Vũ Nghịch Càn Khôn

Những người này nghĩ đến đây, sắc mặt tái nhợt chầm chậm khôi phục lại như thường, Dương Hải thu toàn bộ biểu hiện vào trong mắt, tiếp tục nói:

- Trừ phi ngươi quỳ xuống cầu xin chúng ta tha thứ, bằng không người trong thương đội các ngươi sẽ chết sạch.

- Ồ…

Đám cường đạo đều hét lên kinh hãi.

Diệu Âm bước lên một bước, quát:

- Càn rỡ!

Diệu Âm còn muốn nói tiếp, lại bị Sở Nam ngăn cản, Dương Hải tiếp tục quát:

- Bốn vị lão đại, chúng ta cùng xông lên, chỉ cần đem kẻ trọng thương này thu thập, những bảo vật, ma thú, nữ nhân của bọn chúng đều sẽ thuộc về chúng ta. Hơn nữa, phần của ta, ta có thể không lấy…

- Cái gì?

Những người khác đều khó hiểu, Dương Hải lại chỉ vào Sở Nam rồi nói:

- Ta chỉ cần người này, các ngươi cũng biết đấy, ta thích nhất là tra tấn những kẻ tu vi cao hơn ta.

Dương Hải nói một câu này khiến bọn hắn bán tín bán nghi, Dương Hải cũng không thèm để ý vẻ mặt của bọn chúng, quay người ra lệnh:

- Các huynh đệ, vì cuộc sống tốt đẹp của người thân các ngươi, vì chứng minh người Bắc Tề Quốc chúng ta không phải dễ trêu chọc, hôm nay kẻ nào chém hắn một đao thì ta sẽ thưởng hắn 100 khối hạ phẩm nguyên thạch!

Dương Hải vừa dứt lời, thủ hạ của hắn lập tức hống vang, mỗi người đều kích động như gà chọi, tham lam đã chiến thắng sợ hãi, Dương Hải thấy mình đầu độc thành công, thấy thủ hạ của bốn vị lão đại khác đều hâm mộ, tâm tư khẽ động, tiếp tục hô lớn:

- Hôm nay, bất kể là ai, chỉ cần chém hắn một đao thì ta sẽ cho hắn 100 khối hạ phẩm nguyên thạch, nếu người nào giết chết hắn, ta sẽ đem vũ kỹ Huyền cấp thượng phẩm Luân Hồi đao pháp cho hắn.

Lại một hồi oanh động, bốn gã lão đại khác cũng nổi lên tâm tư, hiển nhiên hứng thú với Luân Hồi đao pháp tương đối mãnh liệt, Dương Hải lại nói:

- Muốn nguyên thạch, muốn nữ nhân thì hãy xông lên, giết đi!

Âm thanh vừa dứt, đám cường đạo liền xông về phía Sở Nam, trong lòng bọn hắn đều ôm tâm lý may mắn, chỉ cần chặt lên người đối phương một đao thì sẽ không phải lo nữa, Dương Hải quay đầu nhìn Sở Nam, trong mắt lộ vẻ khiêu khích và đắc ý.

- Nhân tâm không đủ, cũng nghĩ đến chuyện rắn nuốt voi! Chẳng lẽ không biết, như vậy không phải là nuốt mà là tự tìm diệt vong sao?

Sở Nam nhàn nhạt nói.

Dương Hải cười nói:

- Thế nào? Vị tiền bối này, ngươi đã bị trọng thương vô lực, ngay cả khí lực để nói lớn một chút cũng không có sao?

Lời của Dương Hải lại càng khiến lá gan của đám cường đạo lớn thêm vài phần.

Đúng lúc này, ánh mắt sắc bén giống như kiếm của Sở Nam bắn thẳng đến Dương Hải, Dương Hải liền cảm thấy toàn thân run rẩy, cảm giác như ý đồ thực sự của hắn đều bị nhìn xuyên thấu, trong lòng Dương Hải kinh dị, nhưng không hề lộ ra, vẫn không ngừng thúc dục thủ hạ xông đến chém Sở Nam.

Tên cường đạo chạy nhanh nhất chỉ còn cách Sở Nam ba mét, Dương Hải dùng thần niệm thăm do, lập tức bị một cỗ sát khí mạnh mẽ tập kích, chỉ trong nháy mắt đã bị quét sạch, Dương Hải nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn thấy ánh mắt của Sở Nam, sự cuồng vọng thoáng cái trở thành sợ hãi.

Sở Nam nâng tay lên, sau đó hạ xuống, tên cường đạo dẫn đầu trực tiếp bị chém thành hai nửa, thực lực của Sở Nam bây giờ mặc dù còn không đến một thành, nhiều nhất chỉ có nửa thành thực lực. Thế nhưng đối phó đám mao tặc này hoàn toàn không cần tốn nhiều sức lực.

Đám cường đạo khác thấy vậy lập tức khựng lại.

Cũng đúng lúc này, Dương Hải đột nhiên từ phía sau xông ra, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, quỳ gối xuống trước mặt Sở Nam, miệng hô lớn:

- Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng, tiểu nhân sai rồi, tiểu nhân không dám nữa…

Mặt khác, bốn tên lão đại khác thấy Dương Hải đột nhiên quỳ xuống đất, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, trong đầu vẫn còn nhớ lại hình ảnh Dương Hải vừa rồi cuồng vọng hung hăng, không kiêng nể ai…

- Ta đã nói rồi, kẻ nào dám loạn động sẽ chết, vậy thì đi chết đi!

Lời Sở Nam vừa dứt, đang muốn lấy đầu những kẻ này, chợt trên không trung xuất hiện một người mặc trang phục tử sắc.

Lông mày Sở Nam lại khóa chặt, nửa dường không ngờ lại xuất hiện một võ giả tu vi Võ Hoàng sơ cấp.

Tên võ giả này chính là người ở trong Thanh thành, hắn đầu tiên đem ánh mắt tập trung lên người Sở Nam, dư quang liếc qua đám người Hề Hề và tài sản, lập tức trong mắt lóe sáng.

Sau khi con ngươi đảo một vòng, trong lòng liền nảy ra chủ ý.

Người này từ không trung đáp xuống…

Dương Hải đại xuất cuồng ngôn, lúc này quỳ trước mặt Sở Nam, cầu xin Sở Nam tha thứ. thần niệm của Dương Hải đã bị hủy sạch, cho nên trong tích tắc này, hắn vẫn không biết rõ xảy ra chuyện gì, hắn chỉ biết người trước mặt không phải là Võ Hoàng hư nhược trong tưởng tượng.

Nghe thấy Sở Nam muốn chém chết hắn, trong đầu Dương Hải hiện lên một câu “Mạo hiểm lúc cầu xin”, lập tức, Dương Hải bắt đầu ngưng tụ nguyên lực, muốn phát ra công kích mạnh nhất của tu vi Võ Vương sơ cấp.

- Chỉ cần có thể đánh ngã người này thì về sau nhất định có thể lên trời rồi.

Trong lòng Dương Hải thầm nghĩ, thấy lực chú ý của Sở Nam bị một người lạ hấp dẫn, trong lòng liền có chủ ý:

- Chính là lúc này!

Lập tức, toàn thân Dương Hải bùng lên hỏa diễm hừng hực, một thanh phi nhận từ trong hỏa diễm phóng thẳng về phía Sở Nam, Sở Nam hừ lạnh một tiếng, đang muốn ra tay, trực tiếp dùng tay không bắt lấy phi nhận, những hỏa diễm căn bản vô dụng với hắn.

Bởi vì Sở Nam có lòng tin tuyệt đối, cho nên hắn xuất thủ không nhanh không chậm, lực chú ý của Sở Nam vẫn đặt trên người tên Võ Hoàng sơ cấp vừa xuất hiện.

Thế nhưng, tên Võ Hoàng sơ cấp này ra tay so với Sở Nam còn nhanh hơn, cầm thanh kiếm trong tay chém ra, vài đạo kiếm quang bắn ra, thanh phi nhận trung phẩm Linh Khí trực tiếp bị đánh nát, Dương Hải bị ngọn lửa bao trùm cũng bị chém thành mấy đoạn, sau đó hóa thành tro tàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui