Vũ Nghịch Càn Khôn

San Hô Huyền Lam Kình rất phiền muộn, nó không biết Sở Nam muốn nuốt đoàn lửa vào trong cơ thể mình, và cũng không biết nguồn áp lực lớn kia từ đâu mà tới, áp lực tăng gấp bội, nó thề phải có được hạt châu thủy sắc trong tay, nhưng lại càng ngày càng cách xa hạt ngọc.

Còn hạt châu thủy sắc một khi bay ra khỏi Hỏa hải, thì sẽ có chỗ của nó, San Hô Huyền Lam Kình thủ hộ nhiều năm như vậy, sẽ là phí công mất.

Vì thế San Hô Huyền Lam Kình cũng quyết liều mạng, không thèm quan tâm đến cảm giác đau đớn ngứa ngay càng ngày càng nghiêm trọng bên trong cơ thể mình nữa, cũng không thèm để ý đến trạng thái da thịt bị áp lực đè đến độ chảy máu, nó chỉ chú mắt vào hạt ngọc thôi, trong hai con mắt to đùng, đầy sự phẫn nộ, đỏ rực!

Đám Võ Vương đang trên không, bất ngờ khi nhìn thấy Hàn Ngọc Lam Viêm Hỏa hải phẫn nộ, giống như sóng biển, sóng sau cao hơn sóng trước, âm thanh ầm ầm không ngừng, mỗi một cơn sóng, mỗi một tiếng ầm ầm, đều hàm chứa uy năng khổng lồ.

Tất cả chuyện này, đều khiến đám Võ Vương kinh hãi, uy năng chỉ mới tùy tiện truyền ra ngoài, cũng đã khiến Tùy trưởng lão, một Võ Vương sơ cấp, khó có thể ứng phó được.

Nguy hiểm là nguy hiểm, nhưng, không một ai rút lui cả, bởi vì trong sự nguy hiểm này, có sự kỳ ngộ lớn lao, bọn họ đều cho rằng, nhất định là Thủy nguyên bổn tinh sắp xuất thế, sắp xông ra khỏi Hỏa hải rồi.

Nếu ai giành được Thủy nguyên bổn tinh trước tiên, hơn nữa có thể an toàn rời khỏi Băng Viêm Đảo, thì cái lợi hắn có được, sẽ khó có thể tưởng tượng, bất kì ai nhìn thấy những dị tượng của Băng Viêm Đảo và Hỏa hải, đều biết được Thủy nguyên bổn tinh không hề bình thường như những gì được mô tả trong tin tức!

Mười lăm Võ Vương, trong lòng ai nấy đều đang tính toán.

Giờ khắc này, không liên quan đến thực lực cao thấp, chỉ có lợi ích, người có thực lực cao có cách tính của thực lực cao, kẻ có thực lực thấp có kế của thực lực thấp, kể cả là cưỡng ép ra tay,thì vẫn là trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, tất cả cũng vì hai chữ “lợi ích”.

Mà trong đám Võ Vương, thực lực cao nhất đương nhiên là Mạc lão, người khiến mọi người e ngại nhất cũng là Mạc lão, đến cả Phù Chấn và Vô Không lão tổ cũng có phần kiêng dè, bởi vì bọn họ không biết, từ một góc độ nào đó mà nói, bọn họ là cùng một phe cách; còn có thêm Lữ Dương Mình và Diệu Âm, có thể nói trong vài nhóm ở đây, nhóm của Sở Nam là mạnh nhất!

Chẳng qua là, không ai biết mà thôi, kể cả bản thân Sở Nam!

Vốn ở vào thế thù địch, Thượng Thanh Đông và lão giả gầy gò, trong lúc Hỏa hải không ngừng bắn tung tóe, thì hai người đột nhiên liếc nhìn nhau một cái, sau đó, thì mặt không có biểu hiện gì.

Đám người Lữ Dương Minh và Diệu âm rời đi ra xa một chút, Lữ Dương Âm vẫn đang âm thầm quan sát Vô Không lão tổ, trăm mối trong lòng vẫn không có đường gỡ.

Kiếm Trảm phái, Viên trưởng lão, Vân La Môn trưởng lão, còn có Thiên Kiếm Môn trưởng lão, thì vẫn đang mơ hồ tạo thành thế cùng công cùng thủ!

Vô Không lão tổ đương nhiên cách Tùy trưởng lão tổ không xa, Phù Chấn đơn độc đứng ngoài cùng, trong lòng tính toán làm sao để có thể tống xuất Ngũ hành phù; còn lại mấy Võ Vương không rõ lai lịch, thì cũng đang canh chừng lẫn nhau.

Thủ lĩnh kia đã nhìn thấy hết tất cả, không hoảng hốt chút nào, những thế lực này, mặc dù trong khoảng thời gian ngắn, sẽ gây cho hắn không ít phiền toái, nhưng sau đó cũng sẽ không có vấn đề gì cả, bởi vì đồng minh của họ quá yếu, không thể cùng đồng tâm hiệp lực; còn ở bên ngoài Băng Viêm Đảo, hắn đã bố trí một đoàn phục binh, chỉ cần lấy được Thủy nguyên bổn tinh, hắn nắm chắc trăm phần trăm là sẽ tẩu thoát an toàn.

Chẳng qua là, chuyện duy nhất mà thủ lĩnh này vẫn chưa xác định được, vẫn là Mạc lão.

Ngay sau lúc lục đục với nhau, hạt châu thủy sắc đã lao ra khỏi Hỏa hải, mặc dù Hàn ngọc viêm lam vẫn tràn đầy khắp nơi, nhưng toàn bộ mười lăm Võ Vương, đều nhận ra hạt châu thủy sắc đã phóng lên trời.

- Thủy nguyên bổn tinh!

Không biết là ai la lên, sau đó, một cuộc chém giết cứ thế bộc phát!

Khoảnh khắc đầu tiên, mọi người đều nhất tề động thủ.

Ba người Mạc lão, Thượng Đông Thanh và lão giả gầy gò, vì có thực lực cao thâm, xông lên phía trước mọi người, ai nấy đều thi triển cách thức, hướng tới phía cái thứ giống hạt châu thủy sắc mà chộp lấy, trong đó, Mạc lão chiếm ưu thế nhất, là người có khả năng lấy được hạt châu thủy sắc nhất.

Vào thời khắc này, Thượng Thanh Đông và Lão giả gầy gò đồng thời thi triển đại chiêu, hướng về phía Thủy nguyên bổn tinh, nhưng đại chiêu của hai người, đi được nửa đường thì đột nhiên quay trở lại, bất ngờ tấn công Mạc lão, hơn nữa uy thế trong chốc lát đã khuếch đại lên mấy lần.

Hai người phối hợp tương đối ăn ý, giống như đã cùng trải qua cuộc huấn luyện tận lực, bọn có có hành động này, đều vì cái liếc lúc trước, trong cái liếc đó, đã quyết định rằng trước tiên hợp lực tấn công Mạc lão, để loại bỏ đối thủ cạnh tranh lớn nhất này, rồi bọn hắn phân chia thắng bại sau.

Toàn bộ sự chú ý của Mạc lão, nhìn có vẻ đều đặt vào hạt châu thủy sắc, đợi đến lúc đòn tấn công của hai người kia bộc phát, sắc mặt Mạc lão thay đổi, toàn thân lóe lên tia sáng màu vàng, hai tay nhất chỉ, Thổ nguyên lực cuồn cuộn xuất ra,vọt tới phía hạt ngọc, hạt ngọc bị đụng vào thì bay vào tay mấy tên Võ Vương lạ mặt không thuộc môn phái nào, hơn nữa lại là một Võ Vương sơ cấp.

Còn Mạc lão bị hai người kia tấn công, phun rất nhiều máu tươi, rồi bay xa ra phía bên ngoài; trực giác của Thượng Thanh Đông và lão giả gầy gò có chút không đúng, mặc dù bọn họ đều dùng đại chiêu, nhưng, nói thế nào người cách cấp Võ hoàng chỉ một bước này, làm sao có thể dễ dàng bị thương như vậy chứ?

Nhưng, bọn hắn đã không có thời gian để mà suy nghĩ vì sao chuyện lại như vậy nữa, bọn hắn không do dự quay mình lại, không ngờ rằng hạt châu thủy sắc, lại bay tới phía tên Võ Vương lạ mặt kia, hai người Thượng Thanh Đông đều là Võ Vương cấp cao, kẻ mạnh nhất trong đám lạ mặt này cũng chỉ là Võ Vương trung cấp, đối mặt với sự liên thủ của hai cường giả, thì bọn kia làm sao có thể là đối thủ được chứ?

Nhưng, tên Võ Vương sơ cấp kia, nhìn thấy hạt châu thủy sắc bay về phía mình, trên mặt lộ ra một nụ cười điên cuồng, hắn không biết thủ đoạn của Mạc lão, nên cho rằng, hắn chính là người có duyên mà hạt châu thủy sắc muốn tìm đến!

Thủy nguyên bổn tinh chủ động bay tới phía hắn, tất nhiên làm muốn hắn làm chủ!

Vì thế, tên Võ Vương sơ cấp lẩm bẩm:

- Thủy nguyên bổn tinh là của ta, Thủy nguyên bổn tinh là của ta, các ngươi ai cũng không đoạt được đâu!

Trong lúc nói, Võ Vương sơ cấp này đã bay nhanh tới chỗ Thủy nguyên bổn tinh chộp lấy.

Lại nói hạt châu thủy sắc ấy, cứ cho rằng sau khi thoát khỏi Hỏa hải, sẽ thoát được sự truy sát của San Hô Huyền Lam Kình, sẽ có thể tháo chạy tìm đường sống, nào biết đâu, bên ngoài còn có nhiều người như vậy đang chờ nó, cảm nhận được những người này đều có ý đồ chiếm lấy nó, nó liền nghĩ rằng muốn quay lại Hỏa hải một lần nữa, thì bỗng nhiên bị một cỗ cường lực làm cho nó bay lạc đi mất, vọt tới phía một người khác.

Võ Vương sơ cấp này cách Thủy nguyên bổn tinh chưa đầy trăm mét, dường như trong nháy mắt là có thể tóm được nó.

Nhưng vào ngay lúc này, một sát chiêu, đánh úp lấy hắn!

Sát chiêu này không phải do hai người Thượng Thanh Đông đánh ra, mà là kẻ đồng minh khi nãy còn phối hợp ăn ý với hắn, đánh từ phía sau lưng!

Toàn bộ tinh lực của Võ Vương sơ cấp đều đặt vào Thủy nguyên bổn tinh, trong lúc đắc ý vô cùng, nào ngờ rằng lại có một sát chiêu trí mạng phía sau lưng.

Cũng vì vậy mà Võ Vương sơ cấp này đã bị thương đầy quang vinh, một đòn tấn công hung hãn đâm thủng bụng của hắn, máu tươi tung tóe khắp trên không, cơ thể của hắn rơi thẳng xuống Hàn ngọc Hỏa hải!

- Bịch…

Cơ thể của Võ Vương sơ cấp rơi xuống Hỏa hải, đau đớn vô cùng, rồi bị nước lạnh thấm vào xương cốt, điều đó đã khiến hắn tỉnh lại, nhưng trong mắt hắn thể hiện sự không cam tâm, mắt vẫn dán vào Thủy nguyên bổn tinh đang bay qua bay lại giữa đám người, liều mạng bảo hộ cơ thể, hắn không muốn chết như vậy, trong miệng vẫn lẩm bẩm:

-Thủy nguyên bổn tinh la của ta… là của ta… khẳng định là của ta…

Vốn là với thực lực của Võ Vương sơ cấp này, thì tuyệt đối không thể sống trong Hỏa hải Hàn Ngọc Lam Viêm được, nhưng Vương của Hàn Ngọc Lam Viêm này đã bị Sở Nam tóm lấy đặt đến bên miệng, toàn bộ Hỏa hải đều đang lo đối phó với Sở Nam…

Rồi sau đó, Võ Vương sơ cấp mới có một con đường sống!

Nhưng, cũng chỉ là một con đường mà thôi, cơ thể của Võ Vương sơ cấp đang chìm dần xuống dưới Hỏa hải!

Sự sống chết của Võ Vương sơ cấp, không ai để ý, cuộc chém giết vẫn đang tiếp tục.

Lữ Dương Minh cùng Diệu Âm, và còn Phù Chấn đều không tham chiến, ba người Kiếm Trảm phái Viên trưởng lão, di chuyển về phía Thủy nguyên bổn tinh, Thượng Thanh Đông và lão giả gầy gò quả nhiên lợi hại, hai người, không chỉ ngăn cản được đám Võ Vương lạ mặt kia, mà còn chấn nhiếp cả Viên trưởng lão nữa.

- Vô Không lão tổ, mau theo ta lên, đoạt lấy Thủy nguyên bổn tinh, ngươi sẽ lập công lớn cho Thiên Nhất Tông, ngươi sẽ có thể tiến vào Trưởng lão đoàn của Thiên Nhất Tông!

Tùy trưởng lão lớn tiếng quát, Vô Không trưởng lão đáp một tiếng đồng ý, với một bộ dạng muốn lập công lao hiển hách vì Thiên Nhất Tông.

Tùy trưởng lão, Vô Không trưởng lão và thủ lĩnh kia, ba người cùng xông tới phía Thủy nguyên bổn tinh, Tùy trưởng lão hét lên quát ba người Viên trưởng lão:

- Chọc Thiên Nhất Tông sẽ có hậu quả gì, bản thân các ngươi nên hiểu rõ!

Vô cùng cuồng vọng hét ra một câu, Tùy trưởng lão lại còn ra mệnh lệnh với Vô Không lão tổ:

- Vô Không lão tổ, ngăn hắn cho ta, ta đi lấy Thủy nguyên bổn tinh!

“Hắn” trong lời nói của Tùy trưởng lão, đương nhiên là thủ lĩnh kia.

- Được!

Vô Không lão tổ lên tiếng, lao thẳng tới phía thủ lĩnh, thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng:

- Chỉ dựa vòa một Võ Vương sơ cấp như ngươi, mà dám làm càn trước mặt ta! Cút đi cho ta!

Trong lúc nói, tên thủ lĩnh ra tay, một chưởng nện vào Vô Không lão tổ, Vô Không lão tổ hự một tiếng rồi bị bắn ra xa.

- Phế vật!

Tùy trưởng lão thấy Vô Không trưởng lão đến một tích tắc cũng không cầm cự được, liền tức giận mà mắng tới, còn Vô Không lão tổ đang lăn lộn trên không, lại còn thổ huyết, trong lòng còn có một nụ cười “khẩu Phật tâm Xà” vô cùng quen thuộc.

- Ngươi cũng cút ngay cho ta!

Tên thủ lĩnh ra tay với Tùy trưởng lão, Tùy trưởng lão hiển nhiên đánh trả mãnh liệt, còn ba người Viên trưởng lão cũng đồng thời động thủ về phía Thủy nguyên bổn tinh.

Thế cục hỗn loạn vô cùng, Thượng Thanh Đông và lão già gầy gò ở phía trước liên thủ đánh địch, còn người của bọn họ, thì đang chém giết nhau, sau khi một Võ Vương lạ mặt, hơn nữa là một Võ Vương trung cấp bị đánh rơi xuống Hỏa hải, Thượng Thanh Đông đang muốn tấn công một người, đột nhiên ra tay với đối thủ…

Võ Vương trung cấp này cũng rơi xuống Hỏa hải!

- Ô...... Ô...... Ô......

Trong Hỏa hải, tràn ngập một cỗ âm thanh bi thương, còn có sự hoài nghi đầy phẫn nộ, hỏa diễm sôi trào.

Đơn giản là, Sở Nam một miệng máu, đã đưa đoàn lửa vào trong miệng hắn, chầm chậm đóng chặt hàm răng, hắn muốn nuốt đoàn lửa xuống bụng, còn đoàn lửa thì đang muốn phá răng của hắn để đi ra…

Sở Nam cắn chặt răng, dốc sức liều mạng nuốt vào, vòng xoáy ngũ thải quang mang toàn thân trong tình huống này, không ngừng lần lượt đột phá đến cực hạn; trải qua ngàn vạn thống khổ, Sở Nam cuối cùng cũng đẩy được đoàn lửa đến yết hầu của mình!

Sau đó, cắm ở bên trong!

Con mắt Sở Nam hiện ra vẻ tàn nhẫn, tàn nhẫn với chính mình!

Tiếp đó, một chưởng rất mạnh, đập tới cổ họng của chính hắn!

San Hô Huyền Lam Kình cũng đang liều mạng, phóng ra bên ngoài…

Thượng Thanh Đông bất ngờ ra tay hạ sát lão giả gầy gò.

Cũng giống vậy, lão giả gầy gò cũng sắc bén đánh một chiêu về phía Thượng Thanh Đông.

Cả hai người đều không ngạc nhiên trước cảnh tượng này, không phẫn nộ, chỉ có cố hết sức để dồn đối phương vào chỗ chết, không cần để ý đến cuộc tranh đấu phía sau, chỉ cần giữa hai người bọn họ, ai thắng lợi sau cùng, thì người lấy được Thủy nguyên bổn tinh chính là kẻ đó, ít nhất thì bọn họ cho là như vậy, bởi vì trong những người ở đây, ai có tu vi cao hơn bọn họ? Mặc dù còn một Đấu vương đỉnh phong, vậy thì hắn không phải cũng sẽ bị thương sao?

Đại chiêu va vào nhau, nổ ầm ầm, khóe miệng hai người rỉ máu, mỗi người đều thối lui vài trăm mét.

Hạt châu thủy sắc vẫn còn xoay tròn trên không trung, bị các nguồn lực đẩy tới đẩy lui, Tùy trưởng lão thì đang khổ sở chống đỡ lại sự tấn công của thủ lĩnh, ba người Viên trưởng lão lao tới chỗ Thủy nguyên bổn tinh, tình hình bây giờ đã bị thương thì lại càng bị thương, là loạn chiến của chiến loạn, thế cục là có lợi cho bọn họ nhất.

Chỉ có điều cái kiểu của ba người, nào có giống một người bên trong chiến hào, bọn họ ai cũng đang dốc sức, muốn có được trong tay Thủy nguyên bổn tinh.

Cuối cùng, Thiên Kiếm môn và Vân La môn thấy Kiếm Trảm phái Viên trưởng lão sắp tóm được Thủy nguyên bổn tinh trong tay, đến ánh mắt cũng không nhìn nhau một cái, mà lại liên thủ ra tay với Viên trưởng lão,Viên trưởng lão mặc dù có phòng bị, nhưng vẫn bị sự tấn công dữ dội của hai người làm cho phải ngừng bước, Thủy nguyên bổn tinh lại cách xa hắn.

Viên trưởng lão hét lớn:

- Các ngươi lại dám ra tay với ta? Các ngươi không muốn sống sao?

Giọng nói đầy uy hiếp, nhưng hai trưởng lão kia cũng không ném cho hắn một cái nhìn, mà chỉ lo đuổi theo Thủy nguyên bổn tinh, trong lúc này, ai thèm để ý ngươi là ai, đến Thiên Nhất Tông bọn họ còn không sợ, mà đi sợ Kiếm Trảm phái ư?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui