Tuyệt đại đa số bọn hắn thực không nhìn rõ chuyện gì xảy ra, chỉ thấy
hào quang lập loè hoa lệ vô cùng, cũng cảm thấy uy áp khiếp người, tuy
rằng đã dốc sức liều mạng muốn nhìn rõ xem chuyện gì xảy ra nhưng lại
khiến cho thất khiếu chảy máu, nhẹ thì hôn mê, nặng thì đột tử...
Mà ngay cả hai vị Võ Vương Vô Không, Phù Chấn cũng chỉ thấy được đôi chút
da lông, còn Tử Võ Hoàng lại sâu hơn một điểm, nhưng cũng chính vì vậy
mà khiếp sợ trong lòng hắn còn lớn hơn tất cả mọi người.
Võ Đế
cảnh giới cũng không phải là Võ Hoàng có thể hiểu được, đặc biệt là một
lớp ánh sáng cuối cùng kia lại khiến hắn xem cũng không rõ, chỉ là trong lòng hắn cũng đã phát sinh biến hoá nào đó.
Thấy được rõ ràng nhất, chính là Sở Nam.
Đây là do lão phụ vì hắn mà thi triển ra, còn miêu tả giảng giải kỹ càng.
Về phần Tư Đồ Dật Tiêu, tuy rằng hắn không thấy rõ ràng nhưng vẫn đem
những lời lão phụ nói ra nhớ tất cả đều ghi xuống. Lão phụ đem đủ loại
vũ kỹ giảng giải cho Tư Đồ Dật Tiêu, tự nhiên là xác đinh Tư Đồ Dật Tiêu cũng cùng dạng với Sở Nam, là đồ đệ của hắn.
Lão phụ ra tay chém giết Tân Nhất Chân, ngoại trừ phát tiết bị phẫn trong lòng ra thì còn là vì Sở Nam mà tính toán.
Đừng nhìn Sở Nam lúc này như chiếm hết thượng phong nhưng vẫn không phải là
đối thủ của Tân Nhất Chân. Lão phụ giết hắn, chính là muốn cho Sở Nam
phải bỏ ra thời gian dài để tiêu hoá tất cả những vũ kỹ ngày hôm nay.
Lão phu đem nguyên hạch, trữ vật giới chỉ của Tân Nhất Chân ném cho Sở Nam, mặc kệ nghi vấn nồng đậm trong mắt hắn lúc này, bên cạnh đó lại lấy ra
một ít đan dược phẩm cấp cao, còn mấy khoả nội đan, cực phẩm thảo dược
vân vân mà móc ra ném cho hắn, trong miệng lại còn nói:
- Thứ ánh sáng kia của Tân Nhất Chân là một dị chủng Kim nguyên, gọi là Nhật Vẫn
Dị Kim, nghe nói là theo một khối vẫn kim từ trên chín tầng trời rơi
xuống, sau đó lại để Tân Nhất Chân đoạt được. Ta không biết ngươi như
thế nào lại có được Lưu Bạch Dị Kim nhưng vẫn phải nhắc nhở ngươi, không có tuyệt đối nắm chắc thì không nên đụng tới Nhật Vẫn Dị Kim, uy lực
của nó rất lớn. Mặt khác, vì an toàn của ngươi, cũng là vì an toàn của
người khác, ngươi tốt nhất phải đem đệ tử Thần Khí phái ẩn nấp một thời
gian, ngươi nếu không muốn liên luỵ bọn hắn, ngươi phải tạm thời không
thể ở cùng bọn hắn được, nếu không sẽ liên lụi tới bọn hắn. Thực lực của Thiên Nhất tông không chỉ là hai gã Võ Đế, năm sáu tên Võ Hoàng như vậy mà vẫn còn lực lượng ẩn giấu, hơn nữa so với lực lượng bên ngoài còn
muốn lớn hơn mấy lần. Hiện tại Tân Nhất Chân đã chết, đoán chừng Thiên
Nhất tông sẽ bạo lộ một bộ phần lực lượng. Tóm lại, ngươi phải vạn phần
coi chừng.
- Ngươi có thể chính miệng nói cho ta biết, ngươi, rốt cục là ai không?
Sở Nam tựa hồ không có nghe được lời dặn dò của lão phụ, chỉ là vẫn chấp nhất hỏi lại câu cũ.
Lão phụ ánh mắt lộ vẻ bi thương nhưng lại không có trả lời hắn mà chỉ nói:
- Như Tuyết ta trước sẽ mang đi, bởi vì ngươi bây giờ căn bản không thể nào bảo hộ được nàng, mà nàng còn có đại thù muốn báo.
Nói xong, lão phụ liền giơ tay lên, thân hình nhoáng lên một cái liền đem Như Tuyết ôm vào trong ngực.
Như Tuyết vẻ mặt không nỡ nhưng lại nhớ tới đại thù của mình khuôn mặt liền hiện lên vẻ kiên nghị, hướng Sở Nam nói:
- Ca ca, ta sẽ hảo hảo tu luyện, một ngày nào đó ta sẽ tới tìm người.
Sở Nam gật gật đầu, không thuận cũng không buông mà thậm chí tâm thần còn có chút cuồng loạn mà hỏi:
- Ngươi là ai? Là ai!
Tuy đã đoán được nhưng hắn vẫn muốn chính miệng lão phụ nói ra, bởi vì thế
cục bây giờ cùng sư phụ miêu tả ngày đó có chút tương tự, mà người này
giờ không phải hại hắn mà là đang trợ giúp hắn, hơn nữa còn cưỡng ép
truyền thụ nhiều vũ kỹ như vậy. Còn có, lão phụ này bây giờ còn là sư
phụ của Như Tuyết!
- Những vũ kỹ này, đều là tuyệt kỹ của sư phụ ngươi, hảo hảo tu luyện đi, đừng phụ tên tuổi của sư phụ ngươi!
Lão phụ không có nói thẳng ra mà chỉ nói một câu như vậy xong liền lướt nhẹ bay đi.
Thiên Nhai Chỉ Xích, thình lình biến mất, trên bầu trời duy chỉ có một tiếng thở dài...
Sở Nam chứng kiến lão phụ biến mất, trong lòng dâng lên đủ loại tư vị khó
miêu tả. Đột nhiên, Sở Nam lại nhớ tới một câu lúc, thầm nghĩ:
"Vừa rồi, nàng nói Như Tuyết có đại thù chưa báo, Như Tuyết còn nhỏ như thế, có thể có đại thù gì chứ? Chẳng lẽ..."
Lão phụ rời đi sau khi giết Tân Nhất Chân, truyền thụ vũ kỹ cao thâm, lưu
lại nguyên hạch cùng đan dược, mang theo Như Tuyết, côi cút mà ra đi!
Đám người Tử Mộng Nhân bu lại, quan tâm hỏi han thương thế của hắn như thế
nào, hắn nhìn những đôi măt ân cần hỏi hai kia liền đem những khổ tâm
trong lòng kiệt lực bài trừ đi mà lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Ta khá tốt.
- Tốt cái gì mà tốt? Một thân máu me, vết thương khắp người...
Giọng nói của Tử Mộng Nhân tràn đầy vẻ đau lòng, Nam Cung Linh Vân cũng không nói gì thêm mà ngay cả Điệp Y cũng đứng ở đằng xa cũng đang nhìn về
phía hắn.
Tử Võ Hoàng sớm đã nói lại chuyện Sở Nam chấp chưởng
trương môn nhân Thần Khí phái cho Tử Đông Lai nghe. Mà cái vị trí này
vốn phải thuộc về Tử Đông Lai nhưng hắn lại không chút dị nghị nào mà
ngược lại còn cật lực đồng ý việc này. Dù sao hắn cũng rõ ràng, Thần Khí phái nếu muốn tiếp tục tồn tại ở thế giới này, nếu muốn vinh quang
trước kia trở lại thì tuyệt đối không thể nào dựa vào hắn được, lựa chọn duy nhất trước mắt chính là Lâm Vân.
Đương nhiên, ở trong đó còn một điểm rất trọng yếu nữa đó chính là quan hệ của Tử Mộng Nhân cùng Sở Nam.
Kết quả là, Tử Võ Hoàng lại lần nữa nhắc lại chuyện Sở Nam chấp chưởng
trường môn Thần Khí phái, để cho Tử Đông Lai mang theo đệ tử hướng Sở
Nam cúi đầu thi lễ ra mắt trưởng môn, cũng công bố chuyện trưởng môn
xong thì Tử Đông Lại đưa ra yêu cầu, nói:
- Trưởng môn...
- Bá phụ gọi thẳng tên ta là được.
Tuy rằng Sở Nam lúc này công phu so với Tử Đông Lai còn cao hơn gấp trăm
lần, ngay cả tư cách, địa vị giữa hai người nghịch chuyển nhưng Sở Nam
lại không có vì thế mà kiêu ngạo, một là đó không phải bản tính của hắn, hai là Tử Đông Lai dù sao cũng là phụ thân của Tử Mộng Nhân a!
- Không dùng quy củ, không thành thể thống, trưởng môn là trưởng môn, sao có thể tuỳ ý gọi thẳng kỳ danh?
Tử Đông Lai nêu gương, sau đó liền dùng hai chữ "trưởng môn" mà hỏi thăm
Sở Nam về các chuyện phía sau. Tử Đông Lai mắt nhìn con gái, nói:
- Trưởng môn, người cùng ái nữ tình đầu ý hợp, lưỡng tình tương duyệt...
Nghe thế, Tử Mộng Nhân ở bên hai má liền đỏ bừng lên, còn Tử Đông Lai vẫn cứ tiếp tục nói:
- Không bằng chúng ta định ra một ngày đẹp trời, kết làm phu thê, thế nào?
Nhất thời, Tử Mộng Nhân liền ngây ngẩn cả người, còn Sở Nam cũng ngây dại tại chỗ.
Như phản xạ có điều kiện, Sở Nam nhìn về phía Tử Mộng Nhân, lại nhìn về
phía Nam Cung Linh Vân đứng ở một bên. Thấy ánh mắt của Sở Nam như vậy,
Tử Mộng Nhân trong lòng có chút tức giận, đang muốn lớn tiếng quát lên
thì lại Tử Đông Lai hỏi tiếp:
- Trưởng môn không muốn?
- Không phải!
Sở Nam quả quyết chối bỏ.
Tử Mộng Nhân nghe vậy, vui vẻ liền xộc lên đầu.
Tử Đông Lai lại hỏi:
- Trưởng môn còn có gì chưa bằng lòng sao?
Sở Nam trầm mặc.
Nam Cung Linh Vân trong nội tâm cũng dâng lên tư vị khó tả.
- Chúng ta còn có chuyện gấp phải làm, không cần phải để ý đến những phàm văn nhục tiết, ba môi sáu chứng tốt đẹp, đều có thể tỉnh lược. Chỉ cần
các ngươi thực lòng yêu nhau, sống trong hạnh phúc là được rồi.
Tử Đông Lai yêu cầu cực kỳ đơn giản, ý tứ kia chính là Sở Nam với Tử Mộng Nhân chỉ cần ở chung một chỗ là được rồi.
Chính lúc này, một tiếng hét lớn chợt vang lên:
- Không được!
- Ân?
Nghe được hai chữ này, tất cả mọi người đều sửng sốt, cũng không nghĩ tới
hai chữ "không được" này cũng không phải Sở Nam nói ra mà ngược lại
chính là Tử Mộng Nhân!
Sở Nam cùng Nam Cung Linh Vân cũng kinh ngạc cực kỳ!
- Nha đầu, ngươi nói bậy bạ cái gì đó?
Giọng nói Tử Đông Lai đã tràn đầy nộ khí rồi.
- Lập lại lần nữa xem!
Tử Đông Lai trợn trừng hai mắt, Tử Võ Hoàng cũng nói ra:
- Mộng nhi, bây giờ không phải là thời điểm bốc đồng.
Tử Võ Hoàng đương nhiên biết rõ ý tứ của Tử Đông Lai, tuy nhiên hắn cảm
thấy có gì đó không được đúng lắm nhưng cũng không có tiến lên ngăn cản
lại.
Tử Mộng Nhân quay đầu nhìn về phía Nam Cung Linh Vân, như tự nói cho chính mình:
- Ta nói rồi, ta sẽ cùng ngươi cạnh tranh công bình.
Còn đối với Tử Đông Lai lại nói:
- Thần Khí phái một ngày không khôi phục, Tử Mộng Nhân ta một ngày không lấy chồng.
- Hôn nhân đại sự, cha mẹ chi mệnh, không phải là do ngươi định đoạt!
Tử Đông Lai không chút nhượng bộ, nói.
Còn Tử Võ Hoàng ngược lại thấy rõ mọi chuyện từ đầu đến đuôi, nhất là cảnh
hai nàng kia dưới tình huống như vậy mà còn chạy đến bên cạnh Sở Nam,
một bộ muốn cùng hắn đồng sanh cộng tử.
Thanh âm Tử Đông Lai nghiêm khắc phi thường nhưng Tử Mộng Nhân lại không có nửa điểm sợ hãi nào, trực tiếp trả lời:
- Ta nói không lấy chồng là không lấy chồng!
- Ngươi~!
- Bá phụ, có thể nghe ta nói một hai câu chăng?
Sở Nam ngắt lời, trong thanh âm kèm theo một chút uy nghiêm.
Tử Đông Lai hung hăng trừng mắt con gái, Tử Mộng Nhân cũng trừng mắt ngược trở lại. Bất đắc dĩ, Tử Đông Lai nói:
- Thỉnh trưởng môn giảng giải.
- Như lời bá phụ vừa nói, hôn nhân đại sự, cha mẹ chi mệnh tự nhiên không thể thiếu cha mẹ của ta.
- Trưởng môn, tôn phụ thân mẫu ngài hiện ở nơi nào?
Đám người Tử Đông Lai lần nữa kinh ngạc, Tử Võ Hoàng cũng tranh thủ thời
gian hỏi. Ngay cả Tử Mộng Nhân cùng Nam Cung Linh Vân cũng tròn xoe mắt
nhìn về phía hắn, bởi vì chuyện này các nàng cũng không biết...
- Thái gia gia, sự tình trọng đại, lúc này ta không thể nói ra được. - .
Tử Đông Lai hoài nghi Sở Nam cố ý dùng điều này làm cớ để cự tuyệt hôn sự, nhưng chứng kiến vẻ chân thành trong ánh mắt của hắn liền có chút tin
tưởng. Tử Mộng Nhân chứng kiến ánh mắt bi thương kia của hắn, trong nội
tâm liền dấy lên vô hạn thương tiếc.
- Hai là, Thần Khí sơn vẫn bị người khác công chiếm, ta trưởng môn Thần Khí phái như thế nào chỉ lo cho chính mình?
- Thứ ba, thế cục bây giờ rất nguy hiểm.
- Thứ tư, người ta yêu, hôn lễ tuy không cần phải kinh thiên động địa
nhưng tuyệt không thể có chút qua loa nào, nên có thì tuyệt không thể
thiếu.
Ngữ khí Sở Nam ong ong buông ra.
Tử Mộng Nhân trong nội tâm liền tuôn ra một dòng nước ấm, Sở Nam lại nói:
- Thứ năm, ta còn có một chút chuyện riêng còn chưa có giải quyết xong.
Chuyện riêng của hắn, là những hứa hẹn kia. Đương nhiên, còn có cả hứa hẹn với hai người Tử Mộng Nhân, Nam Cung Linh Vân trong đó.
Nam Cung
Linh Vân nghe vậy trong lòng càng dâng lên lo lắng, vốn nàng chỉ cần
biết Sở Nam an toàn là nàng liền quay người rời đi. Nàng có lẽ chỉ muốn
nhìn hắn nhiều thêm một chút mà thôi, sau đó đó lại nghe được chuyện hôn lễ, rồi lại nghe được một lời này của hắn.
- Cho nên, xin hãy tha thứ...
Sở Nam khom người xin lỗi.
Hai cha con Tử Đông Hai đều là kẻ bướng bỉnh nhưng lúc này hắn cũng không
có cách nào mà thở dài một tiếng. Ngay cả Tử Võ Hoàng cũng có chút xấu
hổ, nói:
- Trưởng môn, kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào?
- Tìm một địa phương mà ẩn nấp, trước an định lại đã.
- Thiên Nhất tông vừa ban Tuyệt sát lệnh ra, tại Bắc Tề quốc chúng ta muốn tìm một địa phương ẩn nấp thật đúng không dễ dàng gì.
Tử Võ Hoàng lo lắng hừng hực nói ra. Còn những người khác trên mặt cũng đồng dạng vạn phần trầm trọng.
Nhưng Sở Nam lại nhẹ nhàng cười cười, nói:
- Bắc Tề quốc tìm không thấy, chúng ta liền đi quốc gia khác.
- Đại Khánh quốc? Hay là Man Việt quốc? Chúng ta là thế lực từ bên ngoài
đến, xâm nhập vào một địa phương xa lạ, âm thầm xuất hiện mà nói đây
không phải là cho người khác dễ dàng khi dễ, hợp nhau tấn công sao? Nếu
chúng ta cường thế xuất hiện, lại dễ dàng để tin tức lộ ra, phiền toái
đưa tới lại càng nhiều hơn, nói không chừng người của Thiên Nhất tông
cũng sẽ bị hấp dẫn tới.
- Lâm đại ca, đến Hoá Phương tộc ta đi, ta cam đoan không có người nào dám tiết lộ nửa chữ, để lộ nửa điểm phong thanh nào.
Nghe thế, Thu Tiểu Mạch liền tiến lên một bước, nói.