát liền bị Sở Nam diệt đi hai con.

Chỉ còn lại tên lão đại, lúc này đã choáng váng rồi.

Hắn lấy pháp bảo ra, vũ kỹ chỉ mới thi triển được một nửa thì hai huynh đệ của hắn đã chết rồi, hắn nào còn dám càn rỡ, sắc mặt tái mét, người này cũng là người dứt khoát, biết mình không phải đối thủ cho nên cũng không nghĩ đến chuyện tại sao đối phương cũng là Võ Quân mà lại chênh lệch lớn đến như thế, trực tiếp quăng pháp bảo trong tay ra, “Phịch” một tiếng quỳ xuống đất.

- Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn, mạo phạm tiền bối, xin tiền bối lượng thứ….

- Trễ rồi.

- Ta nguyện làm nô bộc cho ngươi.

Người này cảm giác tính mệnh mình nguy ngập, lập tức rống lớn, nắm quyền trên tay Sở Nam thoáng khựng lại một chút, người này thấy vậy thì trong lòng thoáng thả lỏng một chút, mặc kệ sau này ra sao, ít nhất thì trước mắt phải bảo toàn tính mạng đã.

Người này tưởng rằng Sở Nam chắc chắn sẽ đáp ứng, dù sao thì hắn cũng là một Võ Quân, thế nhưng, lúc hắn còn chưa kịp thả lỏng thì đã nhìn thấy nắm quyền kia hạ xuống, đồng thời con nghe được một câu nói:

- Ngươi còn chưa đủ tư cách làm nô bộc cho ta!

Nắm quyền mang theo Tịch Diệt chi hỏa hạ xuống, người kia còn chưa kịp phản kháng đã biến thành tro bụi, bay lả tả theo gió.

Vung tay một cái, Sở Nam thu lấy ba cái nhẫn trữ vật trên mặt đất, mặc dù bây giờ Sở Nam rất giàu có, nhưng cũng không thể lãng phí được, thịt muỗi cũng là thịt, Sở Nam cất pháp bảo của ba người vào, bất kể thế nào đi nữa, cầm lấy nó đi mua mấy chục khối nguyên thạch cũng không tệ.

Kiểm tra một lượt, trong ba cái nhẫn trữ vật cũng có không ít thứ tốt, đoán chừng ba người kia đã làm rất nhiều chuyện giết người đoạt bảo.

- Ba quyền này cũng đáng.

Sở Nam lẩm bẩm một câu, chuẩn bị cũng Tử Mộng Nhân lên đường, đột nhiên nghe thấy từ phía xa truyền đến tiếng cuồng khiếu, Sở Nam và Tử Mộng Nhân đồng thời biến sắc, bởi vì tiếng khiếu thanh này bọn họ quá quen thuộc, chính là tiếng khiếu thanh của Thiết Thương Hùng.

Hơn nữa tiếng khiếu thanh này còn rất gấp gáp.

Không chút do dự, Sở Nam ôm lấy Tử Mộng Nhân lao đến nơi phát ra tiếng rống, toàn lực chạy, một cái nhún mình cũng dài lến mấy chục trượng.

Bên kia, Thiết Thương Hùng quả thật gặp nạn, xung quanh nó có hai mươi người, trong đó còn có hai nữ nhân, nhóm người gồm bốn tên Võ Quân cao cấp, bảy tên Võ Quân trung cấp, chín tên Võ Quân sơ cấp, ngoài ra, đứng cạnh đó còn có một lão giả tóc trắng tung bay, đứng nhìn tình huống, trên mặt đầy tiếu ý.

Mà bạch phát lão giả này vừa thấy Thiết Thương Hùng trọng thương liền ra tay, tiếp lấy chiêu thức của Thiết Thương Hùng, chỉ tùy ý ra tay phảng phất như căn bản không đáng nhắc đến, tu vi của bạch phát lão giả không ngờ lại là Võ Vương sơ cấp.

Cách đó ba mươi mét, còn có một thân thể máu tươi đầm đìa, không cần phải nói, hiển nhiên đó là Vũ Hạo, vừa rồi lúc phát sinh xung đột, một tên Võ Quân cao cấp cầm bích lục kiếm chỉ một chiêu đã đánh cho Vũ Hạo mới tu vi Đại Võ Sư thành bộ dạng như vậy.

Hai mươi người vây đánh Thiết Thương Hùng, có thủ có công, có tiến có lui, hỗ trợ nhau hết sức thành thục, lại nhìn cách ăn mặc của bọn họ, phía sau trang phục của người đều thêu hình một thanh kiếm, và vũ kỹ bọn hắn sử dụng cũng là nhất mạch tương thừa, kiếm chiêu càng giống nhau.

Vừa nhìn liền biết không phải ngẫu nhiên đứng cùng một chỗ, mà là một nhóm thế lực, hơn nữa còn là thế lực lớn, nếu không thì làm sao có thể bày ra trận hình lớn như vậy?

Bạch phát lão giả lại lần nữa ra tay, tiếp lấy công kích của Thiết Thương Hùng, Thiết Thương Hùng vốn đã bị thương cũng muốn đập một tên Võ Quân trung cấp đến hồn phi phách tán, cho nên hắn nhân cơ hội này liền sử xuất đại kiếm chiêu.

Mặc dù Thiết Thương Hùng da dày thịt thô, nhưng trải qua một thời gian dài bị chém như vậy, trên người đã đầy vết máu loang lỗ, vết thương càng nhiều.

- Môn hạ đệ tử vừa được thí luyện lại còn có thể bắt được một con Thiết Thương Hùng, đây quả thực là một đá ném hai chim. Thiết Thương Hùng cấp bảy không phải là ma thú bình thường, chuyến đi này cho dù không thu được gì cũng đáng rồi, nếu thu phục được Thiết Thương Hùng cấp bảy này, đem trở về môn phái làm linh thú hộ sơn thì đây quả là phúc trạch vạn niên. Con Thiết Thương Hùng trước mắt là ma thú trưởng thành, nhưng còn chưa đạt đến ma thú cực hạn, ngày sau nhất định có thể tiến thêm một bước, không thể hạn lượng, nếu như không thể thu phục thì chỉ có thể ra tay độc ác thôi, cũng may là là từ trên xuống dưới của Thiết Thương Hùng đều là bảo bối.

Trong miệng bạch phát lão giả không ngừng lẩm bẩm, trên khuôn mặt đầy thần sắc tự tin, Thiết Thương Hùng này chắp cánh khó thoát, hắn đang đợi cho Thiết Thương Hùng mất đi hung tính thì mới thu phục.

Vừa nghĩ, bạch phát lão giả lại quay về phía Vũ Hạo, lông mày dựng lên, nói:

- Một tên Đại Võ Sư nho nhỏ cũng xứng làm chủ nhân của Thiết Thương Hùng sao? Thật đúng là không biết lượng sức, chết cũng đáng.

Rồi sau đó lại nhìn Thiết Thương Hùng, nói:

- Đại Võ Sư cũng có thể thu phục ngươi, ta đường đường là một Võ Vương, còn không thể thu phục được ngươi sao?

Lại nói đây quả thật là xui xẻo, Thiết Thương Hùng và Vũ Hạo đang truy đuổi một con ma thú cấp bốn để buổi tối có món thịt nướng.

Thế nhưng đúng lúc này, con ma thú kia lại chạy đến trước mặt đáp người có trang phục thêu kiếm kia.

Ban đầu, đám người này còn bị sợ hãi đến nhảy dựng lên, vội vã bắt con ma thú kia lại, tiếp đó lại nhìn thấy Thiết Thương Hùng.

Nhất thời, lực chú ý của hơn hai mươi người đều chuyển đến Thiết Thương Hùng, đồng thời ngang nhiên ra tay, đánh bay Vũ Hạo ra ngoài, sau đó bao vây lấy Thiết Thương Hùng.

Trực giác Thiết Thương Hùng cảm thấy không ổn, đơn đả độc đấu với hai mươi người, Thiết Thương Hùng có thể đánh tất cả thành bánh thịt, thế nhưng bọn chúng lại hợp trận, còn có một Võ Vương lược trận, khiến Thiết Thương Hùng không có lực hoàn thủ, chỉ có thể chống đỡ.

- Đại sư huynh, dùng Thiên Nhai Chỉ Xích kiếm kỹ, đâm mù hai mắt con Thiết Thương Hùng này đi.

- Tam sư tỷ nói đúng, chúng ta yểm hộ đại sư huynh, cản lại công kích của Thiết Thương Hùng.

- Được!

Bạch phát lão giả ở một bên nói:

- Đừng đâm chết nó là được.

- Sư thúc yên tâm, chúng ta sẽ chú ý.

Hai người lập tức hợp tác, một nam tử có vài phần tuấn tú càng xuất chúng, mười chín người khác đều sử dụng ra chiêu thức mạnh nhất của mình, tấn công Thiết Thương Hùng.

Vết thương càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nặng, Thiết Thương Hùng điên cuồng gào rống, hai chân Thiết Thương Hùng hung hăng đập mạnh xuống, toàn thân lập tức phát ra ánh sáng rực rỡ, thổ giáp trên người càng lúc càng dày…

- Thiên phú thần thông?

Bạch phát lão giả kinh hô, lẩm bẩm:

- Con Thiết Thương Hùng này không chỉ là ma thú trưởng thành mà còn là ma thú biến dị, thật quá tốt, thật là quá tốt, nhất định phải thu phục nó.

Bạch phát lão giả đại hỉ.

Hai chân Thiết Thương Hùng ở trên không ngưng kết thành sơn thể.

Nam tử tuấn tú hét lớn:

- Thiên Nhai Chỉ Xích…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui