Vũ Nghịch Càn Khôn

Thì ra vừa rồi Tiểu Lam đã báo tin tức Kỳ Liên Thắng và Tất Chính đang ở phía trước, đợi bọn hắn tự động dâng lên, Sở Nam cũng không có lập tức xuất phát, thầm nhủ:

- Hai người bọn hắn ở cùng một chỗ, ta không phải đối thủ, nhưng nếu có thể đánh lạc hướng một người thì ta có thể tập kích, ra tay kích sát Tất Chính, sau khi đả thông kinh mạch lực lượng thì mới giết Kỳ Liên Thắng!

Sở Nam nghĩ đến Long Cung và mũi Hạo Thiên Tiễn kia, tất nhiên tin rằng mình có thể trong thời gian ngắn kích sát Tất Chính.

Sau khi hạ quyết tâm, Sở Nam dùng thần niệm hạ lệnh cho Tiểu Lam, Tiểu Lam phát ra một tràng âm thanh, sau đó nhanh chóng bay ra ngoài.

Nửa thời thần sau, Kỳ Liên Thắng nói với Tất Chính:

- Tất Chính, theo quy luật và khoảng cách những lần trước, Ma Đạo Tử phải đi đến nơi này rồi mới đúng, nhưng đã lâu như vậy mà vẫn không thấy thân ảnh của hắn, chẳng lẽ hắn đã nhìn thấu kế hoạch của chúng ta, hoặc là…

- Sư thúc, hẳn là không phải đâu, hắn đã thụ thương rất nặng, gần như bên bờ vực tử vong, mặc dù không biết hắn tu luyện tà công gì, nhưng nhất định là hắn đang liệu thương, chỉ cần vết thương của hắn chưa hồi phục thì hắn chắc chắn sẽ đến…

- Nhưng vết thương của hắn…

Kỳ Liên Thắng nói đến đây đột nhiên ngừng lại, nói:

- Những quái trùng kia hiện thân rồi.

Lời này khiến hai người hưng phấn, Tất Chính nói:

- Quái trùng hiện thân, như vậy Ma Đạo Tử chắc chắn cách đây không xa.

- Đám quái trùng này rất cổ quái, vạn nhất bọn chúng phát hiện không đúng, như vậy kế hoạch của chúng ta có thể…

- Hẳn sẽ không biết đâu, chúng ta đang ẩn thân trong đại địa, đám quái trùng này sao có thể phát hiện?

Tất Chính hoài nghi nói, Kỳ Liên Thắng nghĩ lại ba ngày nay, mỗi lần đều tao ngộ quái trùng, không dám xác định nói:

- Nói vậy chưa chắc.

- Ta sẽ đánh lạc hướng bọn chúng, để đảm bảo an toàn.

Tất Chính cắn răng nói, cảnh tượng ba ngày trước bị đám Ngọc Chi San Hô trùng khi nhục, bây giờ lại xẹt qua trong đầu hắn, khẽ xiết chặt bàn tay, gằn giọng nói:

- Lần này ta sẽ cho các ngươi biết tay.

Kỳ Liên Thắng nghĩ một chút rồi nói:

- Nếu như đám quái trùng này không phát hiện thì cũng đừng hiện thân, nói không chừng nó sẽ dẫn chúng ta đến nơi Ma Đạo Tử ẩn thân.

- Vẫn là sư thúc cân nhắc chu đáo.

Tất Chính mang theo lửa giận ngập trời đuổi theo đám Ngọc Chi San Hô trùng, lúc hắn đến một mảnh đất toàn là Ngọc Chi San Hô trùng thì Tiểu Lam bất chợt kêu lên một tiếng, ngay lập tức, đám Ngọc Chi San Hô trùng vốn tản ra giống như một tấm lưới liền tập trung lại một chỗ, sau đó tràn về phía trước, Tất Chính theo sát, càng lúc càng cách xa Kỳ Liên Thắng.

Hai phút sau, Ngọc Chi San Hô trùng đã đến bên vách đá, sau đó dừng lại, Tất Chính đợi nửa ngày cũng không thấy có gì dị thường, không kìm được cơn lửa giận trong lòng, Tất Chính từ dưới đất xông lên, không nói hai lời, cầm Hạo Thiên Cung bắn ra đạo đạo quang mang, xạ thẳng về phía Ngọc Chi San Hô trùng.

Ngọc Chi San Hô trùng không chạy mà ngược lại vây đến.

Lúc này, cách đó 500 mét, Sở Nam đang cầm Long Cung trong tay, trên cung lắp Hạo Thiên Tiễn, là mũi tên của Tất Chính.

Sở Nam vận kình lực, không ngừng áp súc, bởi vì Long Cung kéo tên sẽ dẫn đến thiên địa dị tượng, cho nên hắn phải cố gắng kéo chỉ trong một hơi, không cầu kéo căng Long Cung, chỉ cần trong nháy mắt kéo được hai phần năm là đủ rồi.

Ngay lúc Sở Nam chỉnh Hạo Thiên Tiễn nhắm chuẩn Tất Chính, khẽ hít sâu một hơi, trong sát na vừa kéo cung, Tất Chính lập tức dựng tóc gáy, cảm giác có một luồng nguy hiểm lập đến.

Chỉ trong chớp mắt, Tất Chính liền hiểu ra nguy hiểm đến từ đâu, cỗ cảm giác nguy hiểm này giống y hệt như đêm hôm đó bị Hạo Thiên Tiễn mà Sở Nam bắn ra nhấn chìm, hắn liền biết rõ mình trúng kế, lớn tiếng quát:

- Ma Đạo Tử, có gan thì đường đường chính chính đánh một trận!

Cùng lúc đó, Sở Nam đã có kinh nghiệm kéo cung một lần, sau khi dùng lực kéo về sau, cát đá trong thiên địa lập tức bị cuốn bay, sát khí tràn khắp rừng núi, lá cây trong rừng bị một cỗ sát khí vô hình khiến cho tàn lụi, thân cây ba người mới ôm xuể cũng tự động gãy nát, sóng âm cuồn cuộn vang trời, đại địa bắt đầu kịch chấn.

Thiên địa dị tượng cũng kinh động đến Kỳ Liên Thắng, nghĩ đến tình cảnh mũi tên đó va chạm với Bát Quái Bàn Luân, sắc mặt Kỳ Liên Thắng liền biến đổi, nhanh chóng xông đến bờ vách đá.

Giờ phút này, toàn bộ thân thể Sở Nam đã bị ngũ thải quang mang nhấn chìm, đặc biệt là Phần Thiên Liệt Diễm bốc cháy hừng hực, khí thế cường đại khiến lòng người chấn động.

Như ý nguyện của Sở Nam, Long Cung trong nháy mắt đã bị kéo ra hai phần năm.

Tất Chính tức tối rống lên, nhìn thấy dị tượng kinh khủng, thân thể không chút do dự nhảy xuống dưới vách núi, nhưng hơn bảy trăm con Ngọc Chi San Hô trùng trên vách núi đã xông đến, tạo thành một “bức tường” trùng, “bức tường” đầy gai nhọn…

Những gai nhọn này chỉ trong chớp mắt đã đâm thủng phòng ngự Tất Chính, không gì có thể cản nổi.

Đúng lúc đó, Hạo Thiên Tiễn đã phóng ra…

Hạo Thiên Tiễn mang theo một đạo hào quang rực rỡ lao thẳng đến, khoảng cách 300 mét chỉ trong chớp mắt đã đến, trực tiếp bắn lên cánh tay phải của Tất Chính.

Lực lượng mênh mông hất văng Tất Chính về phía sau, những vật cản ven đường đều bị đụng nát, mà Tất Chính cũng đủ ngoan độc, trực tiếp dùng Hạo Thiên Cung cắt đoạn cánh tay bên phải, cánh tay bên phải lập tức nổ tung, đồng thời thân thể lại lần nữa bay xuống dưới vách núi.

Trong nháy mắt muốn nhảy xuống thì có âm thanh truyền đến:

- Tốc độ của ngươi có thể nhanh hơn tốc độ Hạo Thiên Tiễn sao?

Âm thanh vừa truyền đến, Tất Chính liền sững sờ, lúc Sở Nam vừa lên tiếng, người còn cách ngoài ba trăm mét, khi dứt lời thì Sở Nam đã đến trước mặt Tất Chính, lạnh giọng quát:

- Ngươi không phải muốn đánh với ta một trận sao? Ta thành toàn cho ngươi!

- Đi chết đi.

Tất Chính không quan tâm Sở Nam vì sao lại bình yên vô sự, toàn thân còn phát ra sinh mệnh lực cường đại, hắn chỉ lập tức đem toàn bộ năng lượng Võ Hoàng sơ cấp bộc phát ra, chỉ trong chốc lát, thiên địa nguyên lực kịch liệt hội tụ về phía Tất Chính, trên người Tất Chính lóe lên quang mang thổ hoàng sắc và mộc thanh sắc, hai loại nguyên lực đặc tính vốn tương khắc lúc này lại bị Tất Chính cường hoành dung hợp lại thành một, trong không trung vang lên tiếng xoèn xoẹt không ngừng, rừng cây không ngớt run rẩy, không biết là muốn trợ uy cho Tất Chính hay là đang sợ hãi.

Hạo Thiên Cung giống như có một con điện xà quấn quanh, phát tán uy áp cường đại, Tất Chính dù bị mất một tay, nhưng hắn cầm Hạo Thiên Cung trong tay xem như kiếm, hào quang bạo xạ đầy trời, năng lượng đáng sợ khổng lồ, ngang nhiên chém xuống Sở Nam.

Đối mặt với năng lượng đáng sợ như thế, Sở Nam không chút kinh loạn, trong mắt lóe lên tinh quang, lộ ra một cỗ chiến ý kinh người, lúc Tất Chính bộc phát toàn bộ năng lượng, Sở Nam lấy trọng kiếm ra, trọng kiếm lúc trước đã bị Sở Nam quán chú áp súc vài chục lần lực lượng vào.

Hai tay nắm chặt chuôi kiếm, chém thẳng về phía Hạo Thiên Cung.

Không có quang mang rực rỡ ngợp trời, chỉ có ngũ thải quang mang hoành không xẹt qua, không gian tựa như vặn vẹo, rừng cây xung quanh không ngừng run rẩy, lúc trọng kiếm phát ra âm thanh cuồng khiếu thì âm thanh vỡ vụn “ầm ầm” cũng vang lên.

Trọng kiếm giống như lưu tinh cản nguyệt, rất nhanh đã chém đến trước mặt Hạo Thiên Cung.

- Bành…

Năng lượng khổng lồ khiến phương viên trăm mét xung quanh hai người biến thành hư không, vách núi cao hơn trăm trượng bị san bằng hơn ba mươi trượng, một tiếng nổ mạnh vang lên, sau đó vang lên âm thanh chói tai…

Là Hạo Thiên Cung đứt dây…

Lập tức “keng” một tiếng, Hạo Thiên Cung cũng gãy mất.

Trọng kiếm tiếp tục chém xuống, tỏa định đầu Tất Chính, Tất Chính cảm thấy thân thể bị tử thần ôm chặt, muốn trốn cũng không trốn thoát, muốn phản kháng nhưng năng lượng toàn thân lại không chịu sự điều khiển của hắn.

Còn chưa nghĩ ra biện pháp gì thì trọng kiếm đã chém lên đầu Tất Chính, pháp y phòng ngự căn bản không có tác dụng, để mặc trọng kiếm chém xuống, thẳng cho đến khi chém tới vị trí đan điền thì trọng kiếm mới thoáng nghiêng một chút, sau đó tiếp tục bổ xuống.

- Phịch…

Một giây trước Tất Chính vẫn còn nguyên vẹn, một giây sau thì đã bị chém thành hai nửa, máu tươi bắn tung tóe, một viên nguyên hạch lớn gấp hai lần nguyên hạch của Võ Hoàng hiện ra, bắn thẳng vào hư không.

Một loạt hành động này tốc độ cực nhanh, nhanh đến mức ngay cả ý niệm tự bạo cũng chưa kịp sản sinh.

Sở Nam không dừng lại, hắn biết rõ Kỳ Liên Thắng khẳng định đã đuổi đến, hắn phải nhanh chóng rời khỏi đây, Sở Nam chộp một cái bắt lấy nguyên hạch, bàn tay đảo một cái, từ trong hai nửa thân thể liền xuất hiện một chiếc nhẫn trữ vật lục bảo thạch, lập tức bị Sở Nam thu lấy, đồng thời cũng thu luôn thi thể của Tất Chính, sau đó Tịch Diệt chi hỏa bùng lên, thiêu đốt tất cả mọi thứ, mọi thứ bị thiêu đốt thành tro bụi, tro bụi thì bị thiêu đốt thành hư không.

Lập tức, Sở Nam nhảy xuống vách núi, Ngọc Chi San Hô trùng thì nhanh chóng chui vào trong túi linh thú.

Lúc Sở Nam rời khỏi vách núi không đến mười giây thì Kỳ Liên Thắng đã đến, tuy nhiên Kỳ Liên Thắng nhìn xung quanh một mảnh tan hoang, có cảm giác như tinh thần thác loạn, thần niệm quét khắp bốn phía, không ngừng tìm kiếm thân ảnh của Tất Chính.

- Tất Chính! Tất Chính! Tất Chính…

Kỳ Liên Thắng hét lên, trong lòng hắn bắt đầu khủng hoảng, bởi vì Tất Chính dù sao cũng là Võ Hoàng sơ cấp, thế mà không đến hai giây đã bị trảm sát, ngay cả một chút vết tích cũng không lưu lại.

E rằng bây giờ Kỳ Liên Thắng có hét rách họng thì Tất Chính đã chết cũng không thể trả lời hắn được nữa, Kỳ Liên Thắng cũng ý thức được Tất Chính thật sự đã chết rồi, điên cuồng gào:

- Ma Đạo Tử, bất luận ngươi chạy đến chân trời góc biển nào, lão phu nhất định phải đích thân giết ngươi! Giết ngươi…

Kỳ Liên Thắng chạy điên cuồng trong rừng cây, muốn tìm tung tích của Sở Nam, tiếng gào bi thảm vang vọng khắp nơi, vang đến tận thành Tùng Mộc, mọi người trong thành Tùng Mộc đều nghe thấy cuồng khiếu này, những võ giả vừa nghe thấy âm thanh này thì sắc mặt lập tức tái nhợt, hai chân run rẩy, cố gắng thế nào cũng không nhúc nhích nổi, sợ hãi vạn phần.

Mà trong một hang đá ở trong núi, Sở Nam nghe thấy âm thanh đó thì chỉ cười lạnh:

- Ta sẽ không trốn đâu, phải trốn chính là ngươi! Chờ ta đả thông kinh mạch lượng thì hãy xem đến cùng là ai đích thân giết ai!

Nói xong lời này, Sở Nam “phụt” một tiêng,s phun ra một ngụm máu lớn, ngã xuống đất.

Mặc dù vừa rồi dũng mãnh trảm sát Võ Hoàng sơ cấp, nhưng Sở Nam cũng bị thương hại không ít, bắn ra Hạo Thiên Tiễn đã khiến Sở Nam gần như hao tận tất cả năng lượng, nếu muốn hắn bắn thêm một mũi tên nữa thì khẳng định không được, chỉ có thể áp sát trảm đoạn Hạo Thiên Cung, sau đó trảm Tất Chính, Sở Nam bị cắn trả cũng tương đối lớn, nếu không có sinh mệnh lực sung mãn duy trì, trọng kiếm và tâm ý tương thông, cùng phòng ngự ngũ thải quang mang của Hỗn Nguyên Ban Chỉ phòng hộ thì nói không chừng Sở Nam đã cùng Tất Chính đồng quy vu tận rồi, trọng kiếm được quán chú mấy chục lần lực lượng, uy lực thật quá kinh khủng, đến bây giờ trong lòng hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Sở Nam lấy thi thể của Tất Chính ra, ném cho Ngọc Chi San Hô trùng, Tiểu Lamlaapj tức dẫn đám Ngọc Chi San Hô trùng xông đến thân thể Tất Chính, quãng thời gian này, Sở Nam cũng phát hiện ra Ngọc Chi San Hô trùng có thể lấy việc hút máu để tiến hóa, máu của võ giả tu vi càng cao thì càng có tác dụng đối với bọn chúng…

Đêm nay, Sở Nam ở bên trong hang đá, liễm tức lại, tĩnh dưỡng để chuẩn bị đả thông kinh mạch lực lượng.

Còn bên ngoài thì đã sớm náo loạn, bốn vị Phong chủ còn lại của Thiên Nhất Tông, và cả hai Võ Đế Hắc Quân, Tân Nhất Chân, nhìn thấy mệnh bài của Tất Chính sụp đổ thì trầm mặc không nói, trong lòng chỉ còn cừu hận, sát khí tràn ngập khắp không gian…

- Bốn người các ngươi cùng hạ sơn, bắt Ma Đạo Tử về đây cho ta, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu làm không được thì các ngươi tự nạp đầu lên đây!

Tân Nhất Chân hét lên, Tất Chính là người mà Thiên Nhất Tông chú trọng bồi dưỡng, vốn muốn mượn cơ hội này để củng cố tu vi Võ Hoàng của hắn, nào ngờ lại bị người ta diệt sát, trong một khắc nhìn thấy mệnh vài vỡ vụn, hắn thật sự muốn lập tức xuống núi chém chết Ma Đạo Tử, thế nhưng thương thế của Hắc Quân vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, cần hắn phải trợ giúp, cho nên Tân Nhất Chân chỉ có thể kìm lại cơn giận này, để cho bốn đại Phong chủ hạ sơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui