Vũ Nghịch Càn Khôn

Một quyền của Sở Nam hướng về phía ngực Vô Không lão tổ, Vô Không lão tổ liều mạng chịu trọng thương cũng muốn đánh nát đầu Sở Nam, hai nắm tay của hắn đã ngưng tụ thành hình cầu.

Một quyền này của Sở Nam nếu như nhắm về phía đan điền của Vô Không lão tổ thì Vô Không lão tổ cũng không dám xem thường như vậy, chắc chắn sẽ toàn lực ngăn cản công kích của Sở Nam, trên mặt Vô Không lão tổ tràn đầy nụ cười tà ác, hoàn toàn không còn vẻ buồn bực như vừa rồi bị Sở Nam phá nát tấm lưới lửa nữa, bởi vì trong lòng Vô Không lão tổ đang nghĩ:

- Ta trọng thương đổi lấy đầu ngươi vỡ nát, đáng gia,s không ngờ rằng tên tiểu tử này có thể bức ta đến tình cảnh này.

Chỉ thời gian nửa hô hấp thì hỏa quyền chín vạn cân lực lượng của Sở Nam đã nện lên ngực Vô Không lão tổ.

Trong sát na đó, hai hỏa thiết cầu của Vô Không lão tổ cũng hung hăng nện vào nhau, Vô Không lão tổ thấy Sở Nam không tránh, đang vui vẻ thì trong hỏa diễm dày đặc bỗng nhiên lóe lên một tia dị quang.

Tia dị quang này chính là quang quyển của Hỗn Nguyên Ban Chỉ.

Dị quang vừa hiện, hai hỏa thiết cầu liền bị cách ly, không thể hợp lại với nhau.

- Đây là pháp bảo phòng ngự gì?

Vô Không lão tổ chấn kinh, hắn làm sao ngờ được một tiểu tử chỉ có tu vi Võ Quân lại có pháp bảo có thể ngăn cản được một kích liều mạng của Võ Vương sơ cấp.

Vô Không lão tổ nghĩ mãi không ra, nhất thời liền ngưng tụ hai hỏa thiết cầu lại thành một thiết chùy, ý đồ cồng phá phòng ngự Hỗn Nguyên Ban Chỉ.

Chỉ có điều ý tưởng thì hay, nhưng sự thật thì lại khác.

Bị một quyền của Sở Nam nện trúng, lớp phòng ngự bằng nguyên lực của Vô Không lão tổ căn bản không thể ngăn nổi, hỏa thiết chùy hắn còn chưa đập xuống thì miệng đã thổ máu tươi, thân thể như con diều đứt dây, bắn ngược về sau.

Sở Nam cũng không dừng tay mà đứng nhìn bộ dạng chật vật của Vô Không lão tổ, rèn sắt phải rèn khi còn đang nóng, đây là lúc thích hợp để thừa cơ lấy mạng hắn, cho nên Sở Nam lập tức đuổi theo Vô Không lão tổ, trọng kiếm không biết từ bao giờ đã xuất hiện trong tay.

- Bình…

Thân thể của Vô Không lão tổ sau khi đụng gãy một loạt cây cối thì rốt cuộc cũng ngừng lại, trong mắt hắn lúc này đã không còn vẻ chấn kinh nữa, mà là kinh hãi.

Hắn quả thật kinh hãi lực lượng khổng lồ trong cơ thể, trong cơ thể hắn lúc này giống như trủy triều tràn bờ, từng đợt sóng mạnh không ngừng vỗ lên, Tịch Diệt chi hỏa trong cơ thể tàn sát bừa bãi, thế nhưng lại không thiêu đốt một bộ phận nào.

Đại khái là hỏa diễm phẩm cấp thấp thì không địch lại hỏa diễm phẩm cấp cao, thế nhưng cũng không có khả năng bị hỏa diễm phẩm cấp cao thiêu rụi được.

Đây giống như bị đồng hóa thành một loại hỏa diễm, tại sao lại như vậy?

Vô Không lão tổ cảm thấy Cực Dương Chân Hỏa trong người không phải bị thiêu đốt, mà là bị Tịch Diệt chi hỏa cắn nuốt, giống như thế giới ma thú, một con sói muốn ăn một con thỏ, sau đó con sói lại bị sư tử nuốt chửng.

Cỗ cảm giác này rất kỳ quái.

Thế giới ma thú rất dễ lý giải, nhưng hỏa diễm không ngờ cũng có tính chất này?

Thế nhưng, Vô Không lão tổ lại cảm thấy vô cùng chân thực.

Không kịp nghiên cứu cảm giác này, Vô Không lão tổ lại nhìn thấy Sở Nam nâng kiếm chém xuống.

Vô Không lão tổ thấy trọng kiếm, lại nhìn thấy quang mang ba màu rực rỡ trên trọng kiếm thì thoáng nghĩ đến điều gì đó, nhớ đến đối phương dám cuồng vọng, đùa bỡn như vậy, không ngờ chính là võ giả thiên tài trên Tiềm Hoàng bảng và Tiềm Đế bảng.

Vô Không lão tổ mặc dù là võ giả tán tu, nhưng cũng hiểu chuyện võ giả trên thiên hạ, hiển nhiên không quá mức cô lậu quả văn.

Kinh ngạc, kinh ngạc tuyệt đối.

Ngoài kinh ngạc, Vô Không lão tổ càng cảm thấy Sở Nam mang đến cho hắn một loại khí tức tử vong, đám mây mù khi tính mệnh kết thúc bao phủ trong lòng hắn.

Sở Nam nâng kiếm chém xuống, sử xuất ra Khai Thiên Liệt Địa thức thứ hai.

Vô Không lão tổ hiểu rõ, nếu như một kiếm này chém xuống, hắn chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ, hơn nữa rất có thể trước khi hắn chết ngay cả tự bạo cũng không kịp.

Lịa nói, Vô Không lão tổ một thân một mình, không giống như vị bạch phát lão giả của Thần Khí Phái muốn kéo Sở Nam chết chung, hắn không muốn chết, hắn muốn sống, tiếp tục sống…

Thế nhưng, dới sát uy của một kiếm này, nguyện vọng của hắn giống như phù vân trên trời, bị chém tứ phân ngũ liệt, biến mất vô ảnh vô tung.

Nếu muốn không chết thì bây giờ phải xuất ra tuyệt chiêu, tuyệt chiêu có thể ngăn lại trọng kiếm của Sở Nam.

Không còn thời gian để tiếp tục suy nghĩ, Vô Không lão tổ cắn răng một cái, trong lòng thầm quyết định, hai đầu gối đột nhiên nện mạnh xuống đất.

Nhìn thấy hành động kỳ quái của Vô Không lão tổ, trong mắt Sở Nam thoáng lóe lên một tia nghi hoặc, trọng kiếm trong tay hắn vẫn không dừng lại, mang theo thiên địa chi uy trảm xuống…

- Binh…

Hai đầu gối của Vô Không lão tổ nện mạnh xuống đất giống như dang quỳ, nhưng tiếng quỳ gối phát ra rất vang và kiên quyết.

Trên mặt đất trực tiếp bị động tác quỳ xuống của Vô Không lão tổ làm cho xuất hiện hai cái hố lớn.

Đường đường là Võ Vương sơ cấp, không ngờ lại quỳ xuống trước mặt Võ Quân, phóng mắt khắp Bắc Tề Quốc, cho dù phóng mắt khắp đại lục Thiên Vũ cũng là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Điều này đối với Võ Vương sơ cấp luôn cao cao tại thượng mà nói thì đây tuyệt đối là một loại sỉ nhục, sỉ nhục to lớn.

Nhưng lúc này, tình cảnh này lại chân thực xuất hiện…

Hơn nữa, Vô Không lão tổ căn bản không có cảm thấy sỉ nhục, hắn chỉ muốn sống sót.

Cho nên, Vô Không lão tổ quỳ xuống, còn lớn tiếng hô:

- Đừng giết ta, ta nguyện ý tôn ngươi làm chủ, trở thành người hầu của ngươi, ta đồng ý phát huyết thệ, sau này sẽ theo lệnh ngươi mà hành sự, ngươi nói ta làm việc gì thì ta làm việc đó…

Sau khi hô lên câu này, Vô Không lão tổ thấy đối phương vẫn sát khí dày đặc, không hề có ý định thu tay thì lại hét lên:

- Ta nói thật, chỉ cần ta không chết thì ngươi muốn ta làm gì cũng được!

Sau khi nói câu này, lông mày Sở Nam vốn nhíu chặt đột nhiên giãn ra, lập tức triệt tiêu nguyên lực rót vào trọng kiếm, theo lý mà nói, phát chiêu rồi thu chiêu sẽ bị cắn trả rất nặng, nhưng Sở Nam lại không chút ảnh hưởng nào, ít nhất thì từ biểu hiện là như vậy.

Nhìn thấy một màn này, kinh ngạc trong lòng Vô Không lão tổ đã nâng lên một tầng cao mới.

Sở Nam mặc dù thu nguyên lực, thế nhưng lại không thu hồi trọng kiếm, vẫn tiếp tục chém xuống, bởi vì hắn sợ Vô Không lão tổ dùng quỷ kế, dụ hắn triệt tiêu nguyên lực sau đó sẽ phản kích.

Nhìn thấy bộ dạng và ánh mắt của Vô Không lão tổ, Sở Nam có chút tin tưởng hắn.

Chỉ có điều trọng kiếm vẫn gác lên cổ hắn, tạo thành một vết huyết ngân.

Vô Không lão tổ lúc này mới thở phào một hơi.

Sở Nam nói:

- Phát huyết thệ còn chưa đủ, không đủ để ta tin ngươi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui