Vũ Nghịch Càn Khôn

Phía bên kia, Tùng Thanh nhịn đau quát:

- Tiểu tử, chết đi!

- Kẻ phải chết chính là ngươi!

Năm ngón tay của Sở Nam như móc sắt chộp lấy cánh tay của Tùng Thanh, Long lân cản lại cổ kiếm, tiếp đó Sở Nam hét lớn:

- Đưa cho ta!

Tùng Thanh thoáng cái đã bị xách lên.

Thế nhưng Tùng Thanh vẫn không sợ hãi, chỉ cần Trúc Hâm tập kích thành công thì cho dù hắn có trọng thương cũng không thành vấn đề, Tùng Thanh thấy một quyền của người này uy mãnh như vậy, nhưng tiêu hao nguyên lực khẳng định không nhỏ, chỉ nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Nam là có thể thấy.

Ngay lúc Tùng Thanh đang suy nghĩ thì trong tai truyền đến một tiếng quát:

- Cho ta mượn nguyên lực của ngươi dùng một chút!

- Mượn nguyên lực của ta để dùng?

Tùng Thanh sững người, nguyên lực làm sao cho mượn? Hắn không đáp ứng, người này có thể mượn bằng cách nào?

Trong lòng đang nghi vấn thì sắc mặt Tùng Thanh đột nhiên đại biến, bởi vì hắn cảm thấy nguyên lực trong thân thể giống như nước tràn vỡ đề, bị hút về phía năm ngón tay của Sở Nam.

Hoảng loạn, Tùng Thanh lần đầu tiên hoảng loạn, cảm giác mọi chuyện không còn nằm trong tầm khống chế của hắn nữa, hét lên:

- Đừng, đừng, ngươi rốt cuộc đã động thủ động cước gì?

Trong nháy mắt, trúc kiếm do Trúc Hâm biến ảo thành đã đâm lên người Sở Nam.

Lúc trước Trúc Hâm đã biết thân thể Sở Nam có chút cường hãn, cho nên lần này nàng ra tay đã dùng toàn lực, nàng tin có thể xuyên thấu thân thể hắn.

Đáng tiếc, quang quyển phòng ngự của Hỗn Nguyên Ban Chỉ lại lần nữa lóe lên, nguyên lực trong cơ thể Sở Nam vốn đã khô kiệt, không thể duy trì được Hỗn Nguyên Ban Chỉ, nhưng sau khi mượn nguyên lực từ Tùng Thanh thì hắn liền giải quyết được vấn đề nguy cấp này.

Trúc kiếm do Trúc Hâm biến ảo thành không có uy lực như thanh cổ kiếm kia, không thể đâm vào được chút nào, vẻ mặt Trúc Hâm đầy vẻ sợ hãi.

Sở Nam nói:

- Ta đâm ngươi một cái, bây giờ đến phiên ngươi đâm ta một cái!

Lời vừa dứt thì trong tay Sở Nam xuất hiện Long nha, không đợi Trúc Hâm phản ứng thì đã đâm đến, Trúc Hâm vội vàng hóa kiếm thành thuẫn, thân thể nhanh chóng thối lui, Sở Nam cũng không đuổi theo, Long nha đâm ngược lại, đâm thẳng vào tâm tạng của Tùng Thanh.

Cơ thịt trên mặt Tùng Thanh co giật, hắn chưa từng gặp phải tình huống nguyên lực của mình bị người khác hút đi, khiến hắn không kịp phản ứng. trên người Sở Nam đột nhiên bùng lên sát khí vô tận.

- Nàng chạy thoát, vậy ngươi hãy thay nàng chịu một đâm đi!

Tại một khắc này, sát khi bao phủ Tùng Thanh, Long nha nhanh như chớp đâm vào tâm tạng của Tùng Thanh, Tùng Thanh há hốc mồm, vẻ mặt không thể tin nổi, cái vật xấu xí kia không ngờ lại có thể đâm xuyên cơ thể hắn.

Tùng Thanh đã là Võ Vương sơ cấp, mức độ cường hãn của thân thể mặc dù không thể so với Sở Nam, nhưng cũng không phải là pháp bảo tầm thường có thể đả thương, thế nhưng cái vật xấu xí kia không ngờ lại sắc bén như vậy.

- Chẳng lẽ thứ này cũng giống như cổ kiếm? Trên người tên tiểu tử này tại sao lại có nhiều pháp bảo như vậy? Còn là pháp bảo đỉnh cấp nữa…

Tùng Thanh lúc này không chỉ cảm thấy nguyên lực bản thân tiêu tán, mà ngay cả sinh mệnh lực cũng tiêu tán…

- A! Tam đệ…

Tùng Thanh hô lớn, Mai Nhai đang cùng Vô Không lão tổ giết đến khó phân dừng công kích trong tay lại, quay đầu nhìn, vừa vặn nhìn thấy đại ca bị một thứ gì đó của Sở Nam đâm xuyên đan điền.

Nhất thời, Mai Nhai cảm thấy máu nóng trong người như muốn bạo tạc, vội vã buông tha Vô Không lão tổ, lao thẳng đến Sở Nam, Vô Không lão tổ cũng kinh ngạc trước thủ đoạn của Sở Nam, lúc này mới thở phào một hơi.

Còn chưa thở phào xong thì nghe thấy một tiếng quát lạnh:

- Vô Không lão tổ, ngươi dám không tận lực, lát nữa nhất định sẽ một kiếm chém chết ngươi!

- Vô Không lão tổ? Cái gì? Hắn là Vô Không lão tổ?

Mai Nhai kinh hô, thần sắc Vô Không lão tổ bất định, Sở Nam không để ý đến bọn hắn, Tùng Thanh thì bị Cấm Nguyên Võng trói chặt, không di chuyển được, còn Long nha trong tay Sở Nam đã đâm xuyên đan điền Tùng Thanh, lấy ra một viên nguyên hạch mộc thanh sắc.

Một màn này khiến Vô Không lão tổ vốn còn có âm mưu liền sợ hãi:

- Thì ra hắn còn có nhiều thủ đoạn như vậy, may là ngày đó ta…

Vô Không lão tổ không dám không nghe lệnh Sở Nam, lập tức xuất thủ, giữ chân Mai Nhai, miệng hét lớn:

- Có ta ở đây, ngươi đừng hòng làm phiền Tôn chủ.

Sở Nam đối với việc lấy nguyên hạch đã quá quen, sau khi lấy nguyên hạch xong liền một tay nắm lấy cổ kiếm, chợt chuyển hướng tấn công Trúc Hâm, Trúc Hâm nhìn thấy đại ca của nàng ngay cả tự bạo cũng không kịp liền bỏ mạng thì càng sợ sệt không cần phải nói, nàng cũng không dám ngạnh chiến với Sở Nam, thầm nghĩ cách bỏ trốn, vừa xoay người lại liền nhìn thấy Tử Mộng Nhân.

Không chút do dự, Trúc Hâm tấn công Tử Mộng Nhân, Tử Mộng Nhân đã sớm chuẩn bị, vài kiện pháp bảo trong tay ném ra ngoài, Trúc Hâm tức muốn thổ huyết, nào ngờ một Võ Tướng nho nhỏ lại có nhiều pháp bảo như vậy.

Ngay lúc Trúc Hâm bị pháp bảo bạo tạc, chuẩn bị bắt lấy Tử Mộng Nhân thì Cấm Nguyên Võng của Sở Nam lại một lần nữa được ném ra, Cấm Nguyên Võng sau khi được Sở Nam tế luyện lại càng thêm đắc tâm ứng thủ.

Trúc Hâm vừa mới xông ra liền bị Cấm Nguyên Võng bao phủ lên người, Tử Mộng Nhân nhân cơ hội đó, lấy ra Ly Hỏa Kiếm đâm vào mắt Trúc Hâm, Sở Nam từ sau xông đến, Long nha thọc nhẹ vào đan điền một cái liền móc ra một viên nguyên hạch.

Sở Nam bỏ hai viên nguyên hạch vào trong nhẫn trữ vật, trong lòng thầm nghĩ:

- Có hai viên nguyên hạch này cũng đủ để luyện thành tầng thứ hai Thần Hành Bách Biến rồi.

Một khi Sở Nam luyện thành tầng thứ hai, đem tu vi giảm xuống thì khi đối chiến càng công kỳ bất bị, giống như cuộc chiến vừa rồi, nếu như Sở Nam là tu vi Võ Vương thì Tùng Thanh cũng không dễ dàng bị trảm sát như vậy.

Nếu nói là Tùng Thanh chết bởi pháp bảo lợi hại của Sở Nam còn không bằng nói Tùng Thanh chết bởi vì hắn quá khinh thường địch thủ.

Võ Quân còn không chú ý, vậy nếu Sở Nam biểu hiện ra thực lực Võ Tướng, hoặc Đại Võ Sư thì càng khiến người khác sơ ý.

Nhất cử trảm sát hai Võ Vương sơ cấp, Sở Nam nhìn Tử Mộng Nhân một cái an ủi, Tử Mộng Nhân cười cười gật đầu, Sở Nam lại xông về phía Mai Nhai, hắn cũng không phải lo lắng Vô Không lão tổ không đánh lại Mai Nhai, mà lo Mai Nhai tự bạo sẽ lãng phí mất một viên nguyên hạch.

Hai mắt Mai Nhai lúc này đã trở thành màu huyết hồng, Tùng Thanh chết, Mai Nhai bỏ mạng, hắn cũng không muốn sống nữa, cho nên hắn đang đợi Sở Nam đến gần, sau đó sẽ tự bạo.

Sở Nam nhìn ra ý đồ của hắn, nói:

- Đừng tránh né nữa, có ta ở đây thì ngươi không tự bạo được đâu.

- Tôn chủ đã nói rồi, ngươi còn không nhanh đầu hàng!

Vô Không lão tổ lúc này đã khôi phục lại bộ dáng trung thành lúc trước.

- Ta xem các ngươi kẻ nào có thể ngăn cản ta tự bạo!

- Nói ra Sinh Tử Quyết ở đâu ta sẽ cho ngươi một cơ hội để tự bạo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui