Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam quát:

- Họ Trang kia, ngươi dù sao cũng là Võ Tôn, không ngờ lại sử dụng thủ đoạn như vậy để phá chiêu của ta, ngươi không cảm thấy mình rất hèn hạ, không có thể diện sao? Ngươi sợ cái gì? Sợ ta sẽ dùng chiêu này đánh ngươi đổ máu sao?

Trang Bất Chu bị vạch trần, gương mặt già thoáng đỏ, lập tức khôi phục lại bình thường, lạnh lùng nói:

- Kỹ có trăm ngàn đạo, đây chỉ là một đạo trong số đó. Vô tri không biết, lão phu không so đo với ngươi, bởi vì trong mắt lão phu, ngươi đã là người chết rồi!

- Ngươi cảm thấy ngươi có thể làm được sao?

Sở Nam khinh miệt nói, lại hét lớn một tiếng:

- Năng lượng thần bí, dung hợp cho ta!

Lúc này, đan châu đem năng lượng thần bí phóng thích ra, tiếp đó dung nhập vào trong dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh.

Năng lượng thần bí có được từ quan tài thủy tinh, bản chất của nó là gì, tên gọi là gì, Sở Nam đều không biết. Nhưng Sở Nam biết rõ, cỗ năng lượng thần bí này rất cường đại, có thể sát nhân diệt địch…

Như vậy là đủ rồi…

Trang Bất Chu nghe đến bốn chữ “năng lượng thần bí” này, theo phản xạ có điều kiện nhớ đến tràng cảnh mình bị đánh lui lúc trước, trong lòng lại khẽ run, đồng thời tăng thêm một thành lực, bàn chân mang theo uy lực của cự sơn lại tăng, chỉ còn cách Sở Nam vẻn vẹn 20 mét.

Năng lượng bên trong dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh phát ra càng lúc càng kinh khủng, băng khối khắp bốn phía đều bị cuốn vào trong dòng xoáy, vừa tiến vào thì những băng khối kia liền bị hủy diệt, ngay cả bụi phấn cũng không còn.

Sau khi Sở Nam đem lực lượng, tử khí, năng lượng thần bí dung nhập lại, lại vắt óc suy nghĩ xem còn năng lượng nào có thể dung nhập vào trong dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh, sau khi suy nghĩ một hồi, chợt trong đầu lóe lên một suy nghĩ:

- Máu tươi của ta có hàm chứa một ít Long lực, có lẽ cũng có thể xem như một loại năng lượng, hơn nữa còn từng bị quan tài thủy tinh xử lý qua, có lẽ có chút bất phàm.

Nghĩ đến đây, Sở Nam lập tức thổ vài ngụm máu vào trong dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh, tinh huyết sau khi bị quan tài thủy tinh thôn phệ tiến vào dòng xoáy cũng không tạo thành biến hóa gì, vẫn giống như trước.

Nhưng trong tích tắc tinh huyết dung nhập vào dòng xoáy, lông mày Trang Bất Chu liền giật mạnh ba cái, trong mắt lóe lên vẻ không thể tin nổi.

Sau khi thổ ra mấy ngụm máu, tất cả toàn bộ năng lượng trong người Sở Nam đều đã dung nhập vào trong dòng xoáy, Sở Nam nhìn dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh mà mình chưa bao giờ tạo ra, khóe miệng lộ nụ cười tà dị đến cực điểm.

Ngay sau đó, Sở Nam lại bắt đầu áp súc dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh, dựa theo kinh nghiệm của hắn, uy năng sau khi được áp súc thì càng lớn hơn, kinh khủng hơn.

Trong lúc áp súc dòng xoáy, Sở Nam lại ngẩng đầu nhìn Trang Bất Chu, phát ra từng chữ:

- Ta rất ghét kẻ nào đứng trên đầu ta, đặc biệt là hắn còn dùng ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống ta, thật sự rất ghét!

Trang Bất Chu thu liễm tâm tình, áp chế ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, lạnh lùng nói:

- Ngươi có thể chết được rồi!

Dứt lời, bàn chân như tòa núi lớn giẫm xuống càng nhanh hơn, chỉ còn cách đỉnh đầu Sở Nam 10 mét.

Sở Nam không áp súc dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh nữa, đem dòng xoáy vô tiền khoáng hậu ném ra ngoài, sau đó rống lớn một tiếng:

- Dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh, đánh ngã tên họ Trang này cho ta!

Dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh liền kích lên “ngọn núi” khổng lồ.

- Bạo!

Tiếng bạo tạc vang lên dữ dội kinh thiên địa, chấn quỷ thần, chấn vang cả băng mộ lăng viên, thanh âm va vào trên vách băng, vách băng lập tức xuất hiện tầng tầng vết nứt, còn xuất hiện vết rạn nứt, băng thạch không ngừng rơi xuống liền bị hủy diệt trong không trung. Băng địa đã bị phân tách thành từng khối lớn, giống như đại địa mấy trăm năm qua chưa từng bị rạn nứt như vậy.

o0o

Ở bên ngoài, đám người Điệp Y Tiên Tử nhìn thấy ngọn núi chấn động kịch liệt, bắt đầu lung lay.

Theo phản xạ có điều kiện, Điệp Y Tiên Tử cảm thấy tòa băng sơn đó đã sắp sụp đổ rồi…

Bên trong băng mộ lăng viên, Lạc Tiêm Nhi cực lực ngăn cản năng lượng ảnh hưởng, trong miệng không ngừng thổ huyết, mặc dù thế cục nguy hiểm, nhưng ánh mắt của nàng vẫn không rời khỏi thân ảnh Sở Nam, vẫn nhìn chăm chú như trước.

Chỉ thấy bàn chân cự sơn của Trang Bất Chu bị dòng xoáy dị Ngũ Hành tương sinh xoáy thành huyết nhục mơ hồ, bàn chân cũng bị oanh kích trở lại nguyên hình, toàn thân Trang Bất Chu bắn ngược lên không, trực tiếp đâm vào trong Huyền Băng Sơn.

Mà Sở Nam bị thương cũng không nhẹ, dù sao thì bàn chân cự sơn của Trang Bất Chu cũng không phải bình thường.

Trang Bất Chu bay ngược, đâm vào trong Huyền Băng Sơn, còn Sở Nam thì bị lún sâu vào trong băng mộ lăng viên, băng mộ lăng viên cách Huyền Băng Sơn ba ngàn trượng, Sở Nam ở trong băng mộ lăng viên không có cảm giác áp lực gì, nhưng chỉ bị lún vào trong băng địa vài trăm mét, Sở Nam đã cảm thấy áp lực khủng bố đè ép, dồn đến hắn, lập tức khiến miệng vết thương rách ra, máu tươi bắn tun tóe, miệng vết thương càng lúc càng lớn…

- Hẳn là nên khiến tên họ Trang rơi xuống đây mới đúng, tại sao lại là ta…

Sở Nam tự giễu, không dám chậm trễ, vội vàng phóng lên mặt đất. Đợi đến khi Sở Nam mang theo vết máu đầy người trở lại băng mộ lăng viên thì Trang Bất Chu đã phiêu phù trên không từ lúc nào.

Chỉ có điều, thân hình thấp bé của Trang Bất Chu đã không còn bình thản ung dung nữa, thần sắc tự tin giống như tất cả mọi thứ đều nắm chắc trong tay đã không còn, quần áo rách nát, đầu tóc tán loạn, khóe miệng tràn ra máu tươi, vẻ mặt giống như bị mây đen che phủ trước khi bão tố đến.

Nhìn qua, muốn chật vật bao nhiêu thì có chật vật bấy nhiêu.

Trang Bất Chu lạnh lùng nhìn Sở Nam, trong mắt hừng hực, lửa giận trùng thiên, trong lòng Trang Bất Chu vẫn không ngừng gào thét:

- Ta lại lần nữa bị Lâm Vân đả thương rồi, một con sâu cái kiến nhỏ yếu như Lâm Vân tại sao có thể thi triển ra bí kỹ uy mãnh như vậy? Ta là Võ Tôn, Võ Tôn sao có thể để một tên tiểu tử Võ Hoàng sơ cấp đả thương?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui