Vũ Nghịch Càn Khôn

Hỗn Nguyên Ban Chỉ, chí bảo ma đạo về sau do Sở Nam kế thừa.

Con mắt Diệu Âm nhìn chằm chằm vào Hỗn Nguyên Ban Chỉ.

Diệu Âm đột nhiên ra tay, đem đám người Thiên Kỳ biến thành băng điêu tự nhiên là do nàng quyết định giải cứu Sở Nam, nhưng cứu người từ trong tay Thiên Nhất tông, xét về một mặt nào đó thì đâychính là một chuyện rất nguy hiểm, nếu hơi không chú ý một chút là sẽ dẫn lửa thiêu thân, nói không chừng còn đưa tới đại hoạ ngập trời, cho Huyền Băng môn là một trong "hai phái tam tông" sợ rằng gánh không nổi.

Cho nên, Diệu Âm mới càn quấy gây rối như vậy, nói cổ kiếm trong tay Sở Nam là của nàng, về phần Khương Lập có tin hay không thì nàng cũng chả cần quan tâm tới.

Thế nhưng, ngay lúc nàng mới nói được nửa câu, thấy Hỗn Nguyên Ban Chỉ trên ngón tay cái của Sở Nam xong trên mặt nàng lập tức chuyển thành khiếp sợ!

"Hỗn Nguyên Ban Chỉ này thế nào lại nằm trong tay hắn? Chẳng lẽ hắn là..."

Trong nội tâm tràn đầy nghi vấn, quyết định trong lòng càng ngày càng mạnh, vô luận là phải trả giá ra sao nàng cũng phải đem Sở Nam cứu ra!

Theo ánh mắt của Diệu Âm, Khương Lập cũng nhìn tới Hỗn Nguyên Ban Chỉ trên ngón cái của Sở Nam, lúc đầu nhìn qua thì cũng thấy gì đặc biệt, nhưng hắn vẫn hướng Diệu Âm hét lớn lên:

- Diệu trưởng lão, ngươi cho rằng ta là hài tử hai ba tuổi sao? Đồ của ngươi sao lại có thể trên tay hắn? Ngươi muốn kiếm cớ thì cũng không nên kiếm một cái cớ ngu xuẩn như vậy chứ? Ngươi biết rõ ngươi bây giờ đang làm cái gì chứ?

Diệu Âm hít dài một hời, nhổ ra hai chữ:

- Rõ ràng!

- Hậu quả ngươi cũng rõ ràng?

- Tự nhiên là rõ ràng.

Diệu Âm giơ tay lên.

- Ngươi thật sự muốn động thủ?

Khương Lập đại hoảng, hiện tại chỉ với một mình Sở Nam hắn đã ứng phó không nổi, nếu thêm vào một Diệu Âm trung giai Vũ Vương nữa thì e là khó mà thoát nổi cái mạng. Cho nên, hắn quát lớn một tiếng:

- Nhân thủ Thiên Nhất tông ta trên Băng Viêm đảo còn rất nhiều, ngươi đừng tưởng rằng động thủ với ta thì bọn hắn lại không biết, nếu bọn hắn một khi biết rõ, ngươi chắc hẳn chết không có chỗ chôn!

Diệu Âm không để ý tới điều này, hai chỉ hướng thiên, thanh kiếm trên lưng thình lình rời khỏi vỏ, hàn quang chiếu lên không.

- Diệu Âm, ngươi động thủ, không chỉ có mình ngươi phải chết mà cả Huyền Băng môn ngươi cũng phải diệt theo, bị nhổ tận gốc, Huyền Băng môn từ nay về sau cũng sẽ không còn tồn tại!

Động tác trên tay Diệu Âm thoáng ngừng lại một chút, thanh kiếm kia cũng rung động một hồi nhưng sau lại vẫn tiếp tục ra chiêu!

Tâm thần Khương Lập theo đó mà có chút không tập trung, vòng xoáy trong tay vì vậy mà cũng có chút bất ổn theo.

Sở Nam đem hai cái vòng xoáy áp lại còn nửa xích, tiếng bạo liệt bốn phía càng lúc càng kịch liệt vang lên bên tai liên miên không dứt, một ngụm máu tươi không kịp nuốt xuống bụng mà từ khoé miệng hắn rỉ ra.

Đau nhức, giống như có ngàn vạn cây kiếm đâm vào thân thể của hắn, giống như liệt hoả phần nguyên thiêu đốt thân thể hắn...

Sở Nam dốc sức, ra sức liều mạng nhưng lại không có bỏ qua ánh mắt đầy khiếp sợ của Diệu Âm khi nhìn chằm chằm vào Hỗn Nguyên Ban Chỉ, trong nội tâm thầm nghĩ:

"Nàng biết Hỗn Nguyên Ban Chỉ? Nàng phải cứu ta, chẳng lẽ nàng cùng Ma Đạo Tử sư phụ có quan hệ? Huyền Băng môn..."

Lúc này, Khương Lập đã chật vật đến cực điểm, máu tươi trong miệng từng ngụm từng ngụm phun ra.

"Diệu Âm sao phải cứu tiểu tử này, đặc biệt là sau khi nhìn thấy cái ban chỉ kia..."

Ánh mắt Khương Lập lại lần nữa nhìn về phía kiện Hỗn Nguyên Ban Chỉ trên ngón tay cái kia của Sở Nam, lần này trong đầu hắn chợt nhớ lại một sự kiện:

"Sư thúc đã từng nói, năm đó người kia sở hữu một kiện siêu cường pháp bảo, đặc biệt là trên phương diện phòng ngự, cái pháp bảo kia hình dáng giống như một cái ban chỉ..."

Trong lòng nghĩ vậy, trong đầu lại hiện ra cảnh tượng Sở Nam bình yên vô sự vượt qua đám băng vụn, một cỗ khiếp sợ chưa từng có ào ào hiện ra trên mặt hắn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ hắn là... Tiểu tử trước mắt cùng ngươi kia có quan hệ, chẳng trách hắn lại lợi hại như thế, trách không được Diệu Âm phải cứu hắn, người kia không phải đã chết rồi sao? Chẳng lẽ còn chưa chết! Sẽ không đâu, không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng...

Diệu Âm chứng kiến cảnh Khương Lập thất thố, nhẹ nhàng lạnh lùng nói:

- Khương Lập, ngươi đã đoán được?

- Diệu Âm, ngươi...

Thanh âm của Khương Lập đã phát run rồi, nói:

- Huyền Băng môn các ngươi, sẽ không bao giờ... còn khả năng tồn tại ở Thiên Vũ đại lục!

- Như vậy, hôm nay chắc hẳn ngươi phải chết!

Thanh âm Diệu Âm kiên định vô cùng nhưng lại không có lập tức ra tay, bởi vì tình huống hai người Sở Nam hiện rất đặc thù.

Hai cái vòng xoáy đối kháng lẫn nhau, trong lúc đối kháng lại sống chết quấn vào nhau mà đạt đến một mức cân đối nào đó.

Nếu là Diệu Âm tuỳ tiện ra tay, phá vỡ sự cân bằng này thì hậu quả thật khó thể tưởng tượng được, mà Diệu Âm lại không có mạnh đến độ có thể nhẹ nhàng giải quyết được hai cái vòng xoáy này, hoặc là nói đồng thời tiếp được năng lượng của hai cái vòng xoáy này mà bình an vô sự!

Bởi vậy, Diệu Âm chỉ có thể chờ.

Diệu Âm cùng Khương Lập tuy chỉ qua lại vài câu nhưng Sở Nam cũng đã đoán được đại khái sự tình:

"Tên Khương Lập này đã nhận ra Hỗn Nguyên Ban Chỉ, vậy nhất định không được lưu hắn lại, nhất định phải giết chết hắn!"

Một cỗ sát khí nồng đậm từ trên người Sở Nam bốc lên, rồi lại bị cái vòng xoáy trong tay hút vào, dung hợp bên trong, vòng xoáy theo đó tựa hồ xảy ra biến hoá nhỏ gì đó.

- Ta tự mình tới, là được!

Sở Nam hô một tiếng, tự nhiên là nói với Diệu Âm.

Diệu Âm khẽ gật đầu, vẻ thưởng thức trong ánh mắt khi nhìn về phía Sở Nam không che dấu chút nào.

Rống!

Sở Nam điên cuồng gào lên, như tiềm long thăng thiên!

Trong tiếng gào điên cuồng, khoảng cách nửa xích giữa hai cái vòng xoáy thoáng cái đã bị Sở Nam đè xuống!

Hai cái vòng xoáy rốt cục đụng thẳng vào nhau.

OANH!

Không khí bốn phía bạo liệt ầm ầm, hai cái vòng xoáy kia với lực lượng vô cùng tất cả dung hợp lại thành một tiếng nổ kinh thiên động địa, thiên địa biến sắc, tầng băng ngưng kết mấy ngàn năm trên mặt đất, thậm chí là cả những con sông băng đều xuất hiện khe hở, mà khe hở cũng không phải chỉ bằng cỡ bằng ngón cái mà là từng cái khe nứt khủng bố rộng tới hai ba lần thế!

Diệu Âm cũng đã phi thân lên không, thần niệm tập trung trên người Sở Nam, thế nhưng năng lượng bạo tạc kia quá lớn, nguyên lực chung quanh hỗn loạn vô cùng, hỗn loạn tới mức thần niệm Diệu Âm cũng không thể thấu được.

Chỉ thấy một mảnh khói đen, đem Khương Lập cùng Sở Nam bao phủ bên trong, không ai biết bên trong đó đến cùng xảy ra chuyện gì, tình huống bây giờ như thế nào!

Diệu Âm đã có chút ít lo lắng.

Mà một tiếng bạo tạc kinh thiên động địa kia nhất nhất truyền sâu vào trong Băng Viêm đảo, khiến đám người đang truy tìm Thuỷ nguyên bổn tinh, bất kể là đệ tử Thần Khí phái, Thiên Kiếm môn, Kiếm Trảm phái hay là những tán tu sớm tiến vào trên đảo, thậm chí là những Thiên Nhất tông đệ tử, tất cả đều cùng một động tác quay đầu nhìn về phía nam, nhìn về địa phương truyền tới tiếng nổ mạnh, kinh ngạc nhìn về phía bầu trời, đột nhiên tựa như ban ngày, rực rỡ tươi đẹp tới loá mắt...

Mấy lão quái vật trên Băng Viêm đảo mắt sắc như kiếm:

- Là ai ra tay, uy lực lớn như vậy, có thể tạo ra uy lực như vậy tu vi ít nhất phải là cao giai Vũ Vương, hoặc là đỉnh giai Vũ Vương...

- Địa phương bạo tạc là chỗ nhập khẩu Băng Viêm đảo, hẳn là Thiên Nhất tông ta đã xảy chuyện ngoài ý gì đó? Có Khương sư huynh toạ trấn, nên sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn mới đúng chứ...

Hai gã Vũ Vương còn lại của Thiên Nhất tông dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía lối ra chạy tới, muốn nhìn xem tới cùng là xảy ra chuyện gì. Không chỉ có Thiên Nhất tông mà còn có Vũ Vương Thần Khí phái, Kiếm Trảm phái và tất cả Vũ Vương cường giả khác nữa, tất cả đều hướng về phía cửa khẩu chạy tới...

Lối vào Băng Viêm đảo sương mù tràn ngập không tán đi mà ngược lại càng ngày càng nồng đậm, về phần đám người Thiên Kỳ bị Diệu Âm biến thành băng điêu, dưới uy năng bạo tạc của hai cái vòng xoáy sớm đã nổ tan trong nháy mắt, trực tiếp bị xé thành mảnh vụn, như hòn đá, không có một chút máu tươi nào chảy ra, chỉ có thịt vụn xen lẫn trong băng toái mà thôi.

Mộng tưởng trở thành đệ tử Thiên Nhất tông của đám người Thiên Kỳ cũng bị nghiền nát trong tiếng bạo tạc này!

Hề Hề, Nam Nam hai tỷ muội như búp bê kia trên mặt cũng tràn đày kinh ngạc:

- Người kia sao lại lợi hại như vậy, tu vi không phải chỉ là sơ giai Võ Quân sao?

Trong sương khói, quần áo Sở Nam sớm đã bị oanh thành mảnh vụn, thân hình lộ ra đầy vết thương, mà những vết thương sớm kết sẹo kia lại lần nữa bị xé nứt ra, cả người nghiễm nhiên trở thành một huyết nhân!

Thân thể cường hãn của hắn vậy mà vẫn bị thương nặng, hô hấp cũng yếu ớt cực kỳ, cả khối thân thể đang không tự chủ được mà không ngừng run rẩy...

Một là do uy năng bạo tạc quá lớn, tiếp nữa là phản phệ cũng quá lớn, vượt qua khỏi cực hạn của hắn!

So với Sở Nam, tình huống của Khương Lập càng nghiêm trọng hơn, ngay tích tắc hai cái vòng xoáy bạo tạc hắn liền cảm giác được thân thể dường như bị một khối thiên ngoại vẫn thạch rơi trúng, nhưng hắn vẫn lấy hết toàn lực muốn thôn phệ cái vòng xoáy của Sở Nam, đem năng lượng của hắn chuyển thành của mình.

Đáng tiếc là, vòng xoáy do Sở Nam tạo thành thoáng cái đánh vào vòng xoáy của hắn nhưng Thiên Mộc Toản Ngục của hắn lại không thể thôn phệ được cỗ năng lượng khổng lồ như vậy mà ầm ầm nổ tung.

Sở Nam bị vụ nổ bắn ngược ra ngoài, Khương Lập ở lại chính diện vụ nổ, trực tiếp thừa nhận toàn bộ uy năng bạo tạc...

Bảo vật phòng ngự trên người hắn trực tiếp bị oanh thành mảnh nhỏ, trên người nở ra trăm ngàn vết thương, mà ngay cả đầu óc cũng bị oanh cho tới hồ đồ rồi, kể cả thần niệm của Vũ Vương cường giả cũng bị oanh tới suy yếu cùng cực.

Thảm trạng như vậy nhưng Khương Lập không có rên lên một tiếng mà dốc sức liều mạng hướng Sở Nam bò tới, hắn muốn giết chết Sở Nam, hắn không thể để cho người có quan hệ tới người kia sống trên đời này, mặc dù bỏ ra cái mạng của chính mình thì cũng phải làm!

- Ngươi... làm sao... vòng xoáy... bí kỹ?

- Ngươi làm sao... lại có... cái... ban chỉ kia?

- Ngươi... đến tột cùng... là gì.. của hắn?

- Ngươi... đến tột cùng... là ai?

Một mặt bò tới, Khương Lập lại đem một đám suy nghĩ chưa rõ nói ra.

Sở Nam cũng bò về phía Khương Lập, hắn cũng muốn giết chết người này, nếu lại để cho tin tức truyền đi thì cảnh năm đó sư phụ bị Thiên Nhất tông phát ra Tuyệt sát lệnh, khiến tất cả các tông môn trong Bắc Tề quốc đều phải thống khoái truy sát hắn cho tới chết!

Hắn không muốn chết sớm, hắn không thể không đem lời hứa kia với sư phụ thực hiện được, là cái hứa hẹn mà hắn quỳ trên mặt đất đập đầu, dùng máu tươi, dùng tính mạng, dùng ý chí mà thề!

- Ngươi muốn biết?

Sở Nam treo cái bộ dáng tươi cười trên mặt lên nói, Khương Lập gian nan gật gật đầu.

- Ngươi nếu đã muốn biết thì ta đây sẽ không nói cho ngươi!

Thân thể Sở Nam trên mặt đất chợt vặn vẹo nhanh hơn...

Ngay khi Sở Nam nói ra câu "không nói cho ngươi" xong, máu tươi trên người Khương Lập lập tức phun ra càng nhanh hơn, chảy tràn lan ra ngoài, hiển nhiên là bị chọc tức không nhẹ.

- Nhìn dáng vẻ của ngươi có vẻ không phục lắm, đúng không?

Sở Nam tiếp tục cười hỏi tiếp một câu, Khương Lập không có tỏ vẻ gì, nói tiếp:

- Không phục, vậy "cẩu xực" (*) ta à?

(Dịch giả: nguyên văn là cắn nhưng mình thấy chuyển thành "cẩu xực" cho cái độ trêu tức nó cao thêm một chút.)

PHỐC!!

Máu huyết Khương Lập tựa như không có gì giữ lại, lại lần nữa hộc ra một ngụm thật lớn, oán hận trong mắt càng thên nồng đậm. Hắn đường đường là trung gia Vũ Vương, lại bị một tên tiểu tử khiêu khích nói hắn "cẩu xực", không phải chỉ mỗi động vật mới "cẩu xực" nhau thôi sao? Cái này so với đâm hắn một kiếm còn khó chịu hơn.

- Ngươi... tất... phải... chết...

- Chết? Một trung giai Võ Vương mà muốn lấy cái mạng của ta? Ngươi làm được sao? Lại nói, bộ dạng ngươi thế này làm sao có thể lấy được cái mạng của ta? Ngươi cho rằng ngươi là trung giai Vũ Vương mà có thể cao cao tại thượng sao? Trước mắt ta, ngươi chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Sở Nam tiếp tục khiêu khích Khương Lập.

Khương Lập nghe được lời này của Sở Nam máu huyết càng chảy càng dữ, một ngụm tiếp một ngụm phun ra, máu chảy càng lúc càng nhiều, Sở Nam càng lúc càng vui vẻ.

- Ta muốn... giết chết... ngươi! Ta muốn tự thân... giết chết... ngươi!

- Tốt, ta đang chống mắt nhìn xem, hôm nay ai trong chúng ta phải chết!

Sở Nam nói xong câu đó liền không nói gì nữa, chỉ đem lực lượng toàn thân tập trung lên hai tay, hai chân, hai cánh tay ra sức hướng về phía trước, hai chân đạp mạnh về phía sau...

Khương Lập là một trung giai Vũ Vương, lại là trưởng lão Thiên Nhất tông, địa vị tôn quý vô cùng, có được năng lực câu thông thiên địa nguyên lực mạnh mẽ, lại tu luyện Địa giai võ quyết, sử dụng cũng là Địa giai vũ kỹ, lại còn thêm bí kỹ bất truyền của Thiên Nhất tông, một thân tu vi đủ để kinh thế hãi tục...

Mà giờ khắc này, Khương Lập chẳng khác gì một người bình thường, không, ngay cả một người bình thường cũng không bằng, chỉ có thể nói là một tên phế nhân đang phủ phục trên mặt đất mà cố bò về trước, máu huyết trên người trào ra liên tục.

Cái này trước sau chênh lệch cực lớn, cũng làm cho Khương Lập phi thường không thích ứng được, hắn đã hoàn toàn mất đi lý trí, trong đầu chỉ có mỗi một ý niệm là nhất định phải giết chết Sở Nam.

Sở Nam toàn thân cũng đau nhức vô cùng nhưng lại hoàn toàn thanh tỉnh, một bên dùng sức bám vào khe nứt trên băng nguyên, một bên vừa nghĩ ra cách nào để giết chết Khương Lập, mà chính yếu nhất là hắn còn muốn thu được nguyên hạch của Khương Lập!

Cổ kiếm trong tay sau vụ nổ sớm đã thất lạc, mà nguyên lực trong cơ thể một tia cũng không còn, không thể lấy ra Long Nha được, cũng không lấy ra nguyên hạch và ngay cả đan dược cũng không nổi!

Nhưng là, muốn thu được nguyên hạch Khương Lập trước khi hắn tự bạo thì chỉ có thể nhờ Long Nha mà thôi.

"Sao giờ? Sao giờ? Sao giờ? Tìm nguyên lực ở đâu giờ? Nguyên lực ở đâu?"

Tuy nhiên, lo lắng là vậy nhưng tốc độ Sở Nam cũng không có chậm lại, khoảng cách giữa hắn và Khương Lập ngày càng rút lại, Khương Lập thấy bộ dáng Sở Nam bò vậy, bỏ qua cái bộ dáng không giống người mà chẳng giống quỷ của hắn, cười nói:

- Ngươi... không có... nguyên lực... đi à nha... ha ha... khục khục...

Khương Lập vốn muốn cười to mấy tiếng, nhưng vừa mới mở miệng cười thì lại ho khan không thôi, hắn xoá đi vết máu trên miệng, nói:

- Ai cũng... cứu không được... ngươi.

Bên ngoài đám sương mù, vẻ mặt Diệu Âm lo lắng vô cùng, người có được Hỗn Nguyên Ban Chỉ, mặc kệ hắn lấy được như thế nào thì nàng không thể để hắn xảy ra chuyện được. Nhưng là, thiên địa nguyên lực bạo loạn như vậy làm cho thần niệm của nàng không cách nào dò xét được, nàng không biết tình huống bên trong hiện ra sao nên không dám mạo hiểm xông vào dò xét, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì cũng không phải là kết quả nàng muốn thấy. Nàng chỉ cầu nguyện cho người kia không có chuyện gì, còn tự an ủi mình rằng kẻ có được Hỗn Nguyên Ban Chỉ kia chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui