Vũ Nghịch Càn Khôn

Cây cối bắt đầu khô héo, sinh mệnh lực tràn về khắp toàn thân Sở Nam, sau đó dồn về phía đường kinh mạch thứ mười sáu.

Chỉ trong chốc lát, trong thân thể Sở Nam liền truyền đến một cảm giác thoải mái.

Cảm giác thoải mái này khiến Sở Nam rất sảng khoái, giống như được uống một hớp nước trong sa mạc vậy.

Ánh mắt Sở Nam sáng rực, lúc sinh mệnh lực tràn đến, ba lớp lực lượng vốn giống như trẻ con ngỗ nghịch không nghe lời lập tức nhu thuận, hoàn toàn nghe lời mà xoay tròn theo dòng xoáy, nhưng khi sinh mệnh lực tiêu tán thì ba lớp lực lượng này lại bắt đầu trở nên cuồng bạo hơn lúc trước, phảng phất như có người đoạt thứ gì yêu thích của bọn chúng vậy, khiến bọn chúng như muốn liều mạng.

Sở Nam kinh hãi, vội vàng đem sinh mệnh lực dẫn đến dường kinh mạch thứ mười sáu, có sinh mệnh lực nhập vào, ba lớp lực lượng liền an tĩnh lại, gió yên biển lặng.

- Có ý tứ…

Sở Nam mỉm cười, lại càng truyền nhiều sinh mệnh lực vào hơn.

ba lớp lực lượng đều tập trung ở đoạn bốn phần năm của đường kinh mạch thứ mười sáu, nơi đó là nơi khuếch trương, Sở Nam cảm giác nơi đó dường như vẫn còn rất nhiều không gian trống, ánh mắt thoáng hiện một tia do dự, sau đó lập tức trở nên kiên định.

Sở Nam xuất la lớp lực lượng thứ tư, hỗn hợp với sinh mệnh lực.

Cẩn thận từng chút một, lớp lực lượng thứ tư dẫn tới đường kinh mạch thứ mười sáu không dẫn đến sóng gió gì, ngược lại mừng rỡ gia nhập vào dòng xoáy, Sở Nam lại thở phào một hơi, lại đưa lớp lực lượng thứ năm vào.

Sau khi lớp lực lượng thứ năm tiến vào, nơi khuếch trương rốt cuộc không thể tiến vào thêm được nữa, năm lớp lực lượng yên tĩnh xoay tròn, năng lượng bạo ngược cũng bình tĩnh lại, nắm quyền của Sở Nam khôi phục nguyên trạng, kích thước nhỏ lại.

Trên mặt Sở Nam lộ vẻ tươi cười, pha lẫn với vẻ ngưng trọng, năm lớp lực lượng hợp lại không phải đạt 100 vạn cân, mà dưới dòng xoáy xoay tròn thì đã vượt qua 100 vạn cân, chỉ có điều phải có sinh mệnh lực yểm trợ, lực lượng mặc dù lớn, uy lực mặc dù mãnh liệt, nhưng nguy cơ lại càng lớn hơn.

Nếu không có sinh mệnh lực, nếu năm lớp lực lượng bộc phát, Sở Nam e rằng ngay cả một chút cặn bã cũng không còn.

Lúc Sở Nam thâu nhập lớp lực lượng thứ năm thì rừng cây héo rũ đã đạt đến phạm vi của Kỳ Liên Thắng, Kỳ Liên Thắng vốn còn muốn giả vờ lừa gạt Sở Nam lộ diện lập tức cuồng hỉ, thân ảnh nhanh chóng di chuyển, so với Hạo Thiên Tiễn càng nhanh hơn, chỉ trong nháy mắt đã đứng trước mặt Sở Nam.

- Ha ha ha…

Kỳ Liên Thắng nhìn thấy Sở Nam, lập tức cuồng tiếu, sau đó quát:

- Ma Đạo Tử giả kia, lão phu xem ngươi còn chạy đi đâu!

Sở Nam không thèm liếc hắn lấy một cái, chỉ nhàn nhạt nói:

- Ngu xuẩn1

- Ngươi…

Kỳ Liên Thắng khựng lại, sau đó cười gằn:

- Được được được, lão phu để ngươi khua môi múa mép chiếm tiện nghi một chút, đợi lát nữa, ngươi hãy xem lão phu xé ngươi thành bốn mảnh, một mảnh đặt ở Đông, một mảnh đặt ở Tây, một mảnh đặt ở Nam, một mảnh đặt ở Bắc, lão phu sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!

- Càn rỡ, trước mặt lão phu, ngươi cũng dám xưng lão phu? Ngươi cũng xứng tự xưng lão phu?

- Ma Đạo Tử giả, ngươi đừng giả vờ nữa, ra vẻ trấn tĩnh sao? Chọc vào Thiên Nhất Tông, ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi1

Kỳ Liên Thắng lạnh lùng nói, ngoài mặt cười nhưng trong không cười, nói:

- Thương thế của ngươi rất nặng thì phải?

- Lão phu thì có thương thế gì?

Sở Nam càng nói như vậy thì Kỳ Liên Thắng càng tin tưởng Sở Nam trọng thương, chỉ nói vậy để che giấu mà thôi, Kỳ Liên Thắng liền quát lớn:

- Ma Đạo Tử, nạp mạng ra, lão phu hôm nay sẽ báo thù cho Tất Chính!

- Chỉ dựa vào ngươi?

- Còn không đủ sao?

- Ngươi nói xem? Lúc trước các ngươi năm Võ Hoàng, hai Võ Đế cũng không lưu lão phu lại được, hôm nay chỉ dựa vào một mình ngươi cũng muốn lấy mạng lão phu sao?

Sở Nam vừa dứt lời, trên mặt Kỳ Liên Thắng liền xuất hiện vẻ âm tình bất định, nhưng vẫn cắn răng quát:

- Ngươi hôm nay có Hắc thủy sao?

- Không có Hắc thủy, nhưng cũng có thể lấy được mạng ngươi, không cần nhiều, một quyền là đủ rồi.

Sở Nam nhấc cánh tay phải lên, nắm quyền ẩn hàm dòng xoáy năm lớp lực lượng.

Kỳ Liên Thắng nhìn thấy nắm quyền của Sở Nam thì ngẩn người ra, không phải bởi vì hắn sợ hãi mà là bởi vì Sở Nam không biết tự lượng sức.

Sau khi sửng sốt, Kỳ Liên Thắng lại ngưỡng đầu cười lớn:

- Ma Đạo Tử, ngươi có phải bị thương ở não không hả?

- Không tin sao?

Sở Nam cười hỏi.

- Nói nhảm!

Kỳ Liên Thắng bày ra bộ dáng không tin, nói:

- Ngươi sở dĩ có thể nhanh chóng giết Tất Chính như vậy…

Sở Nam liền ngắt lời Kỳ Liên Thắng, cười nói:

- Chuẩn xác một chút là miểu sát.

Sắc mặt Kỳ Liên Thắng liền trở nên âm trầm, quát:

- Đó là bởi vì ngươi dùng Hạo Thiên Tiễn bắn, bây giờ, ở khoảng cách này, lão phu bảo đảm lúc ngươi vừa lấy cung ra thì ngươi đã mất đầu.

- Thật sao?

- Đúng vậy, chết chính là kết cục duy nhất của ngươi.

Sở Nam vẫn nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi có biết kết cục của ngươi là gì không?

- Giết ngươi, lấy pháp bảo của ngươi, sau đó giết sạch những người ngươi cứu, ví dụ người ở Ly Lan giang, ở Hỏa Bình trại, thành Tùng Mộc, giết sạch những kẻ cảm tạ ngươi, như thế ngươi sẽ chết hoàn toàn!

Sở Nam lạnh lùng nói:

- Tâm tư của các ngươi vẫn như ba trăm năm trước, tàn nhẫn vô cùng, giết chết những kẻ khác rồi giá họa cho ta.

- Cảm ơn đã khen, nhưng lão phu là kẻ thắng, kẻ thắng mới có thể làm vua, ngươi chưa từng nghe sao?

Kỳ Liên Thắng không chút quan tâm nói, nhưng hắn vẫn âm thầm đề phòng đám quái trùng kia, những con quái trùng đó mang đến cho hắn không ít phiền toái, cho nên, lúc hắn nói chuyện, đám đệ tử Thiên Nhất Tông cũng vây đến, giúp hắn cản đám quái trùng kia, hắn chỉ cần giết Ma Đạo Tử là được.

Sở Nam lắc đầu nói:

- Đây không phải là kết cục của ngươi, kết cục của ngươi phải là…

Nói đến đây, Sở Nam dừng lại, ngảng đầu nhìn không trung, ba giây sau mới cúi đầu xuống, nói với Kỳ Liên Thắng:

- Ngươi bay lên cao một chút, nhìn xuống đất sẽ biết rõ kết cục của ngươi.

Nghe thấy lời này, Kỳ Liên Thắng liền cười lớn, quát:

- Ma Đạo Tử, ngươi cảm thấy lão phu sẽ dễ dàng trúng kế của ngươi như vậy sao?

- Thì ra ngươi không có lòng tin với bản thân, ngươi sợ bản thân mình bay lên cao thì lão phu sẽ biến mất, lúc đó ngươi làm sao bắt đây?

Sở Nam cười hỏi, vẻ mặt Kỳ Liên Thắng có chút xấu hổ, quát:

- Lão phu lại sợ một kẻ sắp chết sao?

- Vậy thì tại sao ngươi không dám bay cao một chút mà nhìn?

Sở Nam khinh bỉ nói, Kỳ Liên Thắng đang muốn phát nộ đột nhiên bật cười:

- Ma Đạo Tử à Ma Đạo Tử, kế khích tướng của ngươi không dùng được đâu, lão phu sẽ không bị ngươi lừa đâu, ngươi nhận mệnh đi! Nếu ngươi phối hợp một chút, thành thực trả lời vấn đề của lão phu, lão phu sẽ bảo đảm cho ngươi toàn thây!

- Ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi, lão phu cần phải khích tướng ngươi sao?

Sở Nam thập phần xem thường, lại nói:

- Lão phu nếu không muốn để ngươi phát hiện thì ngươi có thể phát hiện được sao? Bây giờ ngươi còn đứng được ở đây sao?

Kỳ Liên Thắng nghĩ lại một phen vừa rồi, nếu như không phải Ma Đạo Tử đứng trước mặt hắn thi triển môn tà pháp kia thì hắn quả thật chưa chắc có thể phát hiện, trong lòng mặc dù cho rằng là vậy, nhưng ngoài miệng hắn tuyệt đối không đồng ý, hắn nhìn chằm chằm Sở Nam, phát hiện Sở Nam quả thật không có ý định nhân cơ hội chạy trốn, liền nói:

- Tốt, lão phu muốn xem xem ngươi có thủ đoạn gì!

Lập tức nhảy lên không, cách mặt đất chừng chín trăm mét, sau đó nhìn xuống.

Vừa phóng mắt nhìn, liền nhìn thấy một dãy núi kéo dài không dứt, không nhìn thấy điểm cuối, Kỳ Liên Thắng lẩm bẩm:

- Cũng đâu có gì kỳ quái?

Ngay lúc Kỳ Liên Thắng muốn trở lại mặt đất, hắn liền thấy đỉnh núi này không còn lại chút gì, không khỏi lẩm bẩm:

- Nơi này, đều là do tên Ma Đạo Tử phá hủy, hình như là…

Đang nói, Kỳ Liên Thắng lại đem những mảnh đất trống thu về trong mắt.

Kỳ Liên Thắng còn chưa nói thì những khoảng đất trống kia đã xuất hiện trong đầu hắn, tạo thành một hình vẻ, Kỳ Liên Thắng nhíu mày lại, lẩm bẩm:

- Cảnh tượng này, dường có chút giống một chữ…

Lập tức, Kỳ Liên Thắng thu nhỏ hình ảnh trong đầu lại, một chữ cực kỳ rõ ràng xuất hiện trong đầu hắn.

Khuôn mặt vốn phát ra sát khí vô tận đột nhiên biến đổi, tràn ngập tức tối.

Vì sao khi nhìn thấy chữ đó mà Kỳ Liên Thắng lại phản ứng như vậy?

Bởi vì, chữ đó chính là chữ “Tử”.

Kỳ Liên Thắng trở xuống mặt đất, không lập tức ra tay tấn công Sở Nam, Sở Nam cười hỏi:

- Nhìn bộ dạng này của ngươi, xem ra ngươi đã nhìn thấy kết cục của mình, kết cục như vậy rất thích hợp với ngươi đấy!

Sở Nam nói xong, cơn phẫn nộ của Kỳ Liên Thắng vì bị chữ “tử” kia trêu chọc đã đạt đến đỉnh điểm, lửa giận công tâm, thiếu chút nữa hộc máu, còn may hắn nhịn được, đúng lúc Kỳ Liên Thắng đem cơn phẫn nộ ngập trời phát tiết ra thì Sở Nam cười nói:

- Muốn hộc máu phải không? Muốn hộc thì hộc đi, nhịn làm gì cho khó chịu, ngươi sợ sẽ bị nội thương sao?

- Phụt…

Kỳ Liên Thắng rốt cuộc không nhịn được nữa, ộc một tiếng phun ra một ngụm máu lớn, toàn thân lập tức bùng lên hào quang thổ hoàng sắc, Thổ nguyên lực trong đại địa dưới chân hắn bắt đầu điên cuồng hội tụ, tay phải Kỳ Liên Thắng không còn là “Cự Linh chưởng” nữa, mà nắm chặt thành quyền, quát:

- Ma Đạo Tử, lão phu giết ngươi… Giết ngươi…

- Dùng quyền sao?

Trong ánh mắt Sở Nam bắn ra hai luồng lãnh quang, một chân dẫm mạnh xuống đất, đem Thổ nguyên lực dày đặc của Kỳ Liên Thắng đánh tan, sau đó quát:

- Hôm nay lão phu sẽ cho ngươi chết dưới một quyền!

Kỳ Liên Thắng cũng dẫm mạnh chân xuống đất, sau đó bước về phía trước, lúc còn cách Sở Nam khoảng chừng mười mét thì đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Đại Địa Quyền!

- Tên rất uy phong, một quyền này của ta gọi là Lực Quyền!

Sở Nam nhàn nhạt nói, thân thể đột nhiên gia tốc, ngang nhiên phóng về phía Kỳ Liên Thắng.

Một chiêu Đại Địa Quyền của Kỳ Liên Thắng bát diện uy phong, nắm quyền như chiến chùy bùng lên ánh sáng thổ hoàng sắc rực rỡ, so với ánh dương quang còn có phần hơn, đại địa xung quanh cũng vì hắn mà run rẩy, uy thế mười phần.

Sở Nam thì trái ngược, một quyền yên lặng, không hề có dị tượng, không hề có động đất, không hề có tiếng xé gió, ngay cả kích thước nắm quyền vẫn bình thường, chỉ có khác biệt là một lượng lớn tinh hoa thảo mộc hội tụ khiến nắm quyền của hắn biến thành thanh lục sắc.

Vẻ an tĩnh này so với khí thế kinh đào hải lãng của Kỳ Liên Thắng không khỏi tĩnh lặng đến mức đáng sợ, ngươi cường hoành mặc ngươi cường hoành, ta vẫn vững chãi như núi.

Kỳ Liên Thắng nhìn thấy nắm quyền một màu thanh lục của Sở Nam, cảm giác bên trong có khí tức của sinh mệnh lực, khinh thường nói:

- Mộc nguyên lực cũng dám xưng là Lực Quyền, vậy hãy để Đại Địa Quyền của lão phu đập nát thân thể ngươi.

Khoảng cách mười mét hoàn toàn không đáng kể, âm thanh vừa dứt, nắm quyền của hai người liền va vào nhau.

Trong đầu Kỳ Liên Thắng nghĩ đến nắm quyền của Sở Nam dưới Đại Địa Quyền của hắn sẽ tan tành như thế nào, sau đó thân thể Ma Đạo Tử sẽ biến thành bụi đất ra sao…

Nhưng trong nháy mắt va chạm vào nhau, Kỳ Liên Thắng liền có một loại cảm giác kinh tâm…

Còn chưa kịp hiểu tại sao kinh tâm thì một tiếng “ầm” đinh tai nhức óc vang lên giữa thiên địa, vang lên trong tai Kỳ Liên Thắng, còn vang lên trong nội tâm đang “kinh hãi” của hắn.

Ngay lập tức, trong ánh mắt sững sờ của Kỳ Liên Thắng, liền nhìn thấy nắm quyền chỉ nhỏ bằng một phần người của hắn không hề vỡ nát, huyết nhục tung tóe, mà gắt gao cản lại nắm quyền của hắn, khiến hắn không thể tiến thêm một tấc nào.

Hơn nữa, bên trong nắm quyền nhỏ bé đó lại phát tán ra uy thế khiến người ta hít thở không thông, khiến Kỳ Liên Thắng cảm thấy nắm quyền kia mới chính là Đại Địa Quyền, còn của hắn thì chỉ xứng là Cự Thạch Quyền mà thôi.

- Đêm hôm đó, Ma Đạo Tử tuyệt đối không cường đại như vậy, tại sao chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà lực lượng của hắn đã đạt đến mức này?

Nghi vấn trong lòng Kỳ Liên Thắng vô cùng dày đặc, nhưng hắn vẫn biết lúc này không phải là lúc nghĩ đến vấn đề đó, uy năng của Võ Hoàng trung cấp bộc phát toàn diện, không ngừng hấp thu Thổ nguyên lực từ trong đại địa, để kháng cự với Sở Nam, sau đó sẽ tung sát chiêu.

- Địa Địa Quyền? Ngươi cũng xứng có lực lượng của đại địa sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui