Vũ Nghịch Càn Khôn

- Chưởng môn, không bằng chúng ta chia làm hai đường, chúng ta một đường, người…

Diệu Âm còn chưa dứt lời đã bị Sở Nam lạnh nhạt ngắt ngang, Sở Nam biết tâm ý của Diệu Âm, các nàng muốn hấp dẫn sự chú ý của Thiên Nhất Tông thay Sở Nam, để Sở Nam có thể bình yên rời đi, chỉ nghe hắn nói:

- Loại lời này, về sau đừng bao giờ nói ra, trừ phi các ngươi muốn ta trở thành kẻ bất nhân bất nghĩa.

Trong lòng Sở Nam suy nghĩ mấy lượt những nơi có thể đi, cuối cùng dừng lại tại một địa phương.

- Chúng ta đến Đại Khánh Quốc.

- Đi Đại Khánh Quốc?

Đám người Diệu Âm mặc dù trong lòng đầy thắc mắc, nhưng không ai dị nghị, đều cung kính hô:

- Rõ!

Lập tức, Sở Nam dẫn theo gần 600 người xuất phát, suy nghĩ của hắn rất đơn giản, hắn trước mắt, dựa vào thực lực của mình không thể ứng phó được Thiên Nhất Tông, cho nên mắt phải mượn lực. Lúc này, không thể mượn lực từ Bắc Tề Quốc được, chỉ có thể mượn lực Đại Khánh Quốc và Man Việt.

Đại Khánh Quốc so với Man Việt thì thực lực của Đại Khánh Quốc vẫn cao hơn một bậc, hơn nữa bản thân Sở Nam là từ Bạch gia thôn của Đại Khánh Quốc lớn lên, trong lòng đương nhiên hướng về Đại Khánh Quốc hơn, hắn tin rằng với thực lực của hắn bây giờ, có thể dễ dàng mượn lực tại Đại Khánh Quốc.

Mặt khác, Trang Bất Chu lúc này cũng tránh khỏi phạm vi thế lực của Đại Khánh Quốc và Man Việt, chạy về Thiên Nhất Tông, hắn muốn trước khi Sở Nam khôi phục thực lực sẽ ra lệnh Thiên Nhất Tông đuổi giết, bằng không mọi chuyện sẽ trở nên khó giải quyết, mà bản thân hắn thì trọng thương cũng cần thời gian để khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, trừ phi có đan dược nghịch thiên hoặc người khác xuất thủ tương trợ.

Thế nhưng, Trang Bất Chu còn chưa đi được một phần mười lộ trình, lúc đi ngang qua một rừng cây lại bị chừng trăm tên cường đạo cản đường, những tên cường đạo nhìn thấy Trang Bất Chu trọng thương, muốn nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.

Trang Bất Chu giận đến không kềm chế được, nhưng khiến hắn phẫn nộ hơn vẫn còn phía sau, bởi vì hắn mặc dù trọng thương, nhưng một trăm tên cường đạo căn bản không thể tạo thành uy hiếp gì cho hắn, mặc dù vậy vẫn hao tổn của hắn không ít tinh lực, bình thường thì không sao, nhưng lúc này lại hơi có chút nguy hiểm, sẽ mang đến rất nhiều phiền toái. Cho nên, Trang Bất Chu mới nói:

- Các ngươi dám có chủ ý với lão phu, không biết lão phu là ai sao? Lão phu chính là người của Thiên Nhất Tông!

Đợi sau khi Trang Bất Chu báo ra cái tên Thiên Nhất Tông, đám cường đạo kia đều sững sờ, Trang Bất Chu cho rằng danh tiếng của Thiên Nhất Tông có tác dụng, đáng tiếc còn chưa nghĩ xong thì đám cường đạo đã quát:

- Thiên Nhất Tông? Thiên Nhất Tông rốt cuộc cũng xuất hiện rồi sao? Các huynh đệ, người này chính là người của Thiên Nhất Tông, các ngươi nói xem phải làm sao bây giờ?

- Đoạt hết! Giết hết!

- Trước đoạt, sau giết!

- Giết xong đoạt tiếp!

- Vừa đoạt vừa giết!

-DG-: Hài vật vã

….

Từng câu chế nhạo khiến Trang Bất Chu sững sốt, hắn không ngờ rằng đám cường đạo này lại không để Thiên Nhất Tông vào mắt, trong lòng cảm thấy buồn bực, thầm nhủ:

- Chuyện gì xảy ra thế này? Trong những ngày ta đến Huyền Băng Môn, Bắc Tề Quốc rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Đám cường đạo giết đến, kết quả cuối cùng hiển nhiên bị Trang Bất Chu giết sạch, tuy nhiên thương thế của hắn cũng nặng thêm một chút.

Nếu như chỉ một đám cường đạo thì cũng không sao, nhưng gần một ngày mà Trang Bất Chu gặp mấy chục đám cường đạo, mỗi đám cường đạo đều chẳng thèm ngó ngàng gì đến uy danh của Thiên Nhất Tông, giống như tất cả bọn hắn đều có huyết hải thâm cừu vậy.

Trang Bất Chu càng mơ hồ, đi chưa được một phần ba lộ trình, lại bị những đám cường đạo này khiến hắn trọng thương nặng hơn vừa đúng ba phần, điều này khiến hắn vô cùng phiền muộn, lửa giận vô tận trong lòng không có chỗ phóng thích, nếu là lúc trước, đám cường đạo này ở trước mặt hắn chỉ có thể run rẩy, hắn hừ lạnh một tiếng cũng có thể khiến toàn bộ đám người này bạo thể mà chết, nhưng lúc này không ngờ lại rơi vào tình cảnh hổ lạc đồng bằng bị chó khinh.

Càng khiến Trang Bất Chu lo lắng chính là trong cuộc chiến vừa rồi, có một tên cường đạo trốn thoát, mặc dù chỉ có một tên bỏ trốn, nhưng lại khiến hắn mơ hồ cảm thấy bất an. Trang Bất Chu chỉ đành nhanh chóng trở về Thiên Nhất Tông, tránh đêm dài lắm mộng.

o0o

Tại một nơi mà Trang Bất Chu không nhìn thấy, tên cường đạo chạy thoát đang truyền đi một tin tức:

- Bên kia có một người của Thiên Nhất Tông…

Chỉ một câu liền dẫn đến sự chú ý của rất nhiều người, tất cả những võ giả cả ngày uống rượu đều tràn ra, muốn đem ủy khuất trong lòng phát tiết lên người của Thiên Nhất Tông.

Tần gia tổ trạch, Tần gia lão tổ mặt xám như tro, miệng lẩm bẩm:

- Thế cục đang tốt đẹp, tại sao lại biến thành thế này? Huyền Vô Kỳ, ngươi tại sao còn chưa xuất hiện? Nếu vẫn không xuất hiện thì Bắc Tề Quốc của ngươi sẽ bị tiêu diệt…

Ngoại trừ Nam Cung gia đã biến mất khỏi dòng chảy lịch sử ra, Hứa gia và Phạm gia đều bắt đầu cân nhắc nên đầu hàng Đại Khánh Quốc hay là Man Việt. Cũng trong lúc Tần gia lão tổ thì vẫn còn đang oán trách Huyền Vô Kỳ không xuất hiện thì Đế Tôn cũng cảm thấy rất kỳ lạ, Huyền Vô Kỳ chính là một khâu rất quan trọng trong kế hoạch, nhưng khai chiến đã lâu mà không hề nghe thấy chút thông tin gì về Huyền Vô Kỳ, theo tình thế cứ tiếp tục phát triển như thế, có lẽ thêm ba tháng nữa, Bắc Tề Quốc sẽ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Kế hoạch Đế Tôn an bài chính là châm ngoài Đại Khánh Quốc và Man Việt, tương đối có hiệu quả, tuy nhiên, thế lực của Đế Tôn cũng bại lộ trước mặt Đại Khánh Quốc và Man Việt, Đế Tôn sau một phen cân nhắc, liền ra lệnh:

- Không cần biết dùng biện pháp gì, nhất định phải trong thời gian ngắn nhất bức Huyền Vô Kỳ xuất hiện, nếu thật sự không được thì hủy luôn toàn bộ Thiên Nhất Sơn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui