Vũ Nghịch Càn Khôn

Ở nơi xa, những cây cổ thụ xanh tốt trong nháy mắt từ mùa xuân chuyển sang mùa đông, biến thành cây khô, gió vừa thổi qua đã biến thành tro bụi, tan biến vào lòng đất.

Màu vàng đó còn nhanh như chớp lan về phía bọn chúng.

Ba nam hai nữ ánh mắt đầy vẻ kinh hoàng, tiếng hô hấp, tiếng tim đập, tiếng huyết dịch chuyển động, tiếng nguyên lực chuyển động trong nháy mắt đều dừng lại, tất cả đều ngây ngốc nhìn cảnh đang diễn ra trước mắt, đặc biệt là cỗ khí tức đang cuồn cuộn kéo tới, khiến bọn chúng như rơi vào biển băng. Nữ tử kiều mị kia lắp bắp kêu lên:

- Có.... chuyện.... gì..... vậy?

Câu hỏi của nàng ta, không ai trả lời, chỉ thấy nam tử ở giữa lên tiếng:

- Việc bất thường tất có vấn đề, không biết đã xảy ra dị biến gì mới dẫn tới thay đổi khủng khiếp như vậy?

Cho dù tử khí vô cùng nồng đượm, cho dù không hề biết phía trước có gì đang chờ đợi, nhưng Lăng Yên Lan vẫn tiến lên phía trước. Đối với nàng mà nói, trong hoàn cảnh hiện tại, năm kẻ không bằng cầm thú kia còn đáng sợ hơn cỗ tử khí này, nhưng nàng ta càng chạy lên phía trước, càng lại gần mảnh đất màu vàng kia, thì càng cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Chỉ trong nháy mắt, Lăng Yên Lan đã tiến vào trong mảnh đất khô vàng đó.

Trong khoảnh khắc tiến vào trong đó, Lăng Yên Lan có một cảm giác, dường như nàng đã chết rồi.

Năm kẻ truy sát phía sau đều giương to mắt nhìn cảnh đó, đợi tới khi màu vàng kia cũng kéo tới trước mặt, nữ tử kiều mị liền lắp bắp hỏi:

- Nàng ta..... chết.... chưa....

Đồng thời, Lăng Yên Lan cũng hỏi chính mình:

- Ta chết chưa?

Đồng tử mở to, trong giây lát sau, Lăng Yên Lan liền cấu mạnh mình một cái, cảm thấy sự đau đớn từ cánh tay truyền tới, Lăng Yên Lan liền tự lẩm bẩm:

- Ta vẫn chưa chết.

Nghĩ như vậy, Lăng Yên Lan liền ngưng tụ tất cả nguyên lực trong cơ thể lao đi như bay, đồng thời, năm kẻ truy sát cũng đang trải qua quá trình đối mặt với cái chết, bọn chúng đều tập trung chú ý vào mảnh đất màu vàng đang lao tới mà không hề chú ý rằng Lăng Yên Lan đã lao đi, cả năm đều vô cùng kinh hoàng, nữ tử kiều mị đồng tử giương lớn, lôi pháp bảo ra, điên cuồng tấn công ra từng cánh hoa rực rỡ ngăn chặn màu vàng đó lan tới....

Màu vàng đã sắp vượt qua khỏi chỗ bọn chúng, nhưng cánh hoa rực rỡ vừa xuất hiện, màu vàng khô héo đó lại quay lại, tử khí bao vây lấy bọn chúng, chỉ trong nháy mắt, màu vàng tiếp tục lan ra phía trước, nữ tử kiều mị nhìn thấy cánh hoa giữa không trung đã không còn màu sắc rực rỡ, không còn mùi hương nồng đượm liền sững người ngây ngốc, rồi đưa tay định cầm lấy cánh hoa đó, nhưng vừa động vào, cánh hoa liền tan thành cát bụi, biến mất qua khe tay của nàng ta....

- A....

Một tiếng kêu thất thanh vang lên, khiến bốn người còn lại cũng hoàn hồn trở lại, phát hiện bọn chúng vẫn chưa chết, thở phào một cái, nam tử kia liền quát lạnh:

- Lăng Yên Lan chạy mất rồi, mau đuổi theo.

Nhưng không có ai đuổi theo, bọn chúng vẫn đang vô cùng khiếp sợ, nữ tử kiều mị vẫn còn đang luyến tiếc cánh hoa của nàng ta, nam nhân đó khuyên can:

- Không sao, Lăng Yên Lan chạy ở phía trước đều không sao, chúng ta chỉ cần đi theo sau nàng ta, nếu có gì bất thường, chúng ta lập tức quay lại. Nếu không có gì xảy ra, ta muốn xem xem rốt cuộc là thứ gì dẫn tới dị biến này, chưa biết chừng chúng ta còn có thu hoạch lớn nữa.

- Sư huynh, cảnh tượng kinh khủng như vậy mà còn có thu hoạch hay sao?

- Đương nhiên là có, nhiều nguy hiểm thì thu hoạch cũng lớn, phía trước có thể có một thanh tuyệt thế bảo kiếm, có thể là một kiện tông khí pháp bảo, cũng có thể là....

Ánh mắt của nam tử này tràn đầy sự tham lam, ngưng lại một lát rồi nói tiếp:

- Như vậy, các ngươi có đi không?

Sau giây lát suy nghĩ, tất cả đều hạ quyết tâm, một kẻ đáp:

- Mẹ kiếp, phú quý từ nguy hiểm mà có, liều một phen, hơn nữa, nếu không lấy lại được thứ đó, chúng ta quay về cũng sẽ bị trừng phạt nặng nề, thậm chí có thể phải chết.

Câu nói này đã chạm tới sự lo lắng trong đáy lòng bọn chúng, nữ tử kiều mị cũng tiếp tục dáng vẻ lả lơi khiêu gợi, năm người tiếp tục theo sau Lăng Yên Lan.

Không lâu sau, Lăng Yên Lan liền nhìn thấy bọn chúng đuổi theo, nhưng lại không lập tức bắt lấy nàng, liền biết năm người đó đang muốn dùng nàng để dò đường, trong lòng vô cùng ảm đạm nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nghiến răng tiếp tục tiến lên, tiến lên thì còn có thể sống, tuy cơ hội rất nhỏ, nhưng nếu không tiến lên thì nhất định sẽ phải chết, chết rất thê thảm. Cho dù nàng có giao thứ đó ra cũng không được, giao ra thì nàng sẽ còn chết nhanh hơn, còn bị làm nhục nặng nề hơn.

Sở Nam vẫn còn đang đắm chìm trong vầng thái dương vừa xuất hiện, thân thể hắn đã được sinh mệnh lực tôi luyện qua bao lần, thương thế trên người hắn cũng đã hoàn toàn biến mất, cho dù là nội thương hay ngoại thương, có sinh mệnh lực cường đại tôi luyện, cho dù là những vết thương trước đây, nhưng vết thương đại diện cho biết bao câu chuyện, đại diện cho ý chí kiên nghị của hắn cũng đã hoàn toàn biết mất.

Thay vào đó là một làn da nhẵn bóng, thậm chí còn nhẵn bóng hơn cả da của trẻ sơ sinh.

Huyết dịch hình thành, bắt đầu không ngừng tuần hoàn, tim đập lại xuất hiện, lực lượng tái sinh, kinh mạch suýt bị vỡ tan tành trong cơ thể của đã lành lại như cũ, thậm chí còn rắn chắc hơn; toàn thân Sở Nam đều tràn đầy sức sống.

Ngoài ra, thần thức thần niệm bị Hắc Quân chém tan tành của Sở Nam cũng dần phục hồi, nhưng phạm vi của thần thức không chỉ là trong phạm vi hai mươi mét mà đã lan rộng ra ngoài, tuy mỗi khi lan ra một chút đều tiêu hao một lượng lớn sinh mệnh lực, nhưng cánh rừng này rộng lớn như vậy, sinh mệnh lực nhiều vô kể, thần thức vẫn tiếp tục mở rộng với một tốc độ rất khả quan.

Ngoài ra, thần thức thần niệm vừa ra đời này tựa hồ cũng có chỗ khác trước, trong khi thần niệm hình thành, Sở Nam vẫn đang nhìn vầng thái dương kia, thần niệm tựa hồ có mối liên hệ gì đó với vầng thái dương này.

Ở trong đan điền của Sở Nam, đan châu vốn dĩ đã vô cùng ảm đạm thì lúc này lại có một màu xanh nồng đượm, tỏa ra sức sống mãnh liệt, tuy thân thể Sở Nam đã không còn cần sinh mệnh lực điều dưỡng, nhưng sinh mệnh lực vẫn điên cuồng tuôn vào cơ thể hắn, sinh mệnh lực này tập trung lại ở trong đan điền, dung nhập vào đan châu.

Tiểu Lam cảm nhận thấy rõ sinh mệnh lực cường thịnh của Sở Nam, cũng không còn lo lắng nữa, nhưng vẫn bảo vệ chặt ở bên cạnh.

Mấy canh giờ sau, Lăng Yên Lan thân hình rách rưới, cố gắng lắm mới có thể chạy được, đột ngột dừng lại, bởi nàng nhìn thấy, trong phạm vi một trăm mét phía trước có một người đang nằm, xung quanh bao phủ bởi một bóng râm.

Nhìn thấy người nằm trên đất đó, Lăng Yên Lan có cảm giác vô cùng hoang đường, dường như người đó là một cánh rừng, lại nhìn về bóng râm đó, Lăng Yên Lan cảm thấy một cỗ sát khí, một cỗ sát khí vô cùng lăng lệ, giống như thể nếu như nàng tiến lên một bước nữa, sát khí đó sẽ phát ra công kích chí mạng.

Bởi vậy, Lăng Yên Lan không dám động nữa.

Năm người phía sau thấy Lăng Yên Lan không dám động cũng liền vội đứng lại, không dám động, một lát sau, thấy căn bản không có gì xảy ra liền tiếp tục tiến lên, cách Lăng Yên Lan ngày càng gần.

Năm người cũng nhìn thấy Sở Nam, nhìn thấy bóng râm do Ngọc Chi San Hô Trùng tạo nên, cảm thấy cỗ sát khí đó, sinh mệnh lực cường thịnh đó, cảm thấy vô cùng kỳ quái, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng loạn khó hiểu, càng có vẻ tham lam mãnh liệt, nhìn chằm chằm vào thân thể đang tỏa ra sinh mệnh lực của Sở Nam.

Nữ tử kiều mị vẻ mặt vô cùng vui mừng, nàng ta tu luyện mộc nguyên lực, rất quen thuộc với cỗ sinh mệnh lực đó, không khỏi nghĩ thầm:

- Nếu ta có thể đoạt được cỗ sinh mệnh lực cường thịnh đó thì không chỉ tăng thêm tuổi thọ mà lực công kích cũng sẽ vô cùng cường liệt, đặc biệt là còn có thể duy trì dung nhan...

Nghĩ vậy, nữ tử kiều mị không khỏi vô thức tiến lên, chuẩn bị vượt quan Lăng Yên Lan thì sư huynh của nàng ta bắt nàng ta lại, quát với Lăng Yên Lan:

- Ngươi, tiến lên trước xem xem.

Lúc này, nữ tử kiều mị mới hoàn hồn lại, Lăng Yên Lan tiến thoái lưỡng nan, từ nhỏ cảm giác của nàng đã đặc biệt nhạy cảm, nàng có thể khẳng định, chỉ cần tiến thêm một bước, cỗ sát khí ngút trời đó sẽ xé nàng thành trăm mảnh.

Đang nghĩ như vậy, nam tử đó liền cười dâm đãng nói:

- Nếu ngươi đã không muốn tiến lên, vậy chúng ta bắt ngươi lại chơi một lát cũng được.

- Ngươi dám!

Lăng Yên Lan bỗng nhiên quay đầu lại, lạnh lẽo quát:

- Nếu các ngươi dám ép ta, ta sẽ tự bạo, hơn nữa còn ném thứ đó lên phía trước.

Nghe thấy vậy, năm người khẽ sững lại, nữ tử kiều mị cười nói:

- Muội tử, sao phải như vậy chứ? Cuộc sống đẹp đẽ như vậy, sao lại vì một thứ đó mà mất mạng chứ? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời chúng ta, chúng ta sẽ không bạc đãi ngươi.

- Đừng mơ!

Nữ tử kiều mị vừa nói vừa tiến lại gần Lăng Yên Lan, Lăng Yên Lan tuy nói sẽ tự bạo, nhưng chưa tới đường cũng nàng cũng sẽ không làm như vậy. Thấy nữ tử kiều mị đó không ngừng tiến lại gần, năm người tạo thành hình bán nguyệt vây lấy, Lăng Yên Lan không ngừng lên tiếng quát, còn lôi giới chỉ ra, làm ra động tác chuẩn bị ném đi.

Nhưng đám người kia hiểu rõ tâm tư của Lăng Yên Lan, cười nói:

- Ngươi ném đi, ngươi tự bạo đi, chúng ta cũng có thể lợi dụng ngươi phát nổ để xem phía trước là gì, mau lên.....

Nữ tử kiều mị không ngừng thúc giục, Lăng Yên Lan mặt tái nhợt, đột nhiên quay đầu lại, không chút do dự quỳ xuống, dập đầu ba cái, nói:

- Tiền bối, tiểu nữ không có ý mạo phạm, quả thực là bất đắc dĩ, mong tiền bối lượng thứ, nếu tiền bối có thể tương trợ, tiểu nữ nguyện dâng bảo bối đó lên.

Lăng Yên Lan nói xong, đứng dậy, nhắm mắt lại tiến lên phía trước, vừa tiến lên đã cảm thấy sát khí lao tới, trong lòng đang vô cùng tuyệt vọng đột nhiên cảm thấy sát khí vòng qua khỏi người nàng. Nàng đột nhiên mở mắt ra, trong lòng vô cùng vui mừng, tiến nhanh lên phía trước.

Còn năm người kia còn đang mỉa mai hành động của Lăng Yên Lan, đột nhiên nhìn thấy Lăng Yên Lan bình an vô sự tiến lên phía trước.

Sau đó, lại nghe thấy một tiếng thở dài.

Tiếng thở dài này vang lên trong đáy lòng tất cả mọi người, tràn đầy sự tiếc nuối.

Tiếng thở dài đương nhiên là do Sở Nam phát ra, những tiếng huyên náo của đám người này, đặc biệt là tiếng cười chói tai của bọn chúng đã làm gián đoạn quá trình tập trung tinh thần của hắn, hình ảnh vầng thái dương vừa mọc cũng biến mất, thần niệm cũng ngừng tăng lên, sinh mệnh lực cũng không tuôn vào nữa, tất cả mọi thứ đều biến mất.

Trong khoảnh khắc trước khi bị làm gián đoạn, Sở Nam nhìn vầng thái dương đó, trong đầu xuất hiện một đạo linh quang, nhưng chỉ lóe lên được một nửa thì đã biến mất, nếu Sở Nam có thể nắm bắt được đạo linh quang này, chưa biết chừng còn có thể ngộ ra thứ gì đó, cho dù cuối cùng không thể ngộ ra được thì ít nhất cũng tăng thêm chút ấn tượng, tăng thêm chút hiểu biết.

Đáng tiếc là bị làm gián đoạn.

Cơ duyên như vậy, chỉ gặp được mà không thể cầu được, lỡ mất một lần này, không biết lần sau sẽ là lúc nào nữa.

Bởi vậy, Sở Nam mới thở dài.

Còn thảo mộc sinh mệnh lực, Sở Nam muốn hấp thu lúc nào cũng được, nên vấn đề này không có gì ghê gớm.

Sau tiếng thở dài, Sở Nam lại thầm mừng:

- Cũng may, ở Băng Viêm Đảo lợi dụng thủy nguyên lực cường đại của San Hô Huyền Lam Kình đả thông đường kinh mạch của Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba, nếu không bây giờ có lẽ ta đã hồn tiêu phách tán rồi.

Vừa thầm mừng, Sở Nam vừa nghĩ lại trận chiến kinh thiên động địa tại Thiên Nhất Tông, xem thì có vẻ hắn rất oai phong, rất lợi hại, có thể chạy thoát khỏi tay năm gã Võ Hoàng liên thủ công kích, còn có một gã Võ Đế đứng trợ trận, nhưng Sở Nam biết rằng, sở dĩ hắn có thể thoát được phần lớn là nhờ may mắn, nếu thực sự đối đầu thì chỉ e hắn không thể đánh nổi bất kỳ gã Võ Hoàng nào trong đó, muốn chạy cũng không thể chạy nổi.

Trước hết là gã Hắc Quân tu luyện Khô Mộc Phùng Xuân, khi Sở Nam gặp hắn thì Hắc Quân đang ở trong trạng thái Khô Mộc, uy lực chỉ có thể phát huy được một phần mười, sau đó thần công của Hắc Quân bị Sở Nam phá hoại, Hắc Quân lại muốn chiếm đoạt ngũ hành chi thể của Sở Nam một cách toàn vẹn, cho Sở Nam bao nhiêu cơ hội, ngay cả tới lúc cuối cùng Tân Nhất Chân sắp công kích ba đại khiếu huyệt trên người Sở Nam, cũng chính Hắc Quân vẫn lên tiếng khuyên can, khiến Sở Nam có được cơ hội chạy thoát.

Thêm vào nữa là ngũ hành tương sinh ngộ ra trong lúc nguy cấp, còn có vũng xoáy thủy hỏa, cho nổ tung cả vũng xoáy hắc thủy và hai phần ba Hàn Ngọc Lam Viêm, uy lực cường đại tới mức khó tin mới có thể cầm chân được năm gã Võ Hoàng, còn Tân Nhất Chân cũng vì lo lắng trị thương cho Hắc Quân nên không thể ra tay ngăn Sở Nam lại.

Ngoài ra, Ngọc Chi San Hô Trùng cũng có công lao vô cùng to lớn.

Cuối cùng là đường kinh mạch thứ mười, Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui