Vũ Nghịch Càn Khôn

Đến đây, giết ta đi, tôn chủ sẽ báo thù cho chúng ta, ta chết rồi thì ngươi cũng phải chôn cùng với lão tử!

Lạc Đao lại lần nữa hãm nhập vào chiến trận, đao bổ củi cực lớn mang theo máu tươi vung lên phát ra tiếng gào thét.

- Tôn chủ? Cho dù tôn chủ của ngươi đích thân đến đây thì lão tử cũng giết!

Một tên đệ tử Kiếm Trảm Phái ngạo nghễ nói, giống như để hiển lộ uy phong,
dứt lời liền xông thẳng lên không trung, khiến rất nhiều người đều nghe
thấy rõ ràng.

Thế nhưng, lời người này vừa dứt, phía chân trời đột nhiên vang vọng đến một âm thanh lạnh lùng:

- Thật sao?

Một tiếng nghi vấn lạnh lùng vang trong không trung.

Người nghe thấy, có kinh, có hỉ, có hoảng, có loạn.

Điệp Y Tiên Tử vui mừng, biết Sở Nam đã trở về, nàng tin rằng chỉ cần Sở Nam trở về thì thế cục nguy ngập trước mắt sẽ chuyển nguy thành an.

Chúc Chi Vũ nghe thấy âm thanh này cũng hét lớn:

- Đại ca ca, ta không đánh được người này, nhanh giúp ta.

Lạc Đao nở nụ cười, khuôn mặt đầy máu nhếch lên, nói:

- Ngươi xong rồi!

Kẻ vừa cuồng ngôn lập tức ngẩn ra, vẻ đắc ý trên mặt trong nháy mắt biến
thành tái nhợt, hắn cũng đã nghe qua truyền thuyết về Lâm Vân của Thần
Khí Phái..

Mạc lão và Thiết Thương Hùng vẫn được bảo hộ ở phía
sau đã gia nhập chiến đoàn, lúc này khối đá đè nặng trong lòng cũng được hạ xuống.

Mà Thái Thượng trưởng lão của Kiếm Trảm Phái nghe thấy âm thanh nghi vấn này thì sắc mặt liền biến đổi, động tác không chút
chậm trễ, phóng thẳng về phía Điệp Y Tiên Tử, muốn bắt Điệp Y Tiên Tử
làm con tin.

Tốc độ Thái Thượng trưởng lão Kiếm Trảm Phái cực nhanh, so với tên rời cung còn nhanh hơn.

Thế nhưng thân ảnh của Sở Nam còn nhanh hơn, nếu dùng tên để ví von thì có thể nói là tên được bắn ra từ "Long Cung".

Trong sát na Thái Thượng trưởng lão Kiếm Trảm Phái muốn vươn tay bắt lấy Điệp Y Tiên Tử, từ trong thần niệm truyền đến một cỗ đau đớn, cả người hắn
run rẩy, tay cũng chậm lại, chỉ trong chớp mắt, Thái Thượng trưởng lão
đã bắt phải một đoàn hỏa.

- A…

Cho dù là Thái Thượng
trưởng lão tôn sư cũng không nhịn được mà hét lớn, chờ khi hắn nhìn lại
thì cánh tay kia đã bị thiêu còn xương đen.

- Ngươi…

Ánh mắt Thái Thượng trưởng lão lộ vẻ kinh ngạc, chỉ thốt lên được một chữ.

- Ta làm sao?

Sở Nam lạnh giọng hỏi:

- Ngươi muốn giết ta, kiếm lấy lợi ích từ ta, vậy cứ nhằm vào ta là được, gây khó dễ cho một nữ nhân thì còn gọi gì là nam nhân? Ngay cả cầm thú
cũng không bằng!

Sở Nam không có chút hảo cảm với Kiếm Trảm Phái, lúc trước bọn hắn đánh chủ ý với Thiết Thương Hùng đã bị Sở Nam giết
tận, bây giờ lại muốn dùng Điệp Y Tiên Tử để bức bách hắn, hắn hiển
nhiên xuất thủ không hề khách khí rồi.

Thái Thượng trưởng lão nghe thấy lời chế nhạo này thì mặt đanh như sắt, quát:

- Lâm Vân, lão phu muốn báo cừu cho đồ đệ và đồ tôn.

- Đồ đệ? Đồ tôn?

- Nghê Thành là đồ đệ của ta, Từ Thạc là đồ tôn của ta!

Lúc Thái Thượng trưởng lão nói đến Từ Thạc, giọng nói đặc biệt phẫn hận, phảng phất như là giết phải người thân của hắn vậy.

Sở Nam nghĩ xem hai người này là ai, sau đó nói:

- Đám kiến cỏ, chưa từng nghe danh!

- Tiểu nhi cuồng vọng, ngươi tưởng rằng mình thực sự giết được Võ Hoàng
sao? Ngươi giết được người khác, nhưng giết không được lão phu!

Thái Thượng trưởng lão vừa mới ép Chúc Chi Vũ đến không thở nổi nên càng thêm tự tin. Truyện Tiên Hiệp -

Sở Nam đưa mắt nhìn đối phương một cái, sau đó hỏi:

- Ngươi họ gì?

- Từ…

Thái Thượng trưởng lão thốt ra một chữ liền phản ứng lại, càng thêm tức tối, Sở Nam ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, chậc lưỡi nói:

- Thì ra ngươi họ Từ, không trách được, Từ gì?

- Muốn chết!

Thái Thượng trưởng lão rốt cuộc cũng không kềm chế được cảm xúc, vốn hắn
muốn nhân cơ hội này để khôi phục, không ngờ lại bị Sở Nam chọc giận đến phát run, lửa giận ngập trời, miệng hét lớn:

- Trảm Nguyên!

Võ Hoàng kiếm chém xuống, chỉ trong chốc lát liền tạo ra ngàn vạn kiếm mang, trùng trùng điệp điệp bao phủ lấy Sở Nam.

Chủ ý của Từ Ngạn rất hay, trước hết cắt đứt câu thông thiên địa nguyên lực của Sở Nam, sau đó đột ngột xuất sát chiêu, nhất cử chế trụ.

Tính toán thì hay, nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược.

Sở Nam quả thật cảm thấy câu thông thiên địa nguyên lực bị gián đoạn, nhưng hắn cũng không chút hoảng loạn, chỉ cười nhạt nói:

- Trước kia cũng có một kẻ thi triển chiêu này với ta, kết quả đã bị ta giết! Tên đó hình như cũng là đệ tử Kiếm Trảm Phái!

Trong mắt Từ Ngạn lóe lên tinh quang.

Sở Nam lại nói tiếp:

- Thực ra chiêu này của ngươi ta cũng biết, hơn nữa so với ngươi còn lợi hại hơn rất nhiều!

Nói xong, Sở Nam cũng không có bất kỳ hành động gì, chỉ nhìn chằm chằm Từ Ngạn.

Từ Ngạn bị nhìn chăm chú đến phát nhột, hắn thấy Sở Nam không chút hoảng loạn liền quát lớn:

- Còn ngây ra đó làm gì? Giết sạch bọn chúng, bắt lấy nữ nhân kia!

Tiếng hét vừa phát ra, đám Kiếm Trảm Phái lập tức hồi thần, vội vã giết về phía đám người Lạc Đao.

Ngay lúc này, trên không trung truyền đến một tiếng hét lớn:

- Đám kiến cỏ các ngươi cứ giao cho lão tử.

Âm thanh vừa dứt, đột nhiên có một đạo thân ảnh lướt qua không trung, đáp xuống đất.

"Phịch" một tiếng, chúng đệ tử Kiếm Trảm Phái nhìn lại, chỉ thấy ba tên bị trói cùng một chỗ bộ dạng thê thảm không chịu nổi.

Mặc dù tình cảnh này khiến bọn hắn đều chấn kinh, nhưng cũng không khỏi thở phào một hơi.

Thế nhưng, còn chưa thả lỏng xong thì Tử Võ Hoàng đã từ không trung đáp xuống.

Võ Hoàng xuất thủ hiển nhiên bất phàm, Tử Kim Cửu Cương Kích vung lên, một trận của Kiếm Trảm Phái liền bị hủy đi, bắn ra một đoàn huyết vụ, trong huyết vụ còn có tay chân trộn lẫn.

- Hít…

Đám người quan
chiến hít vào một ngụm lãnh khí, Từ Ngạn cũng không khỏi quay đầu nhìn
lại, nhìn thấy Tử Võ Hoàng nghênh gió mà đứng, nhất thời Từ Ngạn không
khỏi huyết khí dâng trào, phẫn nộ quát:

- Tử Kim Cương, ngươi đường đường là Võ Hoàng, không ngờ lại ra tay với đám tiểu bối, không sợ mất thân phận sao?

Tử Võ Hoàng cuồng tiếu đáp:

- Từ lão đầu, ngươi còn không sợ thì lão tử sợ cái gì? Bối phận của Lâm Vân chính là đồ tôn của ta.

- Ngươi…

Từ Ngạn bị phản bác đến không nói nên lời, sự thật là vậy, nhưng đồ tôn
của hắn là Lâm Vân, là Võ Vương sao? Bây giờ còn ai dám cho rằng Lâm Vân là Võ Vương thì kẻ đó cách cái chết cũng không còn xa nữa.

Sở Nam nhàn nhạt nói:

- Ta phản kích đây!

Từ Ngạn lập tức hồi thần, đem lực chú ý đặt lên người Sở Nam, trong lòng
tự an ủi bản thân, chỉ cần bắt được Sở Nam thì hết thảy đều xong, vì vậy cao giọng quát:

- Tới đây, lão phu sẽ giáo huấn tên tiểu tử cuồng vọng không biết trời cao đất dày là ngươi.

Từ Ngạn vừa dứt lời liền thấy tay phải Sở Nam ngưng tụ một thanh trường
kiếm bạch sắc, sau đó nghe thấy Sở Nam nhàn nhạt thốt ra từng chữ:

- Trảm… Nguyên…

Từ Ngạn không cho là đúng, hiểu biết của hắn về "Trảm" kỹ, tại Kiếm Trảm
Phái ngày nay, còn ai có thể hiểu rõ hơn hắn, thi triển thành thục hơn
hắn? Tinh diệu hơn hắn?

Cho nên, Từ Ngạn nở nụ cười, hừ mũi khinh thường.

Nhưng đúng lúc Từ Ngạn cười, Sở Nam lại thốt ra một chữ cuối cùng:

- Sát!

Trảm Nguyên Sát.

Lập tức, trường kiếm bạch sắc ngưng tụ lại cũng trảm ra kiếm mang dày đặc,
lúc Từ Ngạn nghe thấy chữ "Sát" thì có chút sững sờ, khi nhìn thấy Sở
Nam thi triển "Trảm Nguyên Sát" không khác biệt gì hắn, nhưng so với hắn còn không bằng một phần mười, không khỏi cười lạnh, nói:

- Muốn dùng "Trảm" kỹ học trộm đối phó ta, quả là chuyện nực cười!

Từ Ngạn vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy kiếm thức của Sở Nam biến đổi, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy ý cảnh "Trảm Nguyên", càng khiến cho vẻ mặt hắn
biến sắc chính là trong "Trảm Nguyên" này không ngờ còn tràn đầy sát
khí, đâm tận thấu xương!

Từ Ngạn chấn kinh, nhưng vậy còn chưa
kết thúc, hắn cảm thấy vũ kỹ "Trảm Nguyên" của mình hoàn toàn bị khắc
chế, hơn nữa còn tiêu tán, từng đạo từng đạo kiếm mang bị kiếm mang bạch sắc chém cho tiêu tán không còn.

- Trảm Sầu!

Từ Ngạn vội vàng biến chiêu, Sở Nam cũng biến chiêu, thi triển vũ kỹ "Trảm Sầu"

Sở Nam còn chưa luyện thành "Trảm Sầu Sát", nhưng bởi vì có Bạch dị kim,
kiếm mang của Từ Ngạn căn bản không phải đối thủ, không đợi Từ Ngạn biến chiêu thì Sở Nam đã tự thi triển ra "Trảm Dục" của bản thân.

Từ
Ngạn sững sờ, bởi vì vũ kỹ "Trảm Dục" này so với của hắn còn muốn tinh
diệu hơn, trong lòng nhất thời có hàng ngàn nghi vấn, thầm nghĩ:

- Lâm Vân Thần Khí Phái sao lại biết "Trảm kỹ" của Kiếm Trảm Phái? Hơn
nữa còn vô cùng thuần thục tinh diệu! Cho dù hắn giết đệ tử Kiếm Trảm
Phái đoạt "Trảm kỹ" thì đó cũng là "Trảm kỹ" không trọn vẹn, làm sao có
thể trong thời gian ngắn luyện thành được?

Từ Ngạn đương nhiên
không rõ, Sở Nam là ở hoàn cảnh nào luyện thành vũ kỹ "Trảm Dục", tình
huống lúc đó, nếu Sở Nam không luyện được thì sẽ rơi vào kết quả dục hỏa phần thân.

- Trảm Lục Dục!

Từ Ngạn không dám chậm trễ, lập tức thi triển đại chiêu.

- Chiêu này ta còn chưa luyện, không thể phụng bồi rồi, chỉ có điều ta có thể dùng chiêu "Trảm kỹ" khác để cùng đùa giỡn với ngươi.

Sở Nam nhàn nhạt nói, tiếp đó hét lớn:

- Đại Ngốc, dùng Âm Sát thuật tầng thứ chín công kích ta!

- Cái gì?

Phản ứng của Từ Ngạn so với Cổ Cực Phong còn muốn chấn kinh hơn, nhưng Chúc
Chi Vũ đã nghe lệnh, hướng về phía Sở Nam thi triển Âm Sát thuật tầng
thứ chín.

- Trảm Thanh Sát!

Âm Sát thuật tầng thứ chín
vang lên, liền bị Sở Nam vung kiếm chiết xạ lên người Từ Ngạn, bởi vì có Bạch dị kim cho nên uy lực gia tăng không chỉ gấp ba, thậm chí gấp năm.

Uy lực tuyệt đại trực tiếp đem kiếm mang "Trảm Lục Dục" mà Từ Ngạn thi
triển chấn nát bấy, trong không trung không ngừng vang lên âm thanh nứt
vỡ.

Sắc mặt Từ Ngạn lại lần nữa kịch biến, "Trảm kỹ" không ngờ lại không công hiệu?

Nhưng hắn không có giống như Cổ Cực Phong lập tức vội vàng thối lui, ngược
lại vẫn đứng yên, còn thi triển ra vũ kỹ "Trảm Thanh", bởi vì Từ Ngạn
không cam lòng, hắn đã say mê tu luyện nghiên cứu vũ kỹ mấy trăm năm,
chẳng lẽ còn không bằng một tên trộm kỹ vừa xuất đạo hay sao?

Sở Nam cười, Từ Ngạn nếu lui thì "Trảm Thanh Sát" của hắn nhất thời sẽ không tác dụng, nhưng hắn không lùi thì…

Từ Ngạn dùng mười hai thành công lực thi triển ra vũ kỹ "Trảm Thanh", uy
thế quả thật hãi nhân, kiếm mang bạo thiểm, người quan chiến cũng không
còn nghe thấy gì, thế nhưng, Âm Sát thuật đã tăng lên gấp năm lần,
thoáng cái liền đem kiếm mang của Từ Ngạn nhấn chìm.

Tiếp đó, tan thành mây khói.

Vũ kỹ "Trảm Thanh" của Từ Ngạn không trảm được thanh là bởi vì "Thanh" này quá cường, quá nhiều.

Giống như Hỏa có thể làm sôi nước, nhưng một ngọn lửa nhỏ liệu có thể làm sôi được cả biển rộng không?

Hiển nhiên là không thể!

Kết quả, thân thể Từ Ngạn liền bị âm sát cắt đoạn, trên người bạo vang từng trận, máu tươi bắn đầy trời, bắn ngược lui, ngã xuống đất.

Sở Nam thu kiếm, nói với Từ Ngạn:

- Cho ngươi một cơ hội, thi triển toàn bộ "Trảm kỹ" của ngươi ra!

Sở Nam nói để cho Từ Ngạn thi triển tất cả "Trảm kỹ", tất nhiên là muốn
nhìn thấy uy lực lớn nhất của "Trảm kỹ", mặc dù lúc trước trưởng lão
Kiếm Trảm Phái cũng đã từng thi triển qua "Trảm Lục Dục" và "Trảm Thất
Tình", nhưng hoàn toàn là dùng cường lực thi triển, người nọ căn bản
không nắm giữ được tinh túy, thể hội trong đó, khác biệt rất xa.

Thế nhưng, Từ Ngạn trước mặt thì lại không phải vậy.

Chỉ một chiêu "Trảm Lục Dục" vừa rồi của hắn đã khiến Sở Nam cảm thấy thay
đổi hoàn toàn, cho dù là đem sắc, thanh, hương, vị, xúc, pháp đều dùng
hợp thành một thể, nhưng chỉ khiến người khác có thể khắc sâu được cảm
giác một loại trảm kỹ trong đó, cùng chiêu thức "Dung" kỹ của Sở Nam quả thật có chút tương tự.

Sở Nam muốn tự mình hiểu được, để ngày sau bản thân sáng tao ra vũ kỹ thuộc về riêng hắn.

Nghe thấy lời này, Từ Ngạn từ trên mặt đất bò dậy, chật vật không thôi,
giống như một tên ăn mày trên phó, ánh mắt của hắn không đặt trên Sở Nam mà nhìn về phía một ngàn đệ tử tinh anh hắn mang đến.

Vừa nhìn, không khỏi "phụt" một tiếng, thổ ra một ngụm máu lớn.

Thì ra, một ngàn đệ tử Kiếm Trảm Phái chỉ trong chốc lát đã chết sạch, tất cả đều chết không toàn thây.

Lại quét mắt nhìn một lần nữa, vẫn còn một đệ tử Kiếm Trảm Phái sống sót.

Tên đó chính là kẻ mà lúc trước đã nói cho dù Sở Nam có đến đây thì cũng sẽ bị hắn giết.

Thân hình hắn lúc này đang run rẩy kịch liệt.

Lúc trước hắn trợn mắt nhìn chúng sư môn huynh đệ hết mảng này đến mảng
khác chết vô cùng thê thảm trước mắt hắn, trong đầu hoàn toàn trống
rỗng, nếu còn sót thì cũng chỉ là sợ hãi sâu sắc mà thôi.

Đến cuối cùng, tất cả mọi người đều chết hết, nhưng hắn vẫn sống.

Hắn biết tại sao mình còn sống, là bởi vì câu cuồng ngôn lúc trước, hắn giờ phút này cũng muốn chết cùng với hàng trăm vị sư huynh đệ kia.

Thế nhưng…

Lúc hắn vung tay chưởng vào đầu mình thì mới phát giác ra bản thân không
thể hành động, hắn chỉ cảm thấy một cỗ uy áp cường liệt quấn quanh cơ
thể hắn, khiến hắn ngay cả di chuyển cũng không được, nguyên lực cũng
không vận chuyển được, ngay cả thần niệm cũng bị diệt sạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui