Vũ Nghịch Càn Khôn

Tiểu tử cuồng vọng! Chỉ hơn hai ngàn người các há là đối thủ của chúng ta, hôm nay, tất cả các phải chết! Giết hết!

Thiên Nhất tông đỉnh giai Võ Vương cũng không cam chịu yếu thế mà quát. Lập
tức, hắn liền quay người hướng hơn mười vạn võ giả phía sau nói:

- Thiên Nhất tông đã ban xuống Tuyệt sát lệnh, tuyệt sát Thần Khí phái
Lâm Vân, hiện là trưởng môn Thần Khí phái. Không sai, các ngươi đều biết Lâm Vân có vài phần thực lực, nhưng mà hắn càng lợi hại há lại có thể
địch lại chục vạn võ giả? Huống chi, Lâm Vân liên tiếp chiến mấy trận
đại chiến há lại không bị thương? Hắn sớm đã trọng thương, chỉ có điều
một mực áp chế mà thôi! Hơn nữa, ta không yêu cầu các vị đi tuyệt sát
Lâm Vân, chỉ cần vây quanh hắn, vây đến khi Võ Đế cường giả Thiên Nhất
tông ta đến đây là đủ. Mọi người cho rằng, Lâm Vân trong tay tu vi trung giai Vũ Đế còn có thể hi vọng sống sao? Đến lúc đó, chỉ cần Lâm Vân vừa chết, phàm là người có tham dự, Thiên Nhất tông ta tất có trọng tạ,
nguyên thạch, đan dược, pháp bảo, bí quyết võ kỹ,... tất cả mọi thứ đều có thể thoả mãn các ngươi, hơn nữa còn có thể được ưu tiên gia nhập vào Thiên Nhất tông, trở thành thế nhân ngưỡng mộ đệ tử Thiên Nhất tông,
khiến người trong thiên hạ phải kính ngưỡng!

Tên trung giai Võ
Vương này bắt đầu thuyết giáo quần hùng, hơn mười vạn võ giả bắt đầu dao động. Nói thật, trước những lời này không có mấy ai chứng kiến tận mắt
kết cục của Tống Tây Kiệt Võ Vương kia là cái gì.

Nhưng khi nghe
xong, chỉ cần vây xung quanh Lâm Vân là đủ, mỗi người trong lòng đều bắt đầu tính toán, lại nghe thấy chỗ tốt kia, còn có thể được gia nhập vào
Thiên Nhất tông, trở thành một thành viên của Thiên Nhất tông.

Nhất thời, tâm tư cả đám liền dao động mạnh, tiếp đó liền đem tất cả nhiệt huyết trong người cũng cho sôi trào lên!

Đỉnh giai Vũ Vương thấy phản ứng của mọi người như vậy, trên mặt nở một nụ cười cùng đắc ý. Hắn tiếp tục lớn tiếng, nói:

- Giết Lâm Vân, các ngươi tự nhiên không thể, mà ngay cả ta cũng không
thể. Nhưng mà, chúng ta có thể chém giết Thần Khí phái đệ tử, nếu ai
giết chết được một tên đệ tử Thần Khí phái tu vi Võ Tướng, phần thưởng
là 100 khối thượng phẩm nguyên thạch, giết một Võ Quân đệ tử, phần
thưởng là một ngàn thượng phẩm nguyên thạch, giết một sơ giai Vũ Vương,
phần thưởng là một vạn khối thượng phẩm nguyên thạch, giết một trung
giai Vũ Vương, phần thưởng là hai vạn khối thượng phẩm nguyên thạch,
giết một cao giai Vũ Vương, phần thưởng là năm vạn khối thượng phẩm
nguyên thạch. Nếu các ngươi có thể giết được một tên Võ Hoàng, phần
thưởng chính là một trăm vạn khối thượng phẩm nguyên thạch!

Toàn
trường liên tục kinh hô, giết một tên Võ Tướng liền có thể đoạt được 100 khối nguyên thạch, mà còn là thượng phẩm, thượng phẩm a! Lúc bình
thường, nơi nào sẽ có sự tình tốt đẹp như vậy chứ!

Hai mắt bọn
hắn đã đỏ ké lên, giết Lâm Vân bọn hắn không dám, thế nhưng giết một tên Võ Tướng, Võ Quân, thậm chí là Võ Vương thực sự là không thể không làm
được. Giết một tên, chính là số nguyên thạch đủ khiến người ta loá mắt
a. Những nguyên thạch kia thực sự có thể làm ra rất nhiều sự tình a, ví
dụ như hảo hảo hấp thu nguyên lực, giúp tu vi gia tăng nhanh chóng,...

Tên trung giai Võ Vương này nhìn Tử Võ Hoàng, cười lạnh một tiếng, hô:

- Các ngươi đừng tưởng rằng giết một Võ Hoàng rất khó, Võ Hoàng cũng là
người, là người thì cũng sẽ bị giết chết, nói không chừng ngươi hay ai
trong số các ngươi sẽ là người may mắn a!

- Mẹ nó, liều mạng, chúng ta nhiều người như vậy, Thần Khí phái đệ tử có một chút như vậy, sợ cái chym gì!

- Đúng đấy, ta không cầu giết nhiều, chỉ cần một tên Võ Tướng là đủ, đến
lúc đó có thể cầm được 100 khối thượng phẩm nguyên thạch a!

-
Bằng hữu, mấy người chúng ta đều là sơ giai Võ Quân, không bằng đến lúc
đó liên thủ giết một tên Võ Quân, đến lúc đó một ngàn khối nguyên thạch
chúng ta chia đều, thế nào?

- Tốt!

...

Thanh âm
nghị luận vang lên, đỉnh giai Võ Vương khoé miệng lộ ra nét tươi cười,
một cái kế đủ âm hiểm, một lão ngoan đồng đủ giảo hoạt, hắn bàn tính phi thường tốt, những người này một khi lâm vào hỗn chiến, kết cục còn có
thể do bọn hắn định đoạt sao?

Hơn nữa, những phần thưởng kia tuy
nhiều, thoạt nhìn trông rất phong phú nhưng chém giết tới cuối sẽ còn
lại mấy người sống được đây? Nếu còn sống sót, nếu trông hắn thuận mắt
thì có thể thưởng cho hắn mấy khối nguyên thạch cũng không sao cả, ngược lại không thuận mắt mà nói, trực tiếp giết chết là được.

Ở bên
trong hơn mười vạn võ giả cũng có người thanh tỉnh, nghĩ thông suốt đạo
lý trong dó, thế nhưng những người thanh tỉnh cũng là số ít trong đó, là một bộ phận rất nhỏ, rải rác không có mấy, so ra với mười vạn người này mà nói, hoàn toàn là không có ý nghĩa gì.

Quần hùng tuốt gươm, rút kiếm, tế pháp bảo ra, bắt đầu hướng bọn Sở Nam vây lấy!

Hai ngàn Thần Khí phái đệ trong một đám người bốn phương tám hướng đông
nghìn nghịt, quả thực chả khác gì một chiếc thuyền lá nhỏ trong biển
rộng, tuỳ thời có thể bị nước biển nhấn chìm, rồi sau đó biến mất.

Trong đám người, Nam Cung Linh Vân sắc mặt tái nhợt vô cùng, nàng thấy được
Sở Nam cường đại nhưng mà cho dù có cường đại mà cùng so với mười vạn
người mà nói, lại chả là cái gì! Nhân lực cuối cùng có lúc cạn kiệt, Nam Cung Linh Vân không biết Sở Nam có Ngũ hành tương sinh nguyên lực,
nguyên lực trong cơ thể có thể kéo dài không ngừng. Bởi vậy trong con
ngươi nàng ánh lên vẻ lo lắng vô cùng, mà sau lo lắng nàng lại thừa dịp
Liệt Phong không chú ý liền phát lực thoáng cái mãnh liệt xông ra ngoài!

- Nam...

Liệt Phong lấy lại tinh thần mà hô lớn một tiếng, vừa hô ra một chữ hắn liền ngậm lại mà quát lên:

- Mau trở lại, ngươi đi qua, chính là chỉ có một con đường chết.

Có thể Nam Cung Linh Vân vọt tới trước mặt Sở Nam quá nhanh.

Một trận gió đem khăn che mặt của nàng thổi bay đi, Tử Mộng Nhân thấy được
khuôn mặt kia, như phản xạ liền nhớ tới lời Sở Nam nói trước đây, trong
lúc nhất thời trong nội tâm không biết là cái tư vị gì. Sở Nam nhìn thấy Linh Vân, cái phong tư yếu đuối kia, nhất thời nổi lên lòng thương
tiếc.

Nhưng mà, Tử Mộng Nhân còn ở bên người, Sở Nam biết rõ, vô
luận hắn làm như thế nào, đều sẽ làm hai người bị thương tổn. Đang lúc
Sở Nam muốn xuất ra uy phong chưởng môn, Nam Cung Linh Vân liền yên lặng mà đi đến một góc, đây cũng không phải là nàng đến để tranh giành tình
cảm mà nàng chỉ muốn cùng nam nhân từng có quan hệ thể xác, mà nàng lại
còn yêu nam nhân đó, vượt qua một kiếp này, vô luận là sống hay chết.

Bộ dáng của Nam Cung Linh Vân thực khiến cho người khác phải thương tiếc,
trong lòng Tử Mộng Nhân cũng sinh ra cảm giác như vậy - xót thương,
không khỏi ngoắc ngoắc, nói:

- Này, ngươi đến bên này đi a.

Nam Cung Linh Vân nghe vậy, trong lòng còn có mấy phần do dự nhưng Sở Nam lại nói tiếp:

- Tới đây đi, có ta ở đây, sẽ không có ai làm tổn thương nàng.

Nam Cung Linh Vân lúc này mới đi tới, cùng Tử Mộng Nhân đứng cùng một chỗ,
hai nữ nhân lần đầu tiên chạm mặt trong lòng đều có một chút xấu hổ, Tử
Mộng Nhân đánh vỡ thế xấu hổ, nói:

- Ngươi dùng pháp bảo gì?

- Cám ơn.

Nam Cung Linh Vân đem cái Long Nha xấu xí nắm trong tay.

Tử Mộng Nhân thấy vậy liền nói nhỏ vào tai nàng:

- Yên tâm, ta sẽ không khi dễ ngươi, ta cùng với ngươi cạnh tranh, ta
cũng không muốn bố thí gì cho ngươi, tên ngốc không phải hàng hoá, tên
ngốc là của ta.

Nam Cung Linh Vân trầm mặc.

Mà Tử Mộng
Nhân vừa mới nói xong thì lại thấy được một nữ tử dáng người uyển chuyển đi về phía Sở Nam, hơn nữa còn đứng ở một bên kia của Sở Nam, Tử Mộng
Nhân nhìn chằm chằm về phía hắn, hàm nghĩa trong ánh mắt này quá rõ
ràng, Sở Nam trong lòng cũng ưu tư một trận nhưng trên mặt lại bất động
thanh sắc, tinh quang trong con ngươi lập loè.

Nữ tử này, tất nhiên là Điệp Y tiên tử không thể nghi ngờ.

Điệp Y vừa xuất hiện, khoảng cách giữa Tử Mộng Nhân cùng Nam Cung Linh Vân thoáng cái trở nên gần gũi vài phần.

Tử Võ Hoàng thấy một màn như vậy có chút ít sững sờ, trong nội tâm không khỏi dâng lên ý niệm trong đầu:

"Nguyên lai tiểu tử này, còn là một đa tình chủng tử sao?"

Mà những người muốn vây giết bọn hắn kia, chứng kiến tất cả cảnh này mặc
dù không có nhìn thấy diện mạo nhưng bọn hắn cũng tin tưởng rằng các
nàng tuyệt đối là mỹ nhân không nghi ngờ, trong hoàn cảnh này vậy mà vẫn còn hướng về phía Sở Nam đi tới, muốn cùng hắn đồng sinh cộng tử.

Rất nhiều người không khỏi hâm mộ hắn.

- Tên Lâm Vân này diễm phúc thực sâu a!

- Nếu ta có được diễm phúc như vậy, chết cũng đáng.

...

Chúc Chi Võ lắc đầu quầy quậy mà nhìn, sau đó liền đứng ở phía sau Sở Nam.

Sửu (xấu xí) lão phụ cũng không có đứng ra mà vẫn ngây ngốc đứng trong đám
người, nhưng không có ai dám tới gần trong phạm vi trăm mét, một khi tới gần, liền có một cỗ đại lực đem bọn hắn ngăn lại!

Đỉnh giai Võ Vương chứng kiến cảnh này, khoé miệng tràn đầy vẻ xem thường, hô:

- Các ngươi muốn nguyên thạch sao? Muốn, liền giết người đi a! Giết bọn
chúng, các ngươi sẽ có được rất nhiều thượng phẩm nguyên thạch rồi!

Hơn mười vạn võ giả như nạn châu chấu khắp núi khắp sông giết tới.

Sở Nam nhìn mười vạn người bị nguyên thạch cùng các loại lợi ích cổ động,
trên mặt không chút sợ hãi mà chỉ cười lạnh, hắn hướng Thần Khí phái đệ
tử trầm giọng, nói:

- Các huynh đệ Thần Khí phái, các ngươi sợ sao?

- Không sợ!

- Đúng vậy, có cái gì đáng sợ đâu, chẳng phải chỉ hơn mười vạn thôi sao,
giết sạch là được rồi! Ai muốn mạng của chúng ta, chúng liền lấy mạng kẻ đó, giết không tha!

- Giết không tha!

- Vậy thì, theo bổn chưởng môn, cùng nhau chém giết, chém giết cho huyết nguyệt, tàn nhật hiện! Sát!

- Sát!

Thần Khí phái đệ tử cùng kêu lên, ngay cả Tử Võ Hoàng cũng cảm giác thân thể được rót vào một cỗ nhiệt huyết tuổi trẻ, Thiết Thương hùng biến lớn
lên, điên cuồng gào thét, sải bước đi về phía trước, bọn Lạc Đạo cũng tế ra đao kiếm, hướng thẳng về phía trước.

Giống như một đám mãnh hổ, đánh về bầy ngạ lang (sói đói) khắp núi đồi.

Sở Nam mở linh thú đại ra, thả sáu trăm con Ngọc Chi San Hô trùng cuối
cùng ra, vừa mới thả ra cả đám liền toả ra sát khí mênh mông, Sở Nam chỉ lưu lại ba trăm trong đó, phân biệt bảo hộ lấy tam nữ, còn ba trăm con
còn lại thì đi theo sau lưng hắn, "ti ti" trường khiếu!

Sở Nam chân đạp thiên không, như một đạo cầu vồng hướng tên đỉnh giai Võ Vương phóng tới.

Cầm tặc tiên cầm vương, trảm kỳ thủ!

Đột nhiên, một tiếng địch (sáo) cao vút phá mây đinh tai nhức óc, như tiếng trống trận kích thích Thần Khí phái đệ tử, chiến ý ngút trời!

Chính là Điệp Y tiên tử, một cây địch dán ở trên miệng.

Lúc đó, trời chiều đã ngã, huyết khí nồng đậm!

Sở Nam xuyên mây cưỡi gió, cuồng phong gào thét, vạt áo phấp phới bay!

Chỉ trong chớp mắt, Sở Nam liền giết tới trước mặt tên Võ Vương kia, mà tên Võ Vương này cũng là hạng người cơ trí, nếu không sẽ không có một màn
kích động chúng nhân lúc trước như vậy. Thấy Sở Nam đang hướng hắn đánh
tới, sắc mặt hắn liền đại biến, nhất thời liền minh bạch ý đồ Sở Nam là
cái gì.

Tự biết không phải là đối thủ của Sở Nam, hắn liền gấp gáp quát to:

- Ngăn Lâm Vân lại, không thể để hắn đến gần ta!

Vừa quát xong liền có vài chục Võ Vương ngăn ở phía trước hắn, mà hắn lúc
này lại liều mạng hướng mặt đất rơi xuống bên trong mười vạn võ giả. Hắn tính toán, chỉ cần ẩn thân trong đám người mênh mông này, Lâm Vân muốn
giết hắn tự nhiên không dễ dàng rồi.

Trừ phi, Lâm Vân đem mười vạn người này toàn bộ giết sạch!

"Giết sạch? Không thể nào!"

Đỉnh giai Võ Vương kia âm hiểm cười, lại nghĩ tới viễn cảnh đạt được công
lao diệt sạch Thần Khí phái, vậy địa vị của hắn tại Thiên Nhất tông
khẳng định sẽ cao thêm không ít, nói không chừng còn có thể trở thành
chủ một núi.

Sở Nam đảo người bay ngược lại về phía sau, theo gió mà lượn, chứng kiến mười mấy tên Võ Vương ngăn ở trước người, hừ lạnh
một tiếng:

- Đám kiến hôi, cũng dám đến cản đường ta?

Dứt lời, Sở Nam liền bạo xuất phóng trường kiếm màu trắng trong tay ra.

Trường kiếm thực sự rất dài, phải dài tới vài chục trượng!

Không có bất kỳ vũ kỹ nào, chỉ dùng Lưu Bạch Kim Nguyên hoành không chém ra!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui