Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam lạnh giọng hỏi, trong mắt bắn ra hai đạo sát khí, đâm thẳng vào tận sâu linh hồn Kỳ Liên Thắng, khiến tâm tư Kỳ Liên Thắng hoảng loạn, có chút rối loạn, sau đó Sở Nam hét lớn một tiếng:

- Võ Hoàng trung cấp phải không? Trước mặt lão phu, Võ Hoàng trung cấp chẳng đáng là gì? Lui lại cho lão phu! Lui! Lui!

Chữ “lui” liên tiếp vang lên, năm lớp dòng xoáy lực lượng của Sở Nam xoay tròn, lực lượng vượt qua 100 vạn cân, đẩy mạnh ra, Kỳ Liên Thắng không ngừng thối lui, nắm quyền của Sở Nam dính chặt lấy nắm quyền của hắn, một đường đẩy hắn không ngừng thối lui.

Năm lớp lực lượng sau khi cuồng xuất, Sở Nam bắt đầu tụ lực một lần nữa, từng đợt lực lượng ngay lập tức tràn về đường kinh mạch thứ mười sáu bên cánh tay phải, mỗi một lớp lực lượng đều mang theo một lượng lớn sinh mệnh lực, vì thế tuyệt đối không có khả năng gây ra bạo liệt.

Kỳ Liên Thắng vốn bị trêu chọc nên đã hao phí không ít nguyên lực, khi nhìn thấy chữ “Tử”, bị Sở Nam kích nộ đến thổ huyết, sau đó lại bị một quyền của Sở Nam chấn kinh, giờ phút này hiển nhiên rối loạn trận cước, không nghĩ đến việc bay lên không trung, thầm nghĩ cách phản kích lại, muốn đánh ngã Sở Nam, miệng rống lớn:

- Lão phu là Võ Hoàng trung cấp, ngươi không đánh thắng lão phu đâu…

- Lão phu nói rồi, trước mặt lão phu, ngươi không xứng tự xưng lão phu!

Thanh âm của Sở Nam trung khí mười phần, lực lượng trên 100 vạn cân điên cuồng công kích, Kỳ Liên Thắng cảm thấy cánh tay tê dại, một đường thối lui, Sở Nam đẩy Kỳ Liên Thắng thối lui không ngừng đụng nát cự mộc, cự thạch, không khí cũng vang lên tiếng nứt vỡ “xẹt xẹt”.

Không ít đệ tử Thiên Nhất Tông đứng xung quanh thấy một màn này lập tức kinh hãi đến ngây người, lẩm bẩm:

- Người không ngừng bị đẩy lui chính là Kỳ Liên Thắng sư tổ của Thiên Ba Phong sao? Còn người kia, là Ma Đạo Tử sao?

Một mảng lớn cây cối, cự thạch sau khi bị đụng trúng liền vỡ nát, xuất hiện trước mặt Sở Nam là một tòa núi cao.

Đối mặt với nó, Sở Nam vẫn không dừng bước, ngược lại trong mắt càng dâng trào chiến ý.

Bên trong đường kinh mạch thứ mười sáu đột nhiên tràn vào sáu lớp lực lượng.

Mặc dù trong miệng Sở Nam cũng thổ huyết, thân thể không ngừng run rẩy, giống như lúc trước muốn bạo liệt, nhưng Sở Nam vẫn đẩy lui Kỳ Liên Thắng, va vào vách núi lớn.

- Núi cao thì sao? Tiến vào cho lão tử!

Kỳ Liên Thắng nhìn thấy mặt Sở Nam sung huyết, máu tươi cũng từ trong mạch máu bạo liệt, toàn thân toát ra một cỗ bạch vụ, dưới cỗ bạch vụ nhấn chìm, làn da của cánh tay phải đã nứt ra, vô cùng khủng khiếp, từng đạo huyết ngân đan xen lẫn nhau, hai mắt bừng lên hỏa diễm chiến ý, hết sức điên cuồng, trong lòng Kỳ Liên Thắng dâng lên sợ hãi mấy trăm năm chưa từng có, hắn đã thoáng suy nghĩ “bỏ trốn”.

Mặc dù “trốn” đối với Kỳ Liên Thắng mà nói là một sự sỉ nhục, nhưng trực giác mách bảo hắn, nếu không trốn thì không đến một nhịp hô hấp nữa sẽ không còn được nhìn thấy ánh mặt trời nữa.

Kỳ Liên Thắng lập tức nhảy lên không trung.

Sở Nam phát hiện suy nghĩ của Kỳ Liên Thắng, hét lớn:

- Đã đến đây rồi, ngươi còn thoát được sao?

Lập tức, nắm quyền mang theo sáu lớp lực lượng xuất hiện dòng xoáy, một dòng xoáy thuần bạch sắc, hấp lực cường đại khiến Kỳ Liên Thắng không thể tránh ra.

Lúc này, Kỳ Liên Thắng đã chân chính hoảng loạn, lúc trước hắn cho rằng muốn chạy trốn sẽ không có vấn đề gì, muốn đi thì đi.

Nhưng tình hình bây giờ, không phải Kỳ Liên Thắng muốn đi là đi được.

Không nói đến Phần Thiên chi hỏa thuần bạch sắc đang thiêu đốt nguyên lực hắn, mà thân thể Kỳ Liên Thắng cũng chỉ còn cách vách đá một khoảng ngắn, sắp va vào rồi.

Giống như thiên quân vạn mã tề phát, Kỳ Liên Thắng rốt cuộc nhớ đến hắn còn một tuyệt chiêu, đó là: thần niệm công kích.

Nếu như võ giả đã ổn định tu vi Võ Hoàng thì đều có thể sử dụng tuyệt chiêu này.

Nghĩ đến đây, khóe miệng Kỳ Liên Thắng không tự chủ nhếch lên nụ cười, hắn tập trung toàn bộ thần niệm lại, ngưng tụ thành một luồng, nhằm thẳng thần niệm của Sở Nam mà công tới, hắn phán đoán Ma Đạo Tử giả trước mặt khẳng định không thể cản nổi thần niệm công kích, trong khoảnh khắc ý thức đối phương hỗn loạn, hắn sẽ nhân dịp đó rời khỏi nắm quyền của Ma Đạo Tử, nhân cơ hội di chuyển đến sau lưng Ma Đạo Tử, giáng cho hắn một chiêu Cự Linh chưởng, vùi sâu đối phương vào trong vách núi.

Còn hắn thì chuyển bại thành thắng.

Suy nghĩ thì tốt, thế nhưng Sở Nam sau khi trải qua thần niệm công kích của Hắc Quân Võ Đế, đã có phòng bị, nhìn thấy khóe miệng Kỳ Liên Thắng nhếch lên nụ cười âm hiểm, lập tức nhìn thấu suy nghĩ của hắn, vội vàng thu hồi thần niệm, áp súc thành một đoàn, hơn nữa còn dùng một lượng lớn sinh mệnh lực, bao trùm lấy thần niệm.

Cho nên, lúc thần niệm công kích lăng lệ của Kỳ Liên Thắng ập đến, trong nháy mắt liền bị nhấn chìm trong biển sinh mệnh lực, Sở Nam không hề phản ứng, cũng không hề tổn thương.

Không gặp cản trở gì, Sở Nam điên cuồng vận chuyển nguyên lực và lực lượng, không chút dừng lại, cơn phẫn nộ do đoạn thời gian này bị Thiên Nhất Tông truy sát, Thần Khí Phái thì bị tấn công, Tử Mộng Nhân không rõ sống chết, không được gặp lại cha mẹ, cơn tức giận tràn ngập trong mỗi một lỗ chân lông của Sở Nam.

Trong lòng Sở Nam dâng lên ham muốn hủy diệt mãnh liệt.

Khuôn mặt Sở Nam vặn vẹo thành một huyết đoàn, mỗi một sợi gân xanh đều nổi lên, cơ bắp run rẩy, xương cốt vang lên lách cách.

Sở Nam cắn răng quát:

- Thần niệm công kích cũng không tác dụng đâu, chết đi cho lão phu!

Trong khoảnh khắc Kỳ Liên Thắng cảm thấy thần niệm công kích của mình mất đi hiệu lực, tâm như tro tàn, có thể ngăn chặn thần niệm công kích thì đối phương hoặc là có pháp bảo ngăn cản thần niệm, hoặc tu vi cao hơn hắn…

Không đợi Kỳ Liên Thắng “hoặc” xong, Sở Nam đem lực lượng như hồng thủy mãnh thú bạo phát ra, thân thể Kỳ Liên Thắng ngay cả một chút phản kháng cũng không có đã bị Sở Nam nện lún vào vách đá.

Lực lượng cuồng bạo khiến thiên địa vang lên tiếng nổ lớn, cả tòa núi lớn bắt đầu run rẩy, đất đá bạo xạ.

Đồng thời, “Đại Địa Quyền” của Kỳ Liên Thắng liền bị đánh tan, cánh tay biến thành bụi phấn.

Trong nháy mắt đó, nắm quyền Sở Nam mặc dù được một lượng lớn sinh mệnh lực bao bọc nhưng vẫn không chịu nổi năng lượng cực lớn này, lập tức bạo liệt, vết thương xuất hiện chằng chịt, mặt Sở Nam cũng tràn đầy máu tươi…

Thế nhưng Sở Nam phảng phất không cảm thấy, nắm quyền thuận thế nện lên ngực Kỳ Liên Thắng, miệng vẫn rống lớn:

- Hủy… Diệt… Cho… Ta… Hủy… Diệt!

- Phụt…

Kỳ Liên Thắng phun ra một ngụm máu tươi, ngực của hắn bị đánh thủng một lỗ lớn, thân thể của hắn lún sâu vào trong vách núi hơn mười mét.

Mà Kỳ Liên Thắng vẫn còn chưa dừng lại, thuận theo tiếng rống của Sở Nam, thân thể càng lún sâu vào trong vách núi.

Mười lăm mét, hai mươi mét, hai mươi tám mét,…

Thẳng cho đến khi Sở Nam đánh xuyên lồng ngực Kỳ Liên Thắng, đập nát tâm tạng của hắn, lún sâu đến ba mươi sáu mét thì mới dừng lại.

Lúc này, Kỳ Liên Thắng đã chết đến không thể chết được nữa.

Chỉ là trong đôi mắt của hắn vẫn còn vẻ chấn kinh, vẻ không cam lòng, và hối hận không nói nên lời…

Có lẽ khoảnh khắc cuối cùng của Kỳ Liên Thắng, hắn cảm thấy hối hận, không nên lỗ mãng đến trước, không nên cuồng ngạo tự phụ, hối hận lúc trước vì sao chỉ đùng thần niệm công kích mà không dùng thần niệm kích bạo nguyên hạch, như vậy thì ít nhất có thể kéo đối phương chết cùng, chỉ tiếc…

Kỳ Liên Thắng rất hối hận…

Nhưng hết thảy đều đã muộn….

Sở Nam không ngồi xuống thở dốc, mặc dù chỉ một quyền nhưng một quyền này đã gần như gao cạn toàn bộ lực lượng của Sở Nam, nếu một quyền này không giết được Kỳ Liên Thắng thì kẻ chết chính là hắn.

Mang theo thân thể tàn bại, Sở Nam mở túi linh thú ra, để Ngọc Chi San Hô trùng hút cạn huyết nhục Kỳ Liên Thắng, Sở Nam lấy nhẫn trữ vật của hắn xuống, đem đan dược bên trong nuốt sạch, một cỗ ôn lương tràn vào đan điền Sở Nam, sau đó lan tỏa khắp cơ thể.

Còn viên nguyên hạch, nguyên hạch của Võ Hoàng trung cấp so với nguyên hạch của Tất Chính thì lớn hơn một nửa, tất nhiên được Sở Nam thu vào trong nhẫn trữ vật.

Làm xong hết thảy chỉ mất không đến hai mươi giây.

Kỳ Liên Thắng đã bị hút thành thây khô, những thứ có giá trị trên người đều bị lột sạch, đầu ngón tay của Sở Nam bùng lên một ngọn hắc hỏa, thi thể Kỳ Liên Thắng lập tức hóa thành hư không.

Sở Nam chậm rãi bước từng bước ra ngoài, thông đạo bị lún sâu ba mươi sáu mét này là minh chứng cho trận chiến thảm liệt vừa rồi, đồng thời cũng minh chứng cho sự dũng mãnh của Sở Nam.

Bên ngoài vách núi đã tập trung hơn ba trăm tên đệ tử Thiên Nhất Tông.

Bọn hắn trợn trừng mắt nhìn thân thể Kỳ Liên Thắng bị lún vào trong vách núi, nhìn Sở Nam một thân đầy máu tươi từ bên trong đi ra, lúc Sở Nam còn cách bọn chúng chừng hơn trăm mét, Sở Nam tiến tới một bước thì bọn chúng liền thối lui năm sáu bước…

Nhìn thấy phong thái một quyền nhốm máu của Sở Nam, đệ tử Thiên Nhất Tông đã sợ đến cực điểm, toàn thân run rẩy, cho dù là lục phủ ngũ tạng cũng run rẩy.

Sở Nam bước ra mười bước thì đệ tử Thiên Nhất Tông đã thối lui hơn trăm mét.

Sau đó, những đệ tử Thiên Nhất Tông không nhìn thấy một quyền dũng mãnh của Sở Nam, chỉ thấy toàn thân hắn đầy máu, chật vật không chịu nổi, cảm thấy đây là cơ hội giết chết Ma Đạo Tử, dương danh lập vạn, liền rống lớn:

- Các ngươi lui làm cái gì? Khắp người hắn đều là máu, nhất định là trọng thương rồi, có gì đáng sợ? Mọi người cùng nhau xông lên đi, giết hắn, giêt hắn, kẻ nào giết hắn thì sẽ dương danh thiên hạ, được vô số lợi ích…

Sau khi rống lên, đám ngươi liền xông tới, ba trăm tên đệ tử ở phía trước dường như bị bọn hắn đả động, cảm thấy bọn hắn nói rất đúng, tên “quái vật” kia đã trọng thương rồi, bọn hắn sao có thể bỏ qua tiện nghi được.

Bởi vậy, hơn ba trăm người bắt đầu chậm chạp tiến tới.

Bước chân của Sở Nam không dừng lại, ngẩng đầu nhìn, đôi mắt đỏ rực quét nhìn đám người không biết sống chết tự tìm tử lộ, âm thanh lạnh lùng vang lên:

- Đúng vậy, lão phu bị trọng thương rồi, nhưng đám kiến cỏ các ngươi tương rằng có thể lăng nhục sao? Được được được lắm, vốn định bỏ qua cho các ngươi, nhưng các ngươi đã muốn giết lão phu, vậy hôm nay lão phu sẽ đại khai sát giới, giết cho đến… Nhật.... Nguyệt… Vô… Quang… Cỏ… không… mọc… nổi…

Mỗi một câu đều cực kỳ chấn nhiếp nhân tâm, sát khí khiến người khác hít thở không thông tràn ra khắp nơi.

Sở Nam không sợ tiết lộ thông tin, rút trọng kiếm ra, hướng về phía đám đệ tử Thiên Nhất Tông muốn lấy mạng của hắn mà chém giết, còn cách vài mét, Sở Nam dùng mãnh lực vung ra hai kiếm, tựa như cầu vồng xẹt qua cổ họng hai tên đệ tử Thiên Nhất Tông.

Nhất thời, đầu của hai tên Võ Hoàng sơ cấp đang xông tới liền bay ra xa chừng mười mấy mét, máu tươi phun cao ba thước.

- Hít….

Một màn tinh huyết này lập tức khiến đám đệ tử Thiên Nhất Tông đương trường rung động, hai tên Võ Vương sơ cấp không ngờ không cản được một chiêu của đối phương.

Ngoài ra, Ma Đạo Tử lúc này đã trở thành huyết nhân, vũ khí trong tay hắn cấm không phải chính là trọng kiếm trong tư liệu của Thiên Nhất Tông sao?

Đúng vậy, chính là trọng kiếm!

Chính là thanh trọng kiếm đã biến mất trên đại lục Thiên Vũ một thời gian rất dài…

Có người rống lớn:

- Hắn là Lâm Vân, Ma Đạo Tử là Lâm Vân, hắn là…

Sở Nam đứng đối diện tên đó bật cười, tên đệ tử Thiên Nhất Tông thấy vậy liền câm họng, sợ hãi thụt lưỡi lại, Sở Nam vung một chiêu Khai Thiên thức thứ bảy, chém thẳng đến, không chỉ tên Võ Quân cao cấp vừa kêu gào bị chém thành hai nửa mà dưới kiếm mang của thức thứ bảy này, đám đệ tử Thiên Nhất Tông ở đằng sau cũng bị chém thành hai nửa.

Lại chấn động…

Sở Nam vung trọng kiếm, xuất ra từng chiêu vũ kỹ, Khai Thiên thức, Liệt Địa thức, Khai Thiên Liệt Địa thức, Loạn Phong Cương Trảm, Trảm Nguyên Sát, Cuồng Phong Đao Tuyệt, Trảm Dục, Trảm Sầu, Bách Phách thức, Đoạn Nguyệt thức, Lạc Nhật thức, Cốt Nhục Phân Ly,… trọng kiếm quang mang đại phóng, sáng rực cả một mảnh thiên địa.

Sở Nam giống như ma vương sát lục bất khả chiến thắng, mái tóc dài nhuốm đầy máu tươi, không gió tự lay động, bay tán loạn, giống như muốn gia nhập sát lục(*)

(*) chém giết

Đám tên đệ tử Thiên Nhất Tông muốn tiến lên nhân cơ hội lấy đầu Sở Nam liền choáng váng đến ngẩn người.

- A…

Sau khi phát ra tiếng hét từ sâu thẳm linh hồn, một số vì mạng sống, một số liều mạng, tên đệ tử Thiên Nhất Tông bùng phát sát khí ngút trời, triển khai công kích lăng lệ nhất, đạo đạo năng lượng cuồng bạo mang theo sát ý vô tận tràn về phía Sở Nam.

Còn một số thì xoay người muốn bỏ chạy.

Sở Nam nhìn những tên đệ tử xoay người bỏ chạy, cười lạnh nói:

- Thấy trọng kiếm của ta rồi, các ngươi còn có thể thoát được sao?

Lúc vừa nói xong, Sở Nam mở túi linh thú ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui