Vũ Nghịch Càn Khôn

Hai tỷ muội Hề Hề liếc nhìn Lâm Tử Trùng một cái, lẩm bẩm “mắt chó nhìn người”, Lâm Tử Trùng nghe thấy vậy, lửa giận vừa mới ép xuống lại phun trào, mặc dù trong lòng hắn vẫn sợ hãi, nhưng đây chính là địa bàn của Đại Khánh Quốc, bất luận thế nào cũng không thể ra vẻ yếu thế, bằng không, chuyện ngày hôm nay truyền ra ngoài, uy tín của Lâm Tử Trùng hắn trong quân doanh nhất định tuột dốc ngàn trượng.

Đang lúc Lâm Tử Trùng chuẩn bị bắt hai tỷ muội Hề Hề để lập uy thì ánh mắt Sở Nam lại lần nữa ngưng tụ, Sở Nam không dùng sát khí đe dọa Lâm Tử Trùng nữa, mà đem thần niệm ẩn chứa lôi điện, bao phủ lấy tọa kỵ Đạp Vân Mã mà Lâm Tử Trùng đang cưỡi.

Ngay lập tức, hai cái chân trước của Đạp Vân Mã liền gập xuống, trực tiếp quỳ trên mặt đất.

Đạp Vẫn Mã vừa quỳ xuống, Lâm Tử Trùng trên lưng nó cũng không dễ chịu, hắn tuyệt đối không ngờ rằng lại phát sinh loại chuyện như vậy, dưới tình huống không kịp đề phòng, Lâm Tử Trùng liền lăn từ trên Đạp Vân Mã xuống, nếu không phải thân thủ hắn nhanh nhẹn thì cũng nối gót theo Đạp Vân Mã mà quỳ xuống trước mặt Sở Nam rồi.

Không chỉ một con Đạp Vân Mã quỳ xuống, mà cả 800 con Đạp Vân Mã còn lại cũng quỳ phục trên mặt đất, trong ánh mắt chúng tràn ngập kinh hoảng, đám quân sĩ cưỡi trên Đạp Vân Mã cũng lập tức lăn xuống đất, dưới tình huống này, 800 quân sĩ đừng nói là động thủ với đệ tử Huyền Băng Môn, mà ngay cả nên làm gì cũng không biết nữa. Lâm Tử Trùng còn không rõ chuyện gì xảy ra, đám tiểu binh của hắn thì lại càng không rõ.

Nhưng một màn này đủ khiến bọn hắn hiểu rằng, đám người trước mắt không phải là đối tượng mà bọn hắn có thể đối phó.

Một màn này quả thật quá mức quỷ dị, Mai Lai Tiếu, Tào Duy Quý đều há hốc mồm, không biết nên làm gì, điều duy nhất mà bọn hắn có thể làm bây giờ, chính là chờ đợi, chờ đợi Phú Sơn Đại chưởng quỹ của Thiên Hạ Thương Hội đến.

Mặc dù quân sĩ điều khiển đã mất đi sĩ khí, thảm bại, nhưng Lâm Tử Trùng vẫn cứng miệng nói:

- Không cần biết ngươi là ai, nếu như Phú Sơn không biết các ngươi, các ngươi cũng không phải là người của Thiên Hạ Thương Hội, bổn tướng quân dù có liều mạng cũng phải bắt các ngươi lại. Cho dù bổn tướng quân không phải đối thủ của ngươi, nhưng Đại Khánh Quốc ta rộng lớn, cường giả nhiều như mây, ngươi nhất định không thể trốn thoát!

Sở Nam không thèm để ý, hắn vừa rồi không nói gì, chính là đang nghĩ cách làm sao để hóa giải thế cục binh đao trước mắt, đồng thời cũng không làm mất uy phong và ngạo khí của bản thân, Huyền Băng Môn gặp phải thảm biến, nếu như Sở Nam yếu thế thì bọn chúng sẽ cho rằng đám người Sở Nam dễ bắt nạt, đến lúc đó thì lại càng đem đến nhiều phiền toái cho đám người Hề Hề hơn, cho nên, nhất định phải cường thế.

Đồng thời cường thế, cũng không được động võ, một khi động võ thì tình thế sẽ lập tức phát sinh đại biến, đến lúc đó cho dù Phú Sơn đến thì cũng không thể xuống thang được, bởi vì Phú Sơn chỉ là một thương nhân, mà những người trước mặt thì lại là quân đội.

Sở Nam thấy đám người khuất phục, cũng không tiếp tục truy không tha, chỉ đứng cùng một chỗ với đệ tử Huyền Băng Môn, nhìn những kẻ trước mắt, Sở Nam chợt nghĩ:

- Chỉ dựa vào lực lượng của một mình ta thì không đủ, các nàng cũng phải cường đại lên, chỉ khi bản thân các nàng cường đại thì mới chân chính có được cuộc sống mà mình muốn.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Sở Nam càng trở nên kiên định, thầm nghĩ:

- Công pháp của Huyền Băng Môn không tệ, nhưng đã mất đi hoàn cảnh băng sơn để tu luyện, nhất định sẽ ảnh hưởng lớn đến tu vi, xem ra phải tìm một công pháp thích hợp để thay thế cho các nàng rồi.

Sở Nam nói với Diệu Âm:

- Diệu Âm, ngươi đem tình huống của mỗi người, ví dụ như thuộc tính, tu vi, pháp bảo, vũ kỹ tương thích, thống kê ra, ta muốn dùng.

- Vâng, chưởng môn.

Diệu Âm mặc dù không biết chưởng môn đến cùng muốn làm gì, nhưng nàng dám khẳng định là đều muốn tốt cho các nàng, Sở Nam chính là người tâm phúc của các nàng, biết chưởng môn muốn tìm hiểu tình huống của mọi người, tất cả đều không chút dấu diếm viết ra.

Đôi mắt bên trong bóng tối cũng hiện lên vẻ rung động, ánh mắt người này nhìn chằm chằm Sở Nam, trong lòng thầm nhủ:

- Người này rốt cuộc có địa vị gì? Tên tướng quân kia nói thế nào đi nữa cũng là tu vi Võ Vương sơ cấp, không ngờ lại bị bức đến như vậy!

Lập tức, quan sát Hề Hề và Nam Nam trong đám người, ánh mắt hắn chợt lóe lên hào quang khác thường, khẽ lẩm bẩm:

- Một đôi tỷ muội thật tốt, chỉ cần bắt được thì vị đại nhân kia sẽ chiếu cố, địa vị của chủ nhân cũng không ai có thể lay chuyển được.

Mặc dù đã là chạng vạng, nhưng tin tức mà Mai Lai Tiếu truyền đi, vẫn tiếp tục dùng khoái mã lên đường, chuyển đến tận tay Phú Sơn.

Rạng sáng hôm sau, lúc trời còn sương mù dày đặc, Lăng Yên Lan nhận được tin tức, ngay lập tức, sắc mặt nàng liền đại biến, ánh mắt liền sáng rực lên, không chút do dự, Lăng Yên Lan đứng dậy, đi vào một trang viên, gấp gáp gõ cửa đại môn trang viên, sau đó đi thẳng vào trong một gian phòng.

Lúc còn cách gian phòng chừng trăm mét, hai người ngăn Lăng Yên Lan lại, nói:

- Lăng chưởng quỹ, lão gia đã có lệnh, trước giờ ngọ, không ai có thể quấy nhiễu!

- Ta cũng không thể sao?

Lông mày Lăng Yên Lan khẽ nhíu lại.

- Không thể!

Đối với câu hỏi của Lăng Yên Lan, hai người đều đồng thanh hô, mà tư thái còn có chút mùi vị cao cao tại thượng.

- Chỉ bằng vào các ngươi có thể ngăn được ta sao?

- Hai huynh đệ chúng ta biết tu vi của ngươi chỉ còn cách Võ Vương sơ cấp một bước, thế nhưng, trước mặt chúng ta thì một chút thực lực này quả thật không đáng nhắc tới, ngươi, căn bản không chịu nổi một kích!

Bộ dạng hai người vẫn như cũ, không để Lăng Yên Lan vào mắt.

Lông mày Lăng Yên Lan càng nhíu chặt, lạnh lùng hỏi:

- Đây là ý tứ của các ngươi hay là ý tứ của Phú Sơn?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui