Vũ Nghịch Càn Khôn

Cổ Cực Phong bị công kích của Sở Nam khiến cho tê liệt, suýt chút nữa hôn mê.

Trong hai mắt tràn đầy vẻ sợ hãi, sau đó lại biến thành tức tối, tức tối biến thành dứt khoát.

Toàn thân đột nhiên bạo phát, Hàn Ngọc Lam Viêm đóng băng Tử Tiêu Nguyệt Tuyền Thủy vây khốn hắn đột nhiên xuất hiện một khe nứt, Sở Nam lại không ngừng phóng thích Hàn Ngọc Lam Viêm, không ngừng đóng băng.

Cổ Cực Phong giống như tuyệt thế hung thú bị nhốt trong lao tù, không ngừng gào thét, hắn cảm thấy đau đớn vì bị thiêu đốt, đau đớn vì bị đóng băng, đau đớn vì bị phệ huyết, còn có đau đớn vì lực lượng tàn phá cơ thể…

Ngay lập tức, Cổ Cực Phong cũng phóng thích Thiên Cực Nguyên hỏa, chống cự Hàn Ngọc Lam Viêm sau khi cắn nuốt Thanh Tẫn Yêu Viêm. Dùng Lưu Bạch Kim Nguyên không ngừng công kích Hàn Ngọc Lam Viêm, đồng thời bức hắc vụ đang điên cuồng thôn phệ máu tươi của hắn ra khỏi cơ thể.

Chỉ có điều, cứ như vậy khiến lực khống chế của Cổ Cực Phong đối với Phạm Thiên Vân Lung Thương yếu đi, hắn muốn đem Phạm Thiên Vân Lung Thương thu hồi vào trong nhẫn trữ vật, nhưng không ngờ đã bị Sở Nam dùng Long gân trói lấy, không thể thu hồi.

Nắm quyền phải Sở Nam tụ lực, giật mạnh một cái.

Liền giật Phạm Thiên Vân Lung Thương thoát khỏi tay Cổ Cực Phong.

Tước đi vũ khí của người khác, nhưng Sở Nam lại không chút cao hứng, ngược lại sắc mặt càng trở nên ngưng trọng, đang thi triển Hàn Ngọc Lam Viêm cũng không khỏi đỉnh chỉ, bởi vì Phạm Thiên Vân Lung Thương bị kéo rời khỏi tay Cổ Cực Phong cũng công kích về phía Sở Nam.

Rất hiển nhiên, đây chính là âm mưu của Cổ Cực Phong.

Cổ Cực Phong biết không thể giữ được Phạm Thiên Vân Lung Thương, liền lợi dụng tâm tư muốn đoạt Phạm Thiên Vân Lung Thương của Sở Nam, lúc Sở Nam dùng lực lớn nhất kéo thì hắn buông tay, đồng thời tăng thêm một cỗ đại lực vào thân thương.

Phạm Thiên Vân Lung Thương giống như xuyên hồng quán nhật, đâm thẳng vào đầu Sở Nam.

Sở Nam lập tức rung Long gân, muốn chấn lệch Phạm Thiên Vân Lung Thương qua một bên, thế nhưng uy năng của Phạm Thiên Vân Lung Thương quá lớn, tốc độ lại quá nhanh, căn bản không thể chấn lệch, vì vậy nó vẫn bắn thẳng về phía Sở Nam.

Không chút do dự, Sở Nam lấy ra Long lân, đồng thời dùng Long nha ngăn cản, thậm chí kích phát cả quang quyển phòng ngự ngũ thải.

Ở phía xa, Cổ Cực Phong vừa thoát khổ liền phát ra tiếng hét cuồng nộ.

Cổ Cực Phong lợi dụng Sở Nam trong lúc đoạt Phạm Thiên Vân Lung Thương, liền thoát khốn mà ra.

Cổ Cực Phong thoát khốn, tuy nhiên đã không còn dáng vẻ lạnh lùng, hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay như lúc trước, toàn thân hắn lúc này đầy máu, mặc dù đã bức hắc vụ ra, nhưng cái giá phải trả cũng không ít, thân hình vô cùng chật vật, đoán rằng từ sau khi hắn trở thành Phong chủ Thiên Cực Phong thì đây là lần đầu tiên bị người ta bức sát đến tình cảnh như vậy.

Giờ phút này, Phạm Thiên Vân Lung Thương đâm vào Long lân, Long lân không bị kích phá, nhưng bị đẩy mạnh về phía sau.

Sở Nam lạnh nhạt nhìn, Long nha lại lần nữa nghênh đón Phạm Thiên Vân Lung Thương.

Cũng trong nháy mắt này…

Cổ Cực Phong chuyển động, mang theo nộ hỏa ngập trời giết thẳng về phía Sở Nam, miệng quát:

- Ngươi không phải muốn đoạt Phạm Thiên Vân Lung Thương của ta sao? Ta cho ngươi đoạt, không còn Phạm Thiên Vân Lung Thương, ta vẫn có thể lấy mạng ngươi.

Long nha và Phạm Thiên Vân Lung Thương va vào nhau, uy lực hạo mãnh tràn ra, nhập vào thân thể Sở Nam.

Nếu như Sở Nam có thể động thì hắn có thể đẩy cỗ uy năng này truyền vào trong đất hoặc một nơi khác, giảm bớt uy lực của năng lượng, thế nhưng bây giờ Sở Nam đang bị Tam Trọng Cầm Cố, không thể di chuyển.

Chỉ có thể cắn răng chịu đựng năng lượng hỗn tạp của hắn và Cổ Cực Phong.

Cánh tay Sở Nam cong lại, nhanh chóng thối lui.

Trên tay Cổ Cực Phong lại xuất hiện một thanh trường kiếm vàng trắng, còn phun lên đó một ngụm máu mà đối với hắn giờ này rất là trân quý.

Mắt thấy Phạm Thiên Vân Lung Thương sắp đâm vào quang quyển phòng ngự ngũ thải, mặc dù một phần uy năng ẩn chứa trong Phạm Thiên Vân Lung Thương đã bị Long lân và Long nha cản lại, nhưng năng lượng còn lại vẫn không phải nhỏ.

Lúc này, Sở Nam nâng chân phải lên, chân trái hình thành thế kim kê độc lập (*).

(*) Gà đứng một chân.

Cổ Cực Phong cầm kiếm giết đến, lạnh giọng quát:

- Có thể khiến ta trọng thương đến tình cảnh này, ngươi là người đầu tiên. Nếu ngươi có thể động thì ta quả thật thảm rồi, nhưng thật không may, ta sẽ không để cho ngươi còn cơ hội nào nữa, cho dù Ngũ Hành chi thể không còn nguyên vẹn thì ta cũng chấp nhận, ta muốn ngươi phải chết!

Trong nháy mắt, Phạm Thiên Vân Lung Thương đâm lên quang quyền phòng ngự ngũ thải.

Cùng lcus đó, Sở Nam tập trung mười lăm lớp lực lượng vào chân phải, mạnh mẽ giẫm xuống, giẫm thẳng vào hắc vụ, giẫm xuống hư không.

Cổ Cực Phong nhìn không ra Sở Nam tại sao phải phí khí lực giẫm xuống dưới làm gì!

Hắn chỉ một bức trùng sát đến.

- Ba ba ba…

Màn phòng ngự ngũ thải chỉ ngăn cản được hai nhịp hô hấp thì đã bị Phạm Thiên Vân Lung Thương đâm rách, mắt thấy sắp đâm thủng đầu Sở Nam, Sở Nam không có nửa phần chần chờ, trực tiếp áp súc mười lớp lực lượng vào tay phải, sau đó dùng nhục chưởng bắt lấy Phạm Thiên Vân Lung Thương.

Sở Nam rống lớn một tiếng:

- Hừ! Lão tử có thể đem ngươi đoạt trở về, thì cũng có thể khống chế được ngươi! Dừng lại cho ta!

Lời này vừa dứt, Phạm Thiên Vân Lung Thương rốt cuộc cũng không thể tiến thêm được chút nào, bị Sở Nam gắt gao chế trụ, chỉ có điều vẫn có một vòi máu từ tay phải Sở Nam chảy xuống, chảy dọc trên Phạm Thiên Vân Lung Thương.

Ngoài ra, chân phải Sở Nam đạp mạnh xuống hắc vụ, liền khiến hắc vụ run rẩy, có dấu hiệu tứ tán.

- Quả nhiên hữu dụng!

Sở Nam thầm nghĩ, sau đó lần nữa tụ lực, lại lần nữa nâng chân, lần này so với lần trước thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

Sắc mặt Cổ Cực Phong cũng biến đổi, dường như nghĩ đến điều gì đó, tốc độ trùng sát đến càng nhanh, quát:

- Đây là địa bàn của ta, ta chính là trời, ta muốn ngươi chết thì ngươi phải chết! Phải… Chết!

- Lão tử chuyên nghịch thiên! Huống chi lão cẩu ngươi cũng không phải là lão thiên!

Sở Nam trả lời một cách mỉa mai, đem Phạm Thiên Vân Lung Thương vừa đoạt lấy trực tiếp đâm về phía Cổ Cực Phong, Cổ Cực Phong thấy Sở Nam gọi hắn là “lão cẩu”, lửa giận so với thương thế trên người còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần, thấy Sở Nam dùng thương công sát hắn, Cổ Cực Phong quát lạnh:

- Phạm Thiên Vân Lung Thương của ta, há để ngươi dễ dàng khống chế?

- Hạo Thiên Nhận của Hắc Quân lão nhi ta còn có thể khống chế được, huống chi một cây thương nát này của ngươi? Nó dám không để ta khống chế sao?

Sở Nam cười lạnh nói, áp súc từng lớp lực lượng vào trong Phạm Thiên Vân Lung Thương, áp súc cho đến cực hạn, Phạm Thiên Vân Lung Thương bị Long gân quấn quanh, lại bị lực lượng ép chặt, quả thật không dám vọng động.

- Hạo Thiên Nhận?

Trong lòng Cổ Cực Phong không khỏi rét lạnh, nhưng hắn đã không thể thu tay, càng không thể triệt thối, hắn chỉ có thể tiếp tục trùng sát, giết tên quái nhân này!

- Ầm…

Trường kiếm ngưng tụ nguyên lực cùng va chạm với Phạm Thiên Vân Lung Thương, chỉ trong chốc lát, trường kiếm hủy, thân Phạm Thiên Vân Lung Thương cũng bị hư hại vô cùng.

Trường kiếm dù hủy, nhưng uy năng ẩn hàm bên trong lại trực tiếp tiến vào thân thể Sở Nam, Sở Nam phóng thích sinh mệnh lực ra, triển khai thôn phệ, thôn phệ Lưu Bạch Kim Nguyên, thôn phệ Thiên Cực Nguyên hỏa, thôn phệ Xích thổ…

Sở Nam trúng chiêu, đồng dạng, trong thân thể Cổ Cực Phong cũng có một cỗ lực lượng cuồng bạo nhập vào, mà hắn lại không có sinh mệnh lực, không có đan châu biến thái, không thể thôn phệ, chỉ có thể dựa vào nguyên lực thâm hậu và tu vị đại viên mãn để tiến hành áp chế.

Thế nhưng, Sở Nam lại phóng thích ra lôi điện, dưới lôi điện oanh kích, Cổ Cực Phong liền bị oanh kích đến tan tác, sau đó bị cỗ lực lượng điên cuồng hủy hoại cơ thể.

Giống như gió thu thổi lá rụng vậy.

Lục phủ ngũ tạng Cổ Cực Phong trực tiếp bị lực lượng tàn phá đến bạo liệt.

- Phụt…

Cổ Cực Phong mở miệng hộc ra một ngụm máu, nhưng không phải là huyết dịch đỏ tươi, mà là dịch thể lục hoàng sắc, bên trong còn có lẫn chút hồng sắc, nhưng hồng sắc rất ít, hiển nhiên phần lớn máu trong cơ thể Cổ Cực Phong đã bị hút cạn rồi.

Ngay cả Sở Nam lúc trước thổ huyết liên tục cũng không thể thổ ra được gì.

Chỉ có điều, đây là do Sở Nam ngụy trang, bây giờ Cổ Cực Phong mới chân chính là không thể thổ ra huyết.

Sau khi Cổ Cực Phong thổ huyết, Sở Nam mới đạp mạnh chân xuống, hắc vụ chấn đãng càng hung mãnh, ngay cả thân thể Cổ Cực Phong cũng bị ảnh hưởng, lực cầm cố đại giảm, Sở Nam lần nữa tụ lực vào đường kinh mạch lực lượng ở chân phải.

Mà trong lúc tụ lực này, Sở Nam phát hiện, lực lượng trong cơ thể dường như không đủ cung cấp.

Cảm giác này trước kia đã từng xuất hiện không ít lần, đây là dấu hiệu kiệt sức.

Vốn tu vi và thực lực hiện nay của Sở Nam rất ít khi gặp dấu hiệu kiệt sức, không biết tại sao cùng đánh một trận với Cổ Cực Phong lại mệt mỏi như vậy, Sở Nam không biết đã áp súc bao nhiêu lớp lực lượng rồi.

Thế nhưng, ánh mắt Sở Nam thoáng run một chút, sâu trong con ngươi đầy vẻ kiên quyết, hắn tiếp tục áp súc lực lượng vào chân phải, cho dù sau khi làm vậy sẽ bị cắn trả rất mạnh, nhưng bởi vì để sống, hắn chấp nhận cắn trả, dù sao vẫn tốt hơn phải chết.

Muốn sống thì phải phá vỡ Tam Trọng Cầm Cố, bằng không, Sở Nam cho dù có xuất ra ngàn vạn thủ đoạn thì cũng chỉ có thể biến thành một cái bia ngắm, tùy ý để người ta công kích, tin rằng đợi đến khi Cổ Cực Phong có thời gian hoãn khi, hồi phục tinh thần, áp chế lửa giận thì Cổ Cực Phong tuyệt đối không chọn cận chiến với hắn, mà chắc chắn sẽ công kích hắn ở cự ly xa.

Lại thêm lôi điện sẽ có lúc cạn kiệt.

Đến lúc đó, Cổ Cực Phong sẽ từng kiếm từng đao, chậm rãi cắt hắn, giày xéo hắn.

Không chỉ áp súc lực lượng vào chân phải, Sở Nam còn áp súc lực lượng vào Phạm Thiên Vân Lung Thương, không phóng thích lôi điện nữa, ngược lại tập trung một đạo lôi điện lớn.

Một lớp lực lượng, ba lớp, năm lớp, bảy lớp, mười lớp…

Sau khi áp súc đến mười lớp, Sở Nam cũng không tiếp tục áp súc nữa, dù sao thì lực lượng trong cơ thể cũng đã gần khô kiệt, mà Phạm Thiên Vân Lung Thương đã gần hỏng này cũng không thể chịu thêm nhiều lực lượng nữa.

Một đạo lôi điện, hai đạo, mười đạo, ba mươi đạo…

Lúc trước Sở Nam bổ ra lôi điện đều ngưng tụ ba mươi đạo, ba mươi đạo ngưng tụ thành một đạo.

Lúc này, Sở Nam nắm chặt Phạm Thiên Vân Lung Thương, đâm thẳng về phía Cổ Cực Phong, chuẩn xác hướng về ngực hắn.

Mà Cổ Cực Phong dưới tình huống không bị lôi điện oanh kích, liền cố gắng áp chế cỗ lực lượng trong cơ thể, muốn tránh xa khỏi nơi này, khống chế tốt đại trận rồi mới chậm rãi thu thập tên tiểu tử đã khiến hắn thảm hại và khuất nhục.

Đáng tiếc, suy nghĩ vừa hiện lên trong đầu thì Cổ Cực Phong đã nghe thấy tiếng phá không truyền đến.

Chỉ nhìn thấy Phạm Thiên Vân Lung Thương đâm về phía mình, uy thế hung mãnh không khác gì lúc trước đâm về phía Sở Nam.

Cổ Cực Phong đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, rống lớn một tiếng, một đạo quang quyển tam sắc bạo thiểm đến cực trí, còn có một khối xích thổ nhỏ bằng ngón cái phiêu phù trên không trung.

Mới làm được đến đó thì Phạm Thiên Vân Lung Thương đã đâm vào khối xích thổ.

Đừng thấy khối xích thổ chỉ lớn bằng ngón cái mà coi thường, nó không ngờ có thể cản được Phạm Thiên Vân Lung Thương sát khí dâng tràn, uy thế dũng mãnh, ánh mắt của Sở Nam trở nên lãnh lệ, Cổ Cực Phong vừa mới thở phào một hơi, định mở miệng nói gì đó thì trên đỉnh đầu của hắn đột nhiên xuất hiện một con điện xà, xé rách hắc vụ, phẫn nộ bổ xuống.

Cổ Cực Phong cảm thấy nguy hiểm càng lớn, không dám có nửa phần do dự, từ trong miệng thổ ra một khối kim loại bạch sắc nhỏ bằng ngón cái, hình dạng như một thanh lợi kiếm, muốn cản lấy thiểm điện.

Đồng thời, xích thổ cũng không ngăn cản Phạm Thiên Vân Lung Thương nữa, lập tức bay lên không trung ngăn cản đạo lôi điện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui