"Nếu có sáu đạo Lôi đình thiểm điện như vậy nữa, hoặc là vài chục khoả
Tử khí dịch tích nữa, tên Võ Đế này sẽ trực tiếp toi mạng tại đây rồi,
chỉ tiếc là vô luận là Lôi đình thiểm điện hay Tử khí chỉ đều có một
đạo, một giọt!"
Sở Nam thầm nghĩ, tốc độ không chậm, một bên chạy như điên một bên lại hướng bốn đầu kinh mạch lực lượng hai tay hai chân áp súc lại, từng đợt rồi từng đợt một được áp súc lại, còn có cả Sinh
mệnh lực kèm theo nữa, khiến cho hai cái chân hắn truyền đến một cỗ cảm
giác đau đớn, phảng phất như kinh mạch cũng không chịu nổi nữa, bắt đầu
muốn sụp đổ, đơn giản là bên trong hai chân hắn, đã trào vào mười sáu
lần lực lượng ba...
Không chỉ có như vậy, hắn còn thi triển ra
thần niệm công kích, không biết có phải hay không trong đan điền hắn đã
không còn Lôi đình thiểm điện nữa mà thần niệm mang theo Lôi đình thiểm
điện cũng yếu bớt lại.
Nhưng dù vậy cũng đại phiền toái đến cho
Tân Nhất Chân vừa bị Lôi đình thiểm điện bổ trúng lại bị Tử khí dịch
tích quấn thân. Đầu hắn thực sự đau như búa bổ, hai mắt phẫn nộ mà chằm
chằm nhìn về phía Sở Nam. Hắn tuyệt không thể tưởng tượng được, Sở Nam
quả thực đã vượt quá ý liệu của hắn, so với suy nghĩ của hắn còn lợi hại hơn rất nhiều.
Tình hình cứ như vậy mà kéo dài, Tân Nhất Chân
thực sự dâng lên cảm giác không thể để cho Lâm Vân tới gần, hơn nữa một
mực duy trì khoảng cách sáu trăm mét với hắn, cho nên một bên hắn khu
trục Tử khí, một bên lại hướng về phía sau lui lại.
Trung giai Võ Đế tốc độ cực nhanh, Sở Nam thực sự không rút ngắn khoảng cách lại
được. Tuy rằng không thể cận chiến được nhưng hắn lại tuyệt không thể để cơ hội tốt này trôi qua, không thể cho Tân Nhất Chân kịp thở dốc một
hơi nào, tận sức mà gây thương tổn cho hắn, nếu mà chờ Tân Nhất Chân thở được một hơi, vậy thì rất là không ổn rồi.
Cho nên, Sở Nam lấy
Long Nha ra, liên tục không ngừng thi triển 'Dung kỹ', ít nhất những
chiêu 'Dung kỹ' này có thể tạo thành một ít vết thương nhỏ cho hắn, thậm chí còn có thể "xin" Tân Nhất Chân được một hai giọt máu huyết!
Bọn người Từ Mộng Nhân thấy Sở Nam đem trung giai Võ Đế đuổi giết như vậy
liền tưởng hắn chiếm được thượng phong. Còn những người đang xem cuộc
chiến lại càng cho rằng là như vậy, riêng chỉ có Tử Võ Hoàng cùng lão
phụ xấu xí kia cùng bản thân Sở Nam mới biết rõ, đây chỉ là bề ngoài mà
thôi.
Nếu không phải Lôi đình thiểm điện cùng Tử khí công kích
ngoài dự đoán ra, hơn nữa phi thường hữu hiệu thì tình cảnh hiện tại của hắn thực sự sẽ rất thảm thiết.
Tân Nhất Chân nhìn như bị ép
xuống hạ phong nhưng tuỳ thời có thể lật lại được, mà Sở Nam nhìn như uy phong, kỳ thực tuỳ thời có khả năng rơi vào cửu tử nhất sinh vốn là
thập tử vô sinh, chỉ là lúc này tại đây còn có lão phụ lai lịch bất minh kia tồn tại, có lẽ lúc Sở Nam vạn phần nguy cấp thì lão phụ sẽ xuất thủ cứu giúp một hai. Cũng bởi vì vậy, Sở Nam mới có "nhất sinh" hy vọng!
"Nếu ta có thể hoàn toàn nắm giữ hắc vụ do Phạm Thiên Thôn Cấm trận kia thả
ra dùng để công kích, chắc chắn sẽ đem máu tươi của hắn thôn phệ hơn
phân nửa, thậm chí còn có thể đánh tan thân thể hắn, tên trung giai Võ
Đế này rất có thể nối bước Cổ Cực Phong a!"
Sở Nam nghĩ tới đủ
loại thủ đoạn công kích hòng tạo thành thương tổn cho vị Võ Đế này, vừa
nghĩ hắn liền quyết định phải tranh thủ thời gian đem trận pháp hảo hảo
tu luyện một phen, như vậy lúc đối địch sẽ có trợ giúp rất lớn.
Thời điểm Sở Nam đang kiệt lực suy nghĩ tìm thủ đoạn công kích thì Tân Nhất
Chân cũng đang tìm cách khu trục Tử khí, phí hết cả một buổi trời mà
không thể tìm ra cách nào đem Tử khí bức ra ngoài cơ thể được, nhưng hắn lại phát hiện, với tu vi của hắn có thể ngăn chặn được Tử khí không để
nó tiếp tục thẩm thấu, ăn mòn huyết nhục, kinh mạch của hắn nữa.
Rơi vào đường cùng, hắn chỉ cầu tạo thành khoảng cách với Sở Nam, muốn dùng tu vi áp chế Tử khí lại, nhưng mà cứ áp chế xuống như vậy nguyên lực
của hắn sẽ tiêu hao không ít, bởi vì chút Tử khí này đang dần dần ăn mòn nguyên lực của hắn, chỉ là tốc độ rất là chậm chạp mà thôi.
Cùng lúc đó hắn còn thầm nghĩ:
"Tử khí này tựa hồ uy lực không lớn, không giống như trước thật vất vả mới
thu được, hẳn là mới chết không lâu sinh ra. Chỉ là, cái Tử khí chết
tiệt này như thế nào lại biến thành dịch tích đây? Cũng chính vì nó biến thành dịch tích nên khiến cho uy lực của nó đại tăng như vậy, đoán
chừng ta không thể khu trục nó ra được, cũng là do biến thành dịch tích
có quan hệ."
Tân Nhất Chân đã tìm được phương tạm thời pháp áp
chế Tử khí, mà Sở Nam cũng đã tìm ra một chiêu công kích ác liệt lăng
lệ, đó chính là chiêu cuối cùng trong "Trảm kỹ" mà thái thượng trưởng
lão Kiếm Trảm phái Từ Ngạn từng thi triển ra, bị Sở Nam dùng Sinh mệnh
lực bao phủ lưu lại trong đan điền, chuẩn bị về sau rèn luyện đạo kiếm
quang kia.
Lập tức, ngay thời điểm Sở Nam lần nữa thi triển ra
'Dung kỹ', đạo "Trảm" kiếm quang kia cũng được lấy ra đem dung hợp vào
trong!
Dung kỹ có chứa "Trảm" kiếm quang, cũng giống như vô số đạo 'Dung kỹ' trước, cũng hướng Tân Nhất Chân gào thét đánh tới!
Lúc này, Tân Nhất Chân vừa mới bỏ ra một phần ba nguyên lực đem Tử khí kia
chế trụ lại thì đạo 'Dung kỹ' đặc biệt kia vừa lúc trảm tới. Vốn tu vi
của hắn sẽ dễ dàng nhận thấy được sự khác biệt của đạo 'Dung kỹ' này,
nhưng không biết có phải vì thần niệm của hắn bị tổn thương hay là không chút buông lỏng đám Tử khí, hoặc là đối với Sở Nam phẫn nộ đến cực điểm cho nên lý trí tạm thời biến mất, cho rằng chiêu 'Dung kỹ' kia cũng
giống như bao đạo trước đó, cũng không có khả năng tạo thành thương tổn
cho hắn, cho nên hắn không cần suy nghĩ mà bỏ qua cho nó đánh lên người.
Lúc "Trảm" kiếm quang trảm lên người hắn, Tân Nhất Chân mới thực sự nhận ra khác biệt.
Chỉ là, đã muộn rồi!
Trên người hắn lập tức xuất hiện một vết thương cự đại, kiếm quang trảm lên
tay hắn lập tức đem làn da cháy đen của hắn, huyết nhục đen như than
trảm xuống một mảng lớn tới lộ ra cả xương trắng.
Cũng may, động
tác của hắn mau lẹ, nguyên lực điên cuồng tuôn ra ngăn cản lại, bằng
không xương cốt của hắn nói không chừng bị chém ra thành một khe hở.
"Đây là đạo kiếm quang gì, uy lực bực này, còn cái ý cảnh kia có chút giống
"Trảm kỹ" ý cảnh, tiểu từ này như thế nào là lĩnh hội được?"
Tân Nhất Chân thực muốn biết, bị "Trảm" kiếm quang xé mở một vết thương, đau đớn kịch liệt truyền đến.
Đã thật rất lâu không có người lại để cho hắn cảm nhận được cảm giác đau đớn này.
- Rống~!
Tân Nhất Chân vô cùng phẫn nộ mà rống to một tiếng, đem Diệt Nguyên Minh
Đằng quấn quanh người lập tức chấn thành bột phấn, mắt nhìn Sở Nam, lạnh giọng quát:
- Lâm Vân tiểu tử, ngươi thật sự đem lão phu chọc giận, ngươi phải trả giá thật nhiều đấy!
- Ngươi sợ?
- Lão phu sợ ngươi? Lão phu có khả năng sợ ngươi sao?
- Thế sao ngươi lại chạy? Nếu ngươi không sợ, đứng yên tại chỗ chờ đánh tới đi a!
Nghe nói như vậy, thân hình Tân Nhất Chân đang lui về sau chợt thoáng ngưng
trệ lại, bộ dáng nửa như muốn dừng lại nửa không. Còn Sở Nam một bên gia tốc điên cuồng lao tới, một bên nói:
- Dù sao ta cũng không còn
Lôi đình thiểm điện, mà cũng không có Tử khí, đạo kiếm quang kia cũng đã đánh ra rồi, về phần công kích của ta căn bản không tạo thành thương
tổn gì, ngươi đứng lại, để cho ta đánh hai quyền thì có sao?
Sở
Nam nói rất đúng nhưng Tân Nhất Chân lại không cho rằng như vậy, dù sao ở trong sinh tử chiến, ai đời bạo lộ tất cả bài tẩy cho đối phương biết
cơ chứ!
Cho nên, Tân Nhất Chân hoàn toàn không tin tưởng lời cùa
Sở Nam, hắn không chỉ không tin mà không có dừng lại mà còn kích phát
phòng ngự thêm mấy bậc nữa, để ngừa Sở Nam lại lần nữa dùng Lôi đình
thiểm điện tập kích hay hoặc Tử khí ám toán hắn nữa.
- Như vậy, ngươi cũng không dám dừng lại sao? Ngươi đường đường là trung giai Võ Đế a!
- Lão phu không cùng ngươi sính cường miệng lưỡi!
- Bởi vì ngươi chột dạ, cho nên ngươi không dám trả lời!
Trên mặt Sở Nam tràn đầy vẻ tươi cười, lại chế nhạo, nói:
- Không nghĩ tới trung giai Võ Đế lại là kẻ nhu nhược như vậy, chẳng lẽ
ngươi đi theo Huyền Vô Kỳ lâu như vậy rồi mà chỉ học được bổn sự hèn
nhát thôi sao?
- Lâm Vân tiểu nhi~!
Tân Nhất Chân không
lùi lại nữa, thanh âm chấn động hét lên, Sở Nam rùng mình một cái, mày
kiếm nhíu lại, cắt đứt lời hắn mà trầm giọng, nói:
- Ngươi dám cùng ta đổ (cá cược) một lần không?
- Đổ cái gì?
Tình thần Tân Nhất Chân không khỏi nhíu lại, lạnh giọng hỏi.
- Đổ mệnh!
- Đổ mệnh?
Tân Nhất Chân nghi hoặc, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười dữ tợn, quát hỏi:
- Đổ thế nào?
Nói thì nói vậy nhưng trong nội tâm hắn lại thầm tính toán.
"Mặc kệ ngươi đổ như thế nào, mạng của ngươi, đều là của ta rồi!"
- Ngươi đánh ta một quyền, ta đánh ngươi một quyền, xem ai bị đánh chết trước!
Sở Nam nói tiếp, lần nữa khiến cho Tân Nhất Chân mở rộng tầm mắt.
- Ngươi một quyền? Ta một quyền?
Thần sắc hắn ngưng trọng, trước kia hắn thực không để Sở Nam vào mắt, có thể dễ dàng trảm sát Sở Nam như vậy nhưng hắn lại không khinh thị chút nào, Sở Nam muốn cùng hắn đổ mệnh như vậy tự nhiên có phần đảm bảo, nói
không chừng còn có cái gì ngoài ý muốn trong một quyền của hắn, cho nên
Tân Nhất Chân lần nữa dò hỏi:
- Nếu là lão phu... Tại
Sở Nam tựa như biết rõ hắn nghĩ gì, không đợi hắn nói xong thì Sở Nam đã quả quyết, quát:
- Chẳng lẽ ngươi không dám sao? Ngươi sợ đổ thua sao? Nếu ngươi đã không
dám vậy thì trở về Thiên Nhất sơn gọi Huyền Vô Kỳ hạ sơn đi, ta cùng hắn đổ!
- Cuồng vọng, lão phu theo ngươi đổ một lần!
Khoé
miệng Sở Nam lộ ra một tia cười lạnh, chỉ cần nhắc đến Huyền Vô Kỳ,
những ngày này những đại nhân vật của Thiên Nhất tông tựa như mèo bị
giẫm phải đuôi, lý trí cả đám gần như mất đi cả.
"Hừ, cũng không biết Huyền Vô Kỳ cho các ngươi ăn phải cái gì! Ngoại trừ đại ngốc ra!"
Tân Nhất Chân đáp ứng xong lại còn nói tiếp:
- Bất quá, lão phu còn có một điều kiện!
- Nói!
Tân Nhất Chân nhướng mày, rất không thoải mái với ngữ khí của Sở Nam, thế
nhưng hắn vẫn phải giữ hình tượng của mình, oán hận, nói:
- Ta
muốn biết ngươi sao có thể dùng Lôi đình thiểm điện công kích ta được,
còn có cách thu thập Tử khí, lại còn như thế nào biến nó thành dịch
tích!
- Ngươi muốn biết?
- Không sai.
Tân Nhất Chân tự nhiên muốn đem hai chủng loại công kích sắc bén đến cực điểm này nắm trong tay, như vậy thực lực của hắn có thể gia tăng một khoảng lớn, nói không chừng tu vi còn có thể đột phá, đột phá Võ Đế cảnh giới.
Sở Nam cười nói:
- Vậy đầu tiên ngươi phải đoạn kinh mạch đi, công pháp sau đó ta sẽ nói cho ngươi biết.
- Lâm Vân tiểu nhi, ngươi dám trêu chọc lão phu?
- Ta nói thật nhưng ngươi lại không tin, ta đây còn có biện pháp nào đâu?
Sở Nam nhún vai, một bộ trông có vẻ rất nhẹ nhàng, như nước chảy mây trôi, nhưng lúc này hắn đang điều chỉnh lại trạng thái của bản thân, cố gắng
tích súc lực lượng.
Tân Nhất Chân đương nhiên không tin lời của hắn, trong mắt hắn, lửa giận lan tràn...
Tại Thiên Vũ đại lục, mọi người đều biết, bất kể là tu luyện bí quyết võ kỹ hay là ngưng luyện nguyên lực đều không thoát khỏi quan hệ tới kinh
mạch!
Kinh mạch tổn hại hoặc bị chút bế tắc gì thì bất kể tu
luyện võ kỹ gì đều cực kỳ chậm chạp, trừ khi có được kỳ ngộ gì đó hoặc
là phục dụng được thiên tài địa bảo gì đó, hoặc là có cao nhân không
tiếc hao tổn nguyên lực, tu vi bản thân thay hắn đả thông kinh mạch toàn thân, nếu không cả đời khó có được thành tựu gì.
Mà kinh mạch
đứt đoạn, đó chính là không cách nào tu luyện được. Tựa như Sở Nam trước khi nuốt phải Long đan, suốt mười sáu năm trời, chỉ cần hắn thoáng tu
luyện võ kỹ một chút toàn thân liền đau đớn, hơn nữa trong mười sáu năm
đó, nguyên lực trong cơ thể hắn ngay cả một chút cũng không có...
Bởi vậy, Tân Nhất Chân cho rằng Sở Nam đang đùa bỡn hắn, thời điểm đang
định xuất thủ giáo huấn Sở Nam thì Sở Nam lại cười khẩy, nói:
-
Ta nói tự nhiên là sự thật, chỉ là chính ngươi không tin mà thôi, hoặc
là với chỉ số thông minh của ngươi, ngươi lý giải không được tinh tuý
trong đó mà thôi.
- Ngươi hỏi thiên thiên vạn vạn võ giả một chút, ai sẽ tin?
Sở Nam đương nhiên hiểu hắn nói gì, dứt khoát sẽ không có ai tin được
ngoại trừ Ma Đạo Tử sư phụ ra, chỉ sợ là mấy vị sư phụ tại Tự Do trấn
cũng sẽ không nghĩ tới Sở Nam sẽ được như ngày này, không những có thể
tu luyện được mà lại còn là Ngũ hành nguyên lực.