Vũ Nghịch Càn Khôn

- Làm càn!

- Ngươi nói đúng, ta chính là làm càn!

Lúc này trong ánh mắt Huyễn ngộ tràn đầy vẻ lo lắng, lạnh giọng quát:

- Lâm Vân, ngươi chính đang muốn chết!

- Ngươi lại nói đúng, ta chính là tìm chết, ngươi giết ta đi. Đến đi.

Sở Nam nói.

- Ngươi giết ta, ngươi vĩnh viễn không biết Long gân, Long Lân từ đâu có! Hơn nữa, chỗ đó không chỉ có Long gân Long Lân, còn có long cốt Long đan nữa?

- Ân? Long đan?

Đôi mắt Huyễn ngộ bắn ra ánh sáng, so với kiếm quang hắn lúc trước thi triển càng thêm chói mắt hơn, lúc này Sở Nam đang hấp thu nguyên lực trong cơ thể hắn, hắn đều không để ý đến, tranh thủ thời gian nói:

- Nói mau, nói nhanh một chút, ngươi lấy nó ở nơi nào! Nói, lão phu sẽ tha cho nữ nhân của ngươi, còn có đám nữ nhân Huyền Băng môn, bằng không thì lão phu để cho các nàng nhận hết khuất nhục trên đời này!

- Nếu như thế, ngươi còn phải đáp ứng ta một điều kiện!

- Cái gì?

- Cho ta mượn một điểm tu vi, thế nào?

Sở Nam vẫn nói cười, lại không có vội vã kích phát ra diệt nguyên minh đằng, lúc này Huyễn ngộ lại sững sờ, tiếp theo cười to, nói:

- Mượn tu vi? Tốt! Đến mượn đi, lão phu muốn nhìn, ngươi mượn tu vi lão phu như thế nào đi!

Huyễn ngộ nói xong, cũng không có để trong lòng, kích phát ra phòng ngự, hiện tại hắn thấy phòng ngự này ngăn cản công kích của Lâm Vân, đã là dư dả rồi.

- Cảm ơn!

Sở Nam nói rất có lễ phép, vẫn không có kích phát ra diệt nguyên minh đằng, nhưng lại có một đạo lam ảnh hiện lên, đúng là Tiểu Lam, lúc trước hắn vẫn không dùng tới Tiểu Lam, chính là vì giờ khắc này.

Tiểu Lam gai nhọn hoắt, đâm vào phòng ngự của Huyễn ngộ, gọn gàng mà linh hoạt đâm rách ra, Huyễn ngộ kinh hãi, nhưng trong nháy mắt đó, diệt nguyên minh đằng lập tức quấn quanh tại trên người Huyễn ngộ, nhưng lúc này diệt nguyên minh đằng lại không có như lúc trước, cuồn cuộn không dứt.

Lần này, Sở Nam kích phát ra chừng năm mươi căn diệt nguyên minh đằng lớn như ngón tay cái, cũng là cố hết sức rồi, hơn nữa có thể kích phát chừng năm mươi căn diệt nguyên minh đằng này, đã hao hết hơn phân nửa nguyên lực.

Chừng năm mươi căn diệt nguyên minh đằng uy thế cũng không yếu, quấn lên, sau đó lập tức hút lấy tu vi của Huyễn ngộ.

Hơn nữa, Tiểu Lam còn đâm vào trong thân thể Huyễn ngộ, sau đó hút lấy máu tươi.

Huyễn ngộ khiếp sợ, khủng hoảng vô cùng.

- Đây là cái đồ vật quỷ quái gì? Vậy mà có thể hấp tu vi của lão phu, còn có...

Huyễn ngộ rống giận, đang muốn đem diệt nguyên minh đằng cho hủy diệt, Sở Nam lại nói:

- Ngươi thấy loại này có thể hấp tu vi người khác, đó là diệt nguyên minh đằng?

Huyễn ngộ bị lời nói của Sở Nam hấp dẫn, con mắt bắn ra ánh sáng, trong đầu thầm nghĩ:

- Nếu như ta có được diệt nguyên minh đằng hấp thu tu vi người khác, thì ta tấn giai cao giai Vũ Đế, thậm chí Võ Tôn, chẳng phải là ở trong tầm tay rồi sao.

Lúc này Huyễn ngộ bất chợt hét thảm một tiếng, hắn bị Tiểu Lam đâm cào xương sống, cũng chính là bởi vì đau đớn, Huyễn ngộ đột nhiên tỉnh lại, sau đó quát lên:

- Lâm Vân, vô dụng thôi, những âm mưu của ngươi, tại trước mặt lực lượng tuyệt đối, đều vô dụng.

Nói xong, nguyên lực toàn thân Huyễn ngộ bùng lên, lập tức liền đem năm mươi căn diệt nguyên minh đằng phá hủy, trong miệng còn nói:

- Ngươi muốn hấp thu nguyên lực của lão phu vậy? Thì lão phu muốn chém hai tay của ngươi, nhìn ngươi còn có thể làm gì.

Huyễn ngộ hai tay buông lỏng ra Long gân cùng Long Lân, hắn cho rằng, hai thứ này sớm muộn đều là của hắn.

Trong lúc Huyễn ngộ muốn chém đến cánh tay Sở Nam, Sở Nam đột nhiên thu hồi Long gân, Long Lân, mười ngón tay của hắn cũng đi tới sau lưng Huyễn ngộ, đồng thời, lúc này Huyễn ngộ hét thảm một tiếng.

Bởi vì mười ngón tay của Sở Nam ly khai, còn chộp được hai khối huyết nhục phía sau lưng của Huyễn ngộ.

Sở Nam điên cuồng rút lui, Huyễn ngộ muốn đuổi theo, nhưng vừa cất bước, rồi lại ngừng lại, lại là vì Tiểu Lam, Huyễn ngộ muốn tập trung tinh lực đem Tiểu Lam giết chết, Tiểu Lam cũng được Sở Nam ra hiệu, nhanh chóng thối lui, nháy mắt không thấy thân ảnh, Huyễn ngộ giận dữ, nộ khí toàn bộ phát tại trên người Sở Nam, thân ảnh lao tới, đánh ra một đạo kiếm quang, hướng trên người Sở Nam chém tới.

Sở Nam lui về phía sau, sau đó hét lớn một tiếng:

- Ngươi có nghĩ muốn đạt được một loại thần niệm hoàn toàn che đậy hỏa diễm?

- Thần niệm che đậy hỏa diễm?

Huyễn ngộ quả nhiên ngừng tay, nhưng kiếm quang lại liên tiếp công kích Sở Nam, kiếm quang tản mát ra uy thế kinh người, tùy thời có thể lấy tính mệnh Sở Nam, Huyễn ngộ lạnh giọng hỏi:

- Như lời ngươi nói, là thực? hay là giả?

Sở Nam cười, giống như không có cảm giác đến đạo kiếm quang kia uy hiếp, cười nói:

- Hiện tại trong cơ thể ta, một điểm nguyên lực đều không có, ngươi nếu có thể để cho ta khôi phục một điểm nguyên lực, ta có thể đem cái loại hỏa diễm này phóng thích ra cho ngươi xem.

- Vẫn còn lừa gạt lão phu, ngươi thực cho rằng lão phu dễ bị lừa sao?

Huyễn ngộ phản xạ có điều kiện, đây cũng là âm mưu của Sở Nam, hắn muốn lừa gạt nguyên lực, không tệ, Sở Nam có âm mưu, nhưng âm mưu của hắn lại đơn giản như vậy sao?

Sở Nam lập tức thét lên:

- Tin hay không, là do ngươi, dù sao trước mặt ngươi là một cái siêu cấp đại bảo tàng, trong đó có Long đan, diệt nguyên minh đằng, hỏa diễm che đậy thần niệm, còn có...

- Còn có cái gì?

Sở Nam cười cười, thương thế bên trong cơ thể nhanh chóng khép lại, lúc này Sở Nam cần thời gian tiến hành khôi phục.

Lúc này trong ánh mắt Huyễn ngộ tinh quang chớp lên liên tục, giống như muốn xác nhận lời nói của Sở là thật hay giả, Sở Nam cười nói:

- Nếu ngươi lại không tin? Không tin, ngươi có thể để cho ta khôi phục nguyên lực, ta áp súc cho ngươi xem thoáng một chút.

Sở Nam nói, thì ngàn vạn ma thú rốt cục đuổi tới, tất cả đều hướng Huyễn ngộ đánh tới, Huyễn ngộ cũng không coi ma thú ra gì, tiện tay tùy ý chém ra kiếm quang, liền đem một đầu ma thú, chém thành hơn mười khối.

Nhưng đám ma thú, cũng không có vì vậy mà lùi bước, ngược lại càng khiến cho chúng có máu tươi kích thích điên cuồng, Sở Nam thừa cơ nhìn Điệp Y Tiên Tử, bảo nàng ly khai, Điệp Y Tiên Tử gật đầu, hướng về phía Lạc tiêm nhi đi tới.

Huyễn Ngộ có động tác, Sở Nam lại quát:

- Ngoại trừ tử khí, còn có cương Phong, ta có thể đem cương phong công kích, đúng rồi, thuận tiện hỏi ngươi một câu, ngươi biết phong là cái gì không? Phong không thuộc Ngũ Hành, lại tồn tại ở thế gian.

- Ân? Phong?

Huyễn Ngộ suy nghĩ một chút, sau đó chém ra kiếm quang quát:

- Lão phu chẳng quản cái phong kia là cái gì, lão phu chỉ cần ngươi nói hết thảy, ngoại trừ những thứ này, còn gì nữa không?

Sở Nam nhìn Huyễn ngộ, trong nội tâm không khỏi tiếc nuối Huyễn Ngộ không giống như Hàn gia gia, hắn vẫn lập tức chém đinh chặt sắt nói:

- Đương nhiên là có.

- Nói!

Huyễn Ngộ nói ra một chữ, ma thú quanh thân lại lao tới.

Sở Nam không có cự tuyệt, rất là phối hợp nói:

- Bảo tàng lớn nhất, là thân thể của ta.

- Thân thể của ngươi? Có ý tứ gì?

Huyễn Ngộ nghi hoặc, hắn nhìn Sở Nam, biết rõ Sở Nam thân thể rất cường hãn, nhưng lại không biết nguyên nhân gì, hiện tại lòng hiếu kỳ của hắn rất lớn.

Sở Nam nói ra:

- Thân thể của ta là Ngũ Hành thân thể, ngươi đã sớm biết, nhưng Ngũ Hành thân thể không phải là nguyên nhân thực sự, là vì thân thể của ta thể ẩn chứa một loại năng lượng đặc thù, vì ta có cỗ thân thể này, Hắc quân Vũ Đế muốn chiếm đoạt thân thể của ta, để làm cho thần công của hắn đại thành, về sau cũng không có thiếu người, thậm chí nghĩ chiếm Ngũ Hành thân thể của ta, tất cả đều là bởi vì năng lượng đặc thù này, nếu như ai đạt được cái cổ năng lượng đặc thù này, thì thân thể của hắn liền trở nên vô cùng cường hãn, hơn nữa tại trong thời gian rất ngắn.

- Thời gian rất ngắn, bao lâu?

- Nói như vậy, ba năm trước đây, tu vi của ta sơ giai võ sĩ cũng chưa đến, nhận thức của người ta gọi là phế vật, nhưng hiện tại, ngươi xem tu vi của ta là bao nhiêu, thực lực của ta như thế nào!

- Không có khả năng!

Huyễn ngộ lập tức hét lớn.

- Ba năm ngươi có thể từ sơ giai võ sĩ, cường đại đến mức chém giết Vũ Đế?

- Ta năm nay, mười chín tuổi!

- Ah!

Huyễn Ngộ thật sự là chấn kinh rồi, thân thể không khỏi giật mình một cái, nhìn Sở Nam như quái vật vậy.

Huyễn Ngộ nhìn chằm chằm, đột nhiên nở nụ cười.

- Lâm Vân, ngươi nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn lão phu tha cho ngươi một mạng!

- Đúng vậy, ta chính là có mục đích này, chỉ là không biết, ngươi muốn trực tiếp đem ta chém giết, chay là muốn đại bảo tàng đây?

Sở Nam từ đầu tới cuối nói, 99% đều là nói thật, 1%, là nói dối.

- Đúng vậy, Lâm Vân, ngươi thật sự rất không tồi, chỉ sợ thiên hạ võ giả nghe được lời ngươi nói, không có ai là không động tâm, lão phu cũng không ngoại lệ.

Thấy Huyễn Ngộ nói xong, Sở Nam nở nụ cười, Huyễn Ngộ tiếp tục nói:

- Muốn tra tấn ngươi nói ra, chỉ sợ sẽ rất khó.

Sở Nam càng vui vẻ hơn tươi cười.

- Chỉ tiếc, ngươi là một người đàn ông đa tình, lão phu không tra tấn ngươi, mà tra tấn nữ nhân của ngươi, không biết có cạy được miệng của ngươi không.

Huyễn ngộ nói xong, liền muốn bắt lấy Điệp Đ Tiên Tử.

Mà Sở Nam, vẫn đang tươi cười nói:

- Ngươi không dám!

- Ân?

Sở Nam không nói gì, nhưng lại lấy ra Long Nha, trực tiếp hướng bộ vị đan điền, hung hăng đâm tới!

Mà tại đan điền, cũng không có Long Lân thủ hộ!

Sở Nam vừa tỉnh lại, trong cơ thể suy yếu đến mức tận cùng, nguyên lực cùng lực lượng đều mất đi, lúc này Sở Nam tự nhiên không phải đối thủ của một gã sơ giai Vũ Đế, cho nên, hắn một bên ẩn nhẫn, sau đó lấy bảo tàng làm mồi dụ.

Như Sở Nam suy nghĩ, cái bảo tàng này hoàn toàn khơi gợi lòng tham của Huyễn ngộ, khiến cho Huyễn ngộ khát vọng, muốn đem Long đan các loại bảo vật thu vào lòng

Nhưng hiện tại Huyễn ngộ muốn dùng Điệp Y Tiên Tử áp chế Sở Nam nói ra bí mật bảo tàng, Sở Nam không chút do dự hướng đan điền của mình đâm xuống, một bộ muốn tự vận, sau khi Huyễn ngộ nhìn thấy, kinh hãi ra tay, hắn cũng không muốn Sở Nam cứ chết đi như vậy.

Thế cục bây giờ, thật giống như Sở Nam mong muốn, làm cho Huyễn ngộ không dám áp bức quá mức.

Tuy nhiên, Huyễn Ngộ có mục đích, chính là muốn chém giết Sở Nam.

Hơn mười đạo kiếm quang chém xuống, Sở Nam nắm Long Nha nhẹ rung động, không có đâm xuống, lại vẫn đang đặt ở đan điền, cười nhìn Huyễn ngộ nói:

- Ta nói rồi ngươi không dám ra tay, ngươi có một chút dị động, Long Nha lập tức đâm vào đan điền của ta.

- Long Nha?

Huyễn Ngộ kinh ngạc, thêm tin tưởng lời của Sở Nam, nhìn Sở Nam, Huyễn Ngộ tin tưởng hắn nói được thì làm được, bởi vì lúc này, Lâm Vân phải chết không thể nghi ngờ, về phần cái chết như thế nào, lại không nhất định, Lâm Vân nhất định là muốn tại trước khi hắn chết, dùng cái bảo tàng kia cùng hắn trao đổi một ít điều kiện, Huyễn Ngộ nhận định như vậy lập tức lạnh giọng nói ra:

- Lâm Vân, ngươi thật là hung ác.

- Chẳng phải chết mà thôi?

- Ngươi có điều kiện gì? Nói ra.

Sở Nam nở nụ cười, không nói chuyện, hắn lấy Vũ Đế nguyên hạch nuốt xuống, Huyễn ngộ thấy thế, phản xạ có điều kiện muốn ngăn cản, Sở Nam quát:

- Đừng nhúc nhích, ngươi khẽ động, ta chết luôn.

Huyễn ngộ hai mắt băng hàn, nhìn Sở Nam nộ khí, tất cả đánh về phía đám ma thú, mỗi một kiếm đánh ra, lập tức chết một mảnh, mà xa xa, bọn người Lạc tiêm nhi cùng Điệp Y Tiên Tử, cũng dùng khiếp sợ vô cùng.

Mà một màn này, đang diễn ra.

Sở Nam đang ở trước mặt Huyễn ngộ, đem hung thú nội đan Viêm Thạch nuốt xuống, Huyễn ngộ sắc mặt âm trầm muốn ngăn cản, trong nội tâm rất đem Sở Nam giết chết, nhưng nghĩ đến Long đan các loại bảo tàng, hắn phí hết sức lực mới áp chế xuống, trong miệng quát lạnh:

- Lâm Vân, lão phu tính nhẫn nại có hạn.

- Tốt, ta cho ngươi biết, long cốt ở tại bên trong Thập Vạn Đại Sơn.

- Thập Vạn Đại Sơn?

- Nuốt hạt giống của diệt nguyên minh đằng, tại trong ao độc của rừng nhiệt đới Bách Uyên.

- Khói độc đầm lầy?

- Bát Nhã dung viêm hỏa diễm che đậy thần niệm, tại chân núi Thần khí sơn.

- Bát Nhã dung viêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui