Vũ Nghịch Càn Khôn

Sau một lát, Điệp Y Tiên Tử bề Sở Nam lên, lúc này bọn người Lạc Tiêm nhi nhìn thấy thảm trạng của Sở Nam, lập tức luống cuống, Lạc Tiêm nhi thầm nghĩ:

- Ngươi đã đáp ứng ta, muốn đi Huyền Băng sơn, muốn nói cho ta tin tức của hắn, ngươi còn chưa có làm được, ngươi không thể chết như vậy.

Cử chỉ lời nói của Lạc Tiêm nhi, làm cho đệ tử Huyền Băng môn quá sợ hãi, các nàng chưa từng nhìn thấy chưởng môn nhân có bộ dáng như thế, Lạc tiêm nhi bất chợt nhớ tới người lúc trước âm thầm tương trợ, ngửa mặt lên trời hô lên:

- Tiền bối, mời hiện thân cứu Lâm Vân, tiền bối...

Nhưng không có chút hồi âm.

Nhưng Điệp Y Tiên Tử lại cảm giác được sinh mệnh lực trong thân thể Sở Nam, đang muốn nói với Lạc Tiêm nhi, thì lúc này trên không trung truyền đến một thanh âm lạnh lùng:

- Các ngươi, tìm lão phu sao?

- Ngươi là ai?

Lạc Tiêm Nhi quát hỏi, nhưng người này lại nhìn Sở Nam, thanh âm lạnh như băng.

- Không thể tưởng được, mạng của ngươi thật là lớn như vậy, xem ra, ngươi chờ lão phu đến tiễn đưa ngươi đi vậy.

Người này, đúng là Huyễn ngộ.

- Mang theo Lâm Vân đi để ta chặn hắn lại.

Lạc Tiêm Nhi lớn tiếng quát, Điệp Y Tiên Tử không chút do dự, ôm Sở Nam điên cuồng phóng ra bên ngoài, Lạc Tiêm Nhi đánh ra, đem bốn băng sơn toàn bộ hướng Huyễn ngộ đập tới.

- Điêu trùng kỹ, cũng dám dương oai trước mặt lão phu sao?

Huyễn ngộ nói xong, một kiếm chém xuống, băng sơn khổng lồ bị chém vỡ, Lạc Tiêm Nhi bay ngược ra, kiếm kia mang còn không có tiêu tán, tiếp tục chém về phía Sở Nam

Lúc này, trong đầu Sở Nam, thanh âm kia vô cùng cự đại vang lên.

- Tìm được ta.

Lúc này, Sở Nam mở mắt ra.

Một kiếm của Huyễn ngộ phá núi băng, đẩy lui Lạc Tiêm nhi, muốn chém chết Sở Nam. Lúc này Điệp Y Tiên Tử cảm giác được sau lưng sát khí nồng đậm, thân thể không khỏi giật mình một cái, nàng rất rõ ràng, nàng có thực lực sơ giai Vũ vương, nếu nàng bị một kiếm này chém trúng, thì nàng sẽ bị chém thành thịt vụn vậy.

Dưới tình huống này, Điệp Y Tiên Tử nếu muốn mạng sống, cơ hội duy nhất là đem Sở Nam ném ra ngoài, hấp dẫn sự chú ý của Huyễn ngộ.

- Lâm Vân, ta còn chưa có tìm được cha ta, ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Ta muốn nhìn cha ta! Ta không muốn ném ngươi ra ngoài? Tại sao như vậy? Ngươi thật là một người xấu, cả cuộc đời ta nợ ngươi sao? Ta ngay cả tên thật ngươi cũng không biết, ta...

Ánh mắt Điệp Y Tiên Tử phức tạp nhìn Sở Nam, trong lòng nghĩ liên miên, cũng có không ít oán khí, thế nhưng nàng không có ném Sở Nam ra, ngược lại đem Sở Nam bảo hộ vào bên trong.

- Tên thật của ta gọi là Sở Nam.

Điệp Y Tiên Tử đang suy nghĩ liên miên, thì trong tai truyền đến mấy chữ, Điệp Y Tiên Tử không khỏi sững sờ, sau đó đem Sở Nam ôm tại trong ngực.

Lúc này nguyên lực trên người Sở Nam rất yếu ớt, chỉ vừa đủ đem Hỗn Nguyên vịn chỉ phòng ngự kích phát, mà cái phòng ngự này, cũng không phải phòng ngự năm màu, mà lúc này Sở Nam nhìn Điệp Y Tiên Tử nói:

- Ta nhất định có thể giúp ngươi tìm được cha ngươi, đây là lời hứa của ta, nếu chưa có hoàn thành lời hứa, ta không thể chết?

Nhiệt khí quanh bên tai Điệp Y Tiên Tử, làm cho Điệp Y Tiên Tử nhớ lại cảnh tượng bị Sở Nam hôn môi, thân thể hắn lúc này tràn đầy nhiệt khí, làm cho Điệp Y Tiên Tử nhũn ra.

Đúng lúc này, một kiếm kia trảm xuống, phòng ngự không có nguyên lực sung túc duy trì, một kiếm này bị phá tan, sau đó chém vào trên người Sở Nam.

Lúc này bị cổ lực lượng khổng lồ chém xuống, đẩy hai người lui về phía sau mấy ngàn thước, Sở Nam lại phun ra một ngụm máu tươi, làm cho Điệp Y Tiên Tử hoảng sợ, vội hỏi:

- Sở... Lâm Vân, ngươi thả ta ra, ngươi mau chạy đi, chạy mau, ta giúp ngươi ngăn trở hắn.

Sở Nam trong lòng cảm động, cười nói:

- Đồ ngốc, ngươi không tìm cha ngươi nữa sao?

- Ta... Ta... Ta...

Điệp Y Tiên Tử lúc này nói năng lộn xộn, gấp đến độ muốn khóc.

- Thế nhưng mà, ta không muốn ngươi chết!

- Ngươi không cho chết, vậy thì cũng không có ai giết chết được ta.

Sở Nam nói xong, thân thể lại ngã xuống đất, mà Điệp Y Tiên Tử vội vàng thét lên:

- Lâm Vân.

Lúc này sương mù còn chưa có tiêu tán, Huyễn ngộ liền xuất hiện tại trước mặt hai người, Sở Nam hít một hơi, đứng lên, đem Điệp Y Tiên Tử thủ hộ tại sau lưng, Huyễn ngộ nhìn thấy toàn thân Sở Nam đầy máu huyết, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười mấy tiếng.

- Nhìn không ra, Lâm Vân ngươi là một cái nam nhân đa tình ah!

Sở Nam cố gắng để cho vẻ mặt bình thản, trong cơ thể cũng điên cuồng vận chuyển sinh mệnh lực vận hành khắp toàn thân, lúc này Huyễn ngộ nhìn thấy Sở Nam thê thảm, hắn không có để ý, trong lòng của hắn đang thầm hồ:

- Phong thứ sáu Phong là của ta rồi, Phong thứ sáu là của ta rồi...

Trong miệng, Huyễn ngộ còn nói thêm:

- Lão phu đến thử xem, ngươi là nam nhân đa tình, có thể bảo vệ nữ nhân của ngươi hay không.

Nói xong, Huyễn ngộ tùy ý ngưng tụ ra kiếm, hướng trên người Sở Nam trảm ra một đạo kiếm quang, góc độ chém xuống Điệp Y Tiên Tử.

Sở Nam trong mắt tinh quang lóe lên, thân ảnh lắc lư, đem tiếp trọn kiếm quang kia, kiếm quang đâm tận xương, nhưng không có tiên máu chảy ra, đó là Sở Nam liều mạng thu lại máu tươi, trên người hắn máu tươi không còn nhiều, đương nhiên hắn không muốn lãng phí.

Điệp Y Tiên Tử nghe được bốn chữ "Nữ nhân của ngươi", trong nội tâm vui vẻ, nhưng nàng lại nghĩ tới Sở Nam cứu Nam Cung Linh Vân, cũng nói ra một câu "Nữ nhân của ta, ai dám động đến " kia, nhưng lúc này nàng chưa kịp nghĩ lại, thì nhìn thấy Sở Nam bị thương, Điệp Y Tiên Tử phản xạ có điều kiện là hô tên Lâm Vân, sau đó muốn ngăn tại trước người Sở Nam, lại bị Sở Nam dùng sức ngăn lại.

- Xem ra ngươi vẫn có vài phần công phu.

Huyễn ngộ trêu tức nói ra, hắn hoàn toàn không có đi quản Thiên nhất tông huynh đệ đang bị đàn ma thú vây quanh, cũng không có để ý tới Cảnh sư huynh chạy đi đâu rồi, chỉ là vờn Sở Nam như mèo bắt được chuột không lập tức giết chết, mà muốn hảo hảo đùa bỡn một phen.

- Lão phu muốn nhìn, công phu của ngươi có thể ngăn ở bao nhiêu đạo kiếm quang.

Sở Nam tránh né, trong miệng hét lớn một tiếng:

- Đại ngốc, đem tất cả ma thú dẫn tới đây.

Lúc trước Sở Nam chìm vào trong lòng đất, Chúc Chi Vũ còn có chút mờ mịt không biết làm sao, lúc này nghe được mệnh lệnh Sở Nam, trên mặt Chúc Chi Vũ không khỏi lộ ra vẻ tươi cười, vội vàng thực hiện mệnh lệnh.

Nhất thời, hơn ngàn vạn ma thú, tất cả đều bỏ những võ giả kia, đều hướng về phía Huyễn ngộ vọt tới.

Đám người Tần gia lão tổ sau khi nhìn thấy ma thú vây công rời đi, không khỏi thở dài một hơi, thi thể chung quanh tất cả đều bị cắn nát, máu chảy khắp nơi, mấy chục vạn võ giả, tại trong khoảng thời gian ngắn chết hơn phân nửa rồi, còn lại còn sống chỉ có hai ba vạn mà thôi. Lúc này còn sống sót hai ba vạn, không có người nào tốt, tất cả đều tổn thương.

Nhưng dù sao, bọn hắn còn sống sót rồi.

Xuân gia lão tổ cười, nhẹ giọng nói:

- Đại nạn không chết, tất có hậu phúc, kế hoạch kia, nhất định sẽ thành công, Tần gia, sẽ khôi phục Vinh quang ngày xưa.

Bên kia, Huyễn ngộ không có đem ma thú đằng đằng sát khí đến để vào mắt, ngẩng đầu nhìn Chúc Chi Vũ, lạnh giọng quát:

- Nghịch đồ, đáng chết!

Âm thanh cứng rắn vang lên, tiếp theo là một đạo kiếm quang bay thẳng trời cao, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai chém tới.

Chúc Chi Vũ đầu ngốc, thân thể, tu vi lại không ngốc, theo bản năng chạy trốn, mặc dù không có hoàn toàn né tránh, nhưng vẫn tránh được trí vị trí mạng, nhưng thân thể hắn cũng từ phía trên không rơi xuống, hắn dùng thần âm phù thổi đi, ngàn vạn ma thú lập tức đỏ mắt, phát điên, phóng tới Huyễn ngộ.

- Nghịch đồ, mang ngươi về Thiên Nhất sơn, cho vào thủy lao chịu nhình phạt hỏa khốn.

Huyễn ngộ nói xong một câu, cũng không có để ý tới Chúc Chi Vũ, quay người nhìn Sở Nam nói:

- Vô dụng thôi, vô luận như thế nào, hôm nay, ngươi cũng phải chết ở trong tay lão phu.

Huyễn ngộ tự nhận là ổn thỏa, hắn căn bản là không nóng lòng, chỉ chém ra một đạo kiếm quang, hành Sở Nam hạ đến chết, trong miệng còn không ngừng chế nhạo:

- Không phải nói thân thể của ngươi rất cường hãn sao, có thể so với thượng phẩm binh khí? Ngươi bây giờ là làm sao vậy? Thân thể sao hiện vết đao như vậy?

- Ngươi không phải Ngũ Hành thân thể sao? Ngươi phóng thích hỏa diễm, thi triển kiếm quang, Thủy nguyên lực đâu? Thổ nguyên lực đâu? Mộc thuộc tính khí tức đâu?

- Lực lượng của ngươi không là rất lớn sao? Ngươi hướng lão phu oanh ra một quyền xem sao.

- Ha ha ha...

Những câu nói châm chọc cười nhạo, cũng không làm cho Sở Nam tức giận, Sở Nam cũng không có lộ ra cái gì, hắn lúc này, hoàn toàn không thể thi triển ra Ngũ Hành nguyên lực, thân thể của hắn cũng không còn là thượng phẩm binh khí, mà xuất hiện ra rất nhiều vết thương.

Nhưng Huyễn ngộ không biết, tại trong thân thể Sở Nam, những sinh mệnh lực đã đem huyết nhục tế bào ngưng tụ, rất nhanh chữa trị, từ sinh mệnh lực chữa trị, lực lượng như tia nước nhỏ dần hình thành.

Càng có thể nói Huyễn ngộ chém ra mỗi một đạo kiếm quang, Sở Nam đều nhịn đau, đem nuốt hấp.

Huyễn ngộ không biết tình huống như vậy, Sở Nam còn có thể lật lại, nhưng hắn chú ý tới Long chi nghịch lân ở đan điền Sở Nam, con mắt hắn lóe lên, một đạo kiếm quang chém về phía Long chi nghịch lân, điểm công kích này, tự nhiên là công phá phòng ngự của Long chi nghịch lân, nhưng lại không ngừng công kích tại trên người Sở Nam.

Mà cổ năng lượng này, Sở Nam cũng không chút do dự đem hấp thu, hắn muốn tích tiểu thành đại.

- Cái khối lân phiến này, rất không tồi nha, không bằng đưa cho lão phu?

Huyễn ngộ nói xong, lại thò tay về phía đan điền Sở Nam chộp tới, muốn đem Long chi nghịch lân cầm lên, thân ảnh Sở Nam càng không ngừng lập loè, muốn tránh né một trảo này của Huyễn ngộ, hơn nữa còn đem hai cánh tay che tại Long chi nghịch lân, một bộ sợ hãi làm cho Huyễn ngộ vui vẻ.

Huyễn ngộ nhìn thấy hình tượng như vậy cưoif lên thichs thú, một bên thi triển ra đạo đạo kiếm quang hướng Sở Nam chém tới, vừa nói:

- Ngươi tránh ra, lão phu chém tới nữ nhân của ngươi.

Lời này vừa nói ra, Sở Nam quả nhiên ngừng lại, vẫn không nhúc nhích, hai cánh tay cũng dừng lại, Huyễn ngộ cười, sau đó bắt được Long chi nghịch lân, nhưng trong nháy mắt, Sở Nam khóe miệng cười, lộ ra nụ cười quỷ dị.

Ngay sau đó, trên không trung hiện lên một cái bóng roi, lúc này Sở Nam sử dụng khí lực toàn thân, dùng Long gân trói Huyễn ngộ lại, Huyễn ngộ cả kinh nhìn về phía Sở Nam, nói:

- Ngươi làm như vậy, chỉ là muốn tử vong nhanh hơn mà thôi!

Nói xong, hai tay Huyễn ngộ biến thành kiếm, chém về phía Long gân, nhưng lúc này hắn chém không đứt, Huyễn ngộ lập tức cảm thấy kinh hỉ.

- Thì ra đây cũng là bảo bối, cái bảo bối này, hình như là... Long gân! Đúng, là Long gân!

Sau đó, Huyễn ngộ nhìn chằm chằm vào Sở Nam hỏi:

- Lâm Vân, trung thực nói cho at, ngươi ở nơi nào đạt được cái Long gân này? Nói mau, nói, lão phu cho ngươi chết thống khoái.

- Ta còn chưa có sống đủ, không muốn chết thống khoái như vậy!

Sở Nam nói xong, sau đó nhìn Huyễn ngộ nhổ ra một miếng nước bọt, tuy nước bọt bị nguyên lực Huyễn ngộ đẩy bắn ra, nhưng hắn vẫn bị hành vi của Sở Nam chọc giận, Huyễn ngộ một tay bắt lấy Long Lân, quát:

- Nói cho lão phu, ngươi ở nơi nào đạt được Long gân, đúng rồi, còn có cái khối lân phiến này, nhất định là Long Lân...

- Tốt, ta cho ngươi biết, nhưng ngươi phải đáp ứng một điều kiện của ta!

- Điều kiện gì?

- Cho ta mượn một điểm nguyên lực, thế nào?

Cười nói xong, Sở Nam đã sớm quán chú đầy lực lượng vào đầu mười ngón tay, lập tức hóa kiếm thành đâm, hung hăng hướng Huyễn ngộ đâm tới, mười ngón dần hiện ra kim quang, mặc dù nói kim quang có phần yếu ớt, nhưng uy lực của nó, tuyệt không thể coi thường.

Lúc này, Huyễn ngộ vẫn còn đang suy nghĩ Sở Nam nói điều kiện kia, là có ý gì.

Lúc này mười ngón tay của Sở Nam, đã đâm rách nguyên lực vòng bảo hộ của Huyễn ngộ, cắm vào trong thân thể Huyễn ngộ, lúc này, vòng xoáy điên cuồng vận chuyển, hấp tu lấy lấy nguyên lực mênh mông trong cơ thể Huyễn ngộ, làm cho Huyễn ngộ phục hồi tinh thần lại, giận dữ, trong mắt của hắn, Sở Nam chỉ như là một con kiến hôi, bị hắn chà đạp đến chết mà thôi, mà không ngờ tới con sâu cái kiến này làm đến hắn tổn thương như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui