Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam tuy nghe nói Tinh Bảo Các rất lợi hại, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, nhân cơ hội này vừa ay có thể biết Tinh Bảo Các lợi hại ở chỗ nào, liền chỉ tám ngàn võ giả, không chút khách khí nói:

- Tám ngàn người này có lẽ cũng đã đói rồi, hơn nữa y phục, vũ khí cũng bọn chúng quả thực cũng có chút khó coi, tam chưởng quỹ chi bằng đưa cho bọn họ một bộ mới.

- Được!

Ỷ Cầm đáp ứng rất dứt khoát, rồi tiếp tục hỏi:

- Tiền bối còn có phân phó gì không?

- Ta cũng đang cần một vài thứ dược liệu....

- Xin tiền bối nói!

Sở Nam liền nói ra tên của mấy chục loại dược liệu, có thứ vô cùng phổ thông, có thứ rất quý hiếm, trong đó có hai vị, một vị là Hiêm Nguyên Thảo, một vị là Hồng Ngải Kỳ Hương, hai vị dược liệu này là dược liệu cần để luyện chế Trường Thọ Đan.

Ỷ Cầm nghe xong yêu cầu, vẻ mặt không chút biến hóa, vẫn tươi cười nói:

- Tinh Bảo Các sẽ cố gắng tìm cho tiền bối trong thời gian sớm nhất.

Sở Nam gật đầu, cũng không nói gì thêm.

Ỷ Cầm cung kính cáo từ, cười với Chúc Chi Vũ một cái, khóe mắt lướt qua người Điệp Y Tiên Tử, sau đó liền bước đi, vẻ mặt không chút biến đổi, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, trong lòng lại đang vô cùng chấn kinh, bởi nàng ta nhận ra Chúc Chi Vũ kia, cũng nhận ra chủ nhân của đống đầu lâu kia là ai.

- Tinh Bảo Các, cũng hay thật....

Sở Nam lại lẩm bẩm một câu, nhìn lệnh bài của Tinh Bảo Các, như đang suy nghĩ.

Sau khi Ỷ Cầm đi không lâu lại có một đám đông tới, đám đông này lên tới ba ngàn người, hơn nữa đều là đệ tử Thiên Nhất Tông, mấy kẻ dẫn đầu tu vi không hề thấp, một gã là đỉnh cấp Võ Vương, một gã là cao cấp Võ Vương, còn có một gã là trung cấp Võ Vương.

Thực ra mấy người này vốn dĩ có nhiệm vụ truy xét ngăn giết Sở Nam đang giả mạo làm đệ tử của Thiên Nhất Tông để cướp bóc, nhưng bọn chúng chưa đợi được tới khi Sở Nam tới thì đã bị thế lực thần bí kia chém giết, sau một hồi chém giết bị tổn thất hai người, số còn lại chạy thoát ra, đang muốn quay về Thiên Nhất Sơn để báo cáo thì nhận được lệnh đi tới Đông Nhạc Thành, bọn chúng liền lập tức lên đường, trên đường còn tụ hợp thêm các đệ tử khác của Thiên Nhất Tông.

Gã đỉnh cấp Võ Vương kia đi tới phía trước, nhìn thấy cái đầu đó, vô cùng chấn kinh:

- Hách Liên Anh sư thúc, đó là Hách Liên Anh sư thúc, Lâm Vân, ngươi....

Gã đỉnh cấp Võ Vương đó chưa nói xong thì lại nhìn thấy Chúc Chi Vũ, vẻ mặt càng chấn kinh, miệng cũng hô lên:

- Sư phụ....

Vừa hô vừa lao lên phía trước, tiến vào phạm vi hai ngàn mét.

Sở Nam nhìn thấy hắn, cười nói:

- Đại Ngốc, hắn chính là một trong những thủ hạ của Huyền Vô Kỳ.

Khi Sở Nam nói với Chúc Chi Vũ “Đại Ngốc, hắn là thủ hạ của Huyền Vô Kỳ” thì gã đỉnh cấp Võ Vương kia đã xông vào trong phạm vi hai ngàn mét, miệng vẫn không ngừng hô lớn “sư phụ”.

Nhưng, Chúc Chi Vũ đã đưa Thần Âm Tiêu lên miệng.

Âm Sát Thuật vô cùng sắc bén, như hàng ngàn đợt sóng, trong nháy mắt đã như mạng nhện bao vây lấy gã đỉnh cấp Võ Vương đó.

- Sư..... phụ....

Đỉnh cấp Võ Vương không thể tin nổi Chúc Chi Vũ có thể ra tay với hắn, ánh mắt đầy vẻ chấn kinh, vừa ra sức chống đỡ vừa nói:

- Sư phụ, ta là Hàn Mặc! Ta là Hàn Mặc, sư phụ không nhận ra sao?

Trả lời Hàn Mặc, chỉ có công kích ngày càng sắc bén.

Hàn Mặc giận dữ nhìn Sở Nam, thổ huyết gào lên:

- Lâm Vân tiểu tử, ngươi rốt cuộc đã làm gì sư phụ ta?

Không chỉ Hàn Mặc ngây ngốc, đệ tử của Thiên Nhất Tông cũng đều ngây ngốc, hoàn toàn không tin được cảnh đang xảy ra trước mặt, cảm thấy tất cả vô cùng khó tin, trưởng bối của Thiên Nhất Tông lại động thủ với vãn bối của chính Thiên Nhất Tông.

Sở Nam như không hề nhìn thấy, chỉ lạnh lùng nói:

- Kịch hay chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi.

Hàn Mặc cũng lôi ra một kiện pháp bảo, cũng là một thanh tiêu, chống đỡ lại công kích của Chúc Chi Vũ, trong tiếng tiêu ngân nga đó cũng ẩn chứa âm sát chi thuật.

Khi Chúc Chi Vũ nhìn thấy Hàn Mặc thi triển vũ kỹ, ánh mắt cũng lộ lên vẻ ngây ngốc, nhưng rất nhanh vẻ ngây ngốc đã bị sự giận dữ thay thế, bởi những kẻ khác khi tiến vào phạm vi giới hạn thì đều bị nổ tan xác, nhưng gã trước mặt này không ngờ vẫn chưa chết, thậm chí vẫn còn đang phản kháng lại hắn.

Bởi vậy, hoàn toàn dựa vào phản ứng bản năng, Âm Sát Thuật của Chúc Chi Vũ lại mạnh thêm không ít, khiến tình cảnh của Hàn Mặc liền trở nên chật vật, toàn thân bắt đầu run rẩy, từng đợt âm ba như tấm lưới cũng bắt đầu tràn vào trong thân thể hắn, bắt đầu xé nát thân thể hắn.

Hàn Mặc lúc này có hàng ngàn sự nghi hoặc, còn có sự phẫn nộ tột cùng đối với Sở Nam, nhưng đều không thể hỏi ra được, cũng không thể phát tiết ra được, hắn đã bị Chúc Chi Vũ hoàn toàn chấn áp, sức kháng cự ngày càng yếu. Chúc Chi Vũ lúc này mới nở ra nụ cười đắc ý ngây ngốc, chẳng khác gì một đứa trẻ đang đắc ý vì đánh nhau giành phần thắng.

Hàn Mặc cũng vô cùng ủy khuất, tất cả công phu của hắn đều do Chúc Chi Vũ dạy cho, nhưng Chúc Chi Vũ tuy đã mất trí nhớ, võ công tu vi lại hoàn toàn không có chút suy giảm, đương nhiên, thần niệm thì đã hoàn toàn không còn.

Bởi vậy, Hàn Mặc sao có thể là đối thủ của sư phụ hắn.

Bất đắc dĩ, Hàn Mặc đành phải từ bỏ dùng Âm Sát Thuật tương khắc, mà thổi khúc nhạc dẫn dụ thú.

Nghe thấy tiếng tiêu biến hóa, Sở Nam mỉm cười.

Hàn Mặc đương nhiên không hiểu Sở Nam đang cười gì, hắn thổi một phút, ba phút, thậm chí mười phút cũng không thấy một con kiến, một con ruồi phổ thông nhất xuất hiện.

Chẳng có gì cả.

- Sao lại như vậy, Âm Sát Thuật của sư phụ lợi hại, nhưng cũng không đến mức khiến ta không thể gọi ra được một con ma thú mới đúng.

Hàn Mặc đang trầm tư, nhưng đám tám ngàn võ giả thì hiểu ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều cất tiếng cuồng tiếu.

Thì ra trước đó Chúc Chi Vũ đã dụ tới tất cả ma thú trong phạm vi ngàn dặm, thậm chí là vạn dặm, đương nhiên cuối cùng cũng chết sạch cả, như vậy, Hạn Mặc sao còn có thể dụ ra được con kiến nào nữa.

- Sư phụ.... Ta là Hàn Mặc, người quên rồi sao? Sư phụ!

Hàn Mặc không có cách nào khác, lại định dùng quân bài tình cảm, hi vọng có thể thức tỉnh sư phụ để hắn có thể thoát chết.

Chỉ đáng tiếc, nguyện vọng này của Hàn Mặc đã bị vỡ tan tành, chỉ ba giây sau, một tiếng “bụp” vang lên, rồi thân thể hắn như một quả bóng nổ tan tành.

Hơn ba ngàn đệ tử của Thiên Nhất Tông ngây ngốc, đó là đỉnh cấp Võ Vương, chỉ còn một bước nữa là trở thành Võ Hoàng, vậy mà bị chết như vậy, bị sư phụ của hắn giết chết.

Đệ tử Thiên Nhất Tông kinh hoàng, những võ giả khác đang xem chiến đấu cũng càng kinh ngạc, ai ai cũng kêu lên “thì ra như thế, thì ra như thế...”, nhưng sau tiếng kinh hô, tất cả đều nghi hoặc:

- Lâm Vân làm cách nào thu phục hắn được?

Chúc Chi Vũ nhìn thấy Hàn Mặc cùng chung kết cục với những kẻ trước mới cười hài lòng.

Sở Nam lại nói:

- Đại Ngốc, có nhìn thấy đám người kia không, người mặc y phục màu đen, bên trên có dấu hiệu đều là người của Huyền Vô Kỳ, bọn chúng muốn ngăn người đi ăn Thiên Nhất Sơn, Đại Ngốc, ngươi nói xem phải làm thế nào?

- Cho bọn chúng nổ tan tành, có được không?

- Đại Ngốc thật thông minh, vậy thì cho bọn chúng nổ tan tành.

Sở Nam cười lạnh, Điệp Y Tiên Tử nhìn Sở Nam, có cảm giác không thể hiểu thấu được, còn Chúc Chi Vũ đã đưa tiêu lên miệng, thi triển Âm Sát Thuật.

Trong nháy mắt, âm ba đã bao trùm lấy đám đệ tử của Thiên Nhất Tông, không ngừng có khí tức, uy năng cuồng bạo xâm nhập vào trong đầu bọn chúng, lục phủ ngũ tạng bọn chúng.

Bụp bụp bụp....

Tiếng thân thể nổ tung, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, mấy chục vạn võ giả giương mắt ngây ngốc đứng nhìn, nhìn đám đệ tử Thiên Nhất Tông ngày thường kiêu ngạo hống hách đang chết hàng loạt.

Cùng với cái chết của đệ tử Thiên Nhất Tông, trong lòng của mấy chục vạn võ giả cũng có một thứ đang vỡ tan, thứ đó chính là “nỗi kính sợ Thiên Nhất Tông”, bọn chúng phát hiện ra, đệ tử của Thiên Nhất Tông, cho dù là cao cấp Võ Vương cũng không có gì ghê gớm, cũng là người, cũng có thể chết....

Sau một hồi tĩnh lặng, có người không kìm được nói:

- Trước kia chúng ta sợ Thiên Nhất Tông như vậy, thật không thể tin được.

- Đúng vậy, xem bọn chúng không hề có khả năng kháng cự, sau này sợ gì bọn chúng nữa...

..........

Xây dựng uy tín rất khó, nhưng uy tín mất đi lại là việc vô cùng dễ dàng.

Giống như Thiên Nhất Tông hiện tại.

Sở Nam nghe thấy những tiếng nghị luận, chửi đổng của đám võ giả, lại cất tiếng cười lạnh, những suy nghĩ, tâm tình của đám võ giả này sẽ nhanh chóng lan truyền khắp Bắc Tề Quốc.

Chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi, đám đệ tử Thiên Nhất Tông đã không chút năng lực kháng cự, bị Chúc Chi Vũ dùng Âm Sát Thuật giết sạch sẽ, cảnh tượng vô cùng ghê rợn.

Tĩnh lặng như tờ, ngay cả tiếng nhịp tim, tiếng hô hấp cũng như dừng lại.

Từ đó cũng có thể nhìn thấy, uy lực của Âm Sát Thuật ghê gớm tới mức nào, chỉ là Chúc Chi Vũ rất không may, gặp phải khắc tinh là Sở Nam.

Đệ tử Thiên Nhất Tông chết hết sạch, nhưng pháp bảo, trữ vật giới chỉ của bọn chúng lại không hề bị Âm Sát Thuật phá hủy.

Tiếp đó, Sở Nam liền gọi Lạc Đao tới trước mặt, bảo hắn mang theo một ngàn nhân mã đi thu dọn chiến trường, tất cả những thứ thu được, bất luận là đan dược hay nguyên thạch đều được chia đều.

Lạc Đao thầm mừng, nhận lệnh bước đi, ai cũng biết đệ tử của Thiên Nhất Tông gia bảo không ít, nhưng mười vạn võ giả cũng đành giương mắt nhìn đám người Lạc Đao đi thu nhặt từng chiếc trữ vật giới chỉ, không dám động đậy, thậm chí là trữ vật giới chỉ lăn tới ngay bên chân bọn chúng, bọn chúng cũng không dám cúi xuống nhặt.

Còn Sở Nam làm như vậy đương nhiên là có mục đích, muốn khống chế bọn chúng, ngoài việc làm cho bọn chúng kính sợ ra thì còn phải có lợi ích, lợi ích thực tế mới có thể khiến bọn chúng tận tâm tận lực, ngoài ra, bọn chúng cướp pháp bảo của đệ tử Thiên Nhất Tông ngay trước mặt mười vạn võ giả, như vậy bọn chúng có muốn lui cũng không lui được, chỉ có thể liều mạng tiếp tục tiến bước.

Sắc trời dần chuyển dần sang màu đen.

Sở Nam không còn đi tính toán đường kinh mạch của tầng thứ ba của Thương Sơn Quyết nữa, chỉ lôi Ẩn Hồng từ trong trữ vật giới chỉ ra, nghiên cứu, hắn muốn thu phục Ẩn Hồng để sử dụng. Trước hết Sở Nam ra sức giày vò Ẩn Hồng, khiến nó cảm nhận được mối nguy hiểm chết chóc, sau đó nhớ lại San Hô Huyền Lam Kình cũng bị Sinh Tử Quyết khống chế, liền muốn dùng Sinh Tử Quyết để khống chế Ẩn Hồng.

Như vậy không chỉ dễ dàng khống chế, mà còn thuận tiện trong việc chỉ huy.

Nhìn lên nhìn xuống, nhìn trước nhìn sau, Sở Nam liền lấy máu của lưỡi, của thịt, của bụng Ẩn Hồng nhưng đều không thành công, nhưng ánh mắt của Ẩn Hồng thì đã tràn ngập sợ khủng bố.

Cuối cùng, Sở Nam lấy máu trong não của Ẩn Hồng.

Vốn chỉ là thử, không hề mang theo chút hi vọng nào, nhưng không ngờ lại thành công.

Tiếp đó, Sở Nam liền nhỏ máu cho Ẩn Hồng nuốt vào. Trước khi nuốt máu của Sở Nam, Ẩn Hồng vô cùng khiếp sợ, hơn nữa còn tràn ngập ý thù địch với Sở Nam, nhưng sau khi bị khống chế, nuốt máu của Sở Nam, Ẩn Hồng liền trở nên vô cùng ngoan ngoãn.

Chúc Chi Vũ nhìn Ẩn Hồng, ánh mắt thoáng qua chút quen thuộc, nhưng khi Ẩn Hồng thè lưỡi về phía hắn, Chúc Chi Vũ liền khiếp sợ kêu lên “ta sợ, ta sợ”, Sở Nam an ủi nói:

- Đại Ngốc, đừng sợ, chỉ cần ngươi nghe lời ta, nó sẽ không công kích ngươi.

- Đại Ngốc sẽ nghe lời ngươi, nghe lời ngươi.

Sở Nam thu Ẩn Hồng lại, Chúc Chi Vũ mới khôi phục lại vẻ bình thường.

Đúng lúc đó, tam chưởng quỹ Ỷ Cầm của Tinh Bảo Các lại tới, tốc độ của nàng ta quả thực nhanh chóng, Ỷ Cầm đã mang theo đủ tám ngàn bộ hộ giáp nhẹ mềm, còn có trường thương, dao kiếm có phẩm chất thượng phẩm pháp khí, mỗi người còn có thêm một bình ngọc, trong bình ngọc là Tinh Lực Đan, Hồi Nguyên Đan...

Ra tay quả thực vô cùng hào phóng.

Tuy chỉ là thượng phẩm pháp khí, nhưng tất cả tới tám ngàn bộ, lại trong thời gian ngắn như vậy đã chuẩn bị đầy đủ.

Sở Nam cũng không khỏi khẽ sững người trong giây lát, thực lực của Tinh Bảo Các quả thực không thể coi thường, rất cường đại.

Ỷ Cầm nhìn thấy phản ứng của Sở Nam, cũng khẽ tự hào, đồng thời nàng ta cũng biết, thử thách của Lâm tiền bối đối với Tinh Bảo Các, nàng ta đã hoàn thành, nghĩ như vậy, Ỷ Cầm lại giao cho Sở Nam một bộ phận linh dược đã thu thập được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui