Vũ Nghịch Càn Khôn

Hắc y hành tẩu trong đêm, hơn ba mươi người thân hình nhẹ như yến, thực lực cũng không thấp, leo tường nhảy vào, giống như giẫm trên đất bằng, không kinh động một hạt bụi, thậm chí không tạo nên một gợn gió nhẹ. Nhưng bọn hắn đều không biết nhất cử nhất động của tất cả đều thu vào trong thần niệm của Sở Nam.

Rất nhiều Hắc y nhân chạm mặt nhau, phản ứng đầu tiên là muốn cải trang, nhất thời hiểu rõ mục đích của đối phương, lập tức dừng tay, tách ra. Thám tử mà người trẻ tuổi phái đến, nhìn thấy đám Hắc y nhân này, trong lòng hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ:

- Đến đúng lúc lắm, để các ngươi xung phong, ta sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nếu các ngươi có thể hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của hắn thì ta có thể bắt đi đôi song bào thai kia, như vậy càng tốt hơn.

Ngay lúc đám Hắc y nhân mò đến những gian phòng nghỉ ngơi của đệ tử Huyền Băng Môn, một tiếng hét vang lên trong tai cả đám:

- Các ngươi thật lớn mật, dám ở trên địa bàn của lão phu mà lộng hành, xem lão phu là vô hình sao?

Tiếng hét vang lên, hơn ba mươi Hắc y nhân đều kinh hãi, bọn hắn mặc dù không nhìn thấy thân ảnh của Sở Nam, nhưng tất cả đều nghe thấy rõ ràng, điều này cũng đủ khiến bọn hắn vô cùng sợ hãi rồi, đám Hắc y nhân đều bối rối chạy thục mạng, muốn rút ra khỏi Thiên Hạ Thương Hội.

- Nơi này, há là nơi các ngươi muốn đến thì đến, muốn đi là có thể đi hay sao? Đã đến rồi thì tất cả hãy lưu lại đây đi!

Thanh âm của Sở Nam vang lên, sát khí bên trong thần niệm cuồn cuộn dâng trào, thần niệm của những Hắc y nhân kia thoáng chốc đều bị quét sạch, nhẹ thì bước chân lảo đạo, không bò nổi ra khỏi tường, nặng thì hôn mê bất tỉnh nhân sự. Về phần những kẻ không có thần niệm thì lại càng không thể trốn thoát, Diệu Âm và mười mấy đệ tử đã sớm chờ ở bên ngoài.

Tên thám tử mà người trẻ tuổi phái đến thấy hơn ba mười người lập tức bị bắt, hi vọng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của của hắn cũng thất bại, hơn nữa còn đả thảo kinh xà, trong lòng mắng lớn:

- Một đám thành sự không có, bại sự có thừa, thật đúng là…

Còn chưa nghĩ xong thì thần niệm của hắn lại vang lên một thanh âm:

- Ngươi có thể đi được rồi đấy!

- Cái gì?

Người này kinh hãi, không dám do dự, cũng không kịp nghĩ, lập tức dốc ra toàn bộ thực lực bỏ chạy, vừa bước được nửa bước, trong đầu truyền đến đau đớn kịch liệt, trong đầu nổ ầm, chỉ trong chốc lát trì trệ này, thần niệm của hắn đã bị Tu La ngục của Sở Nam quét sạch.

Trong lòng biết rằng không ổn, lập tức nhịn đau tiếp tục chạy trốn.

Mới chạy không đến ba bước, hắn liền cảm thấy không đúng, hắn ngẩng đầu lên nhìn, lại trông thấy một người đang đứng trước mặt hắn, hắn hít vào một ngụm lãnh khí, động tác trên tay cực nhanh, một kiện pháp bảo lóe lên bích quang rực rỡ, điên cuồng chém xuống.

- Phành…

Pháp bảo không chút sai lệch chém lên người Sở Nam, người nọ không khỏi ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ:

- Như thế nào lại dễ dàng chém trúng hắn như vậy? Chẳng lẽ…

Không đợi hắn tiếp tục nghĩ thì khuôn mặt của hắn đã tái đi.

Thì ra, kiện pháp bảo của hắn đã thật sự chém trúng.

Thế nhưng, Sở Nam lại không bị thương, còn kiện pháp bảo thì lại vỡ nát.

Người nọ nhìn thấy vậy, biết rõ hôm nay trốn không thoát, lạnh lùng quát:

- Ngươi đừng hòng từ chỗ ta moi ra được điều gì, ta thà chết cũng sẽ không để ngươi được như ý.

Dứt lời, làm ra bộ dạng hiên ngang lẫm liệt, tư thái kiên quyết như muốn tự bạo.

Sở Nam nhàn nhạt nói:

- Ta không muốn biết gì từ ngươi cả, ta sẽ thành toàn cho ngươi, mặc dù nguyên hạch của Võ Vương đỉnh phong cũng không phải thứ gì quý hiếm, thế nhưng, thịt muỗi cũng là thịt.

- Tự…

Tên thám tử này vừa thốt ra được một chữ thì vị trí đan điền của hắn đã bị Sở Nam xuyên thủng, sau đó, một đoàn hỏa diễm bao trùm lấy thân thể tên Võ Vương đỉnh phong, hắn lập tức biến thành hư vô.

Sở Nam luyện hóa khỏa nguyên hạch xong, lại lẩm bẩm:

- Chín thành lực lượng, cũng đủ để chống đỡ một thời gian ngắn rồi.

Sở Nam thầm nghĩ, trong lòng lại lần nữa cảm thán, lúc trước thành lập Thiên Hạ Thương Hội quả nhiên là phát kiến sáng suốt, nói cách khác, dựa vào thực lực của hắn, căn bản không có khả năng khôi phục đến chín thành trong thời gian ngắn như vậy.

Đương nhiên, điều này là bởi vì Sở Nam quá yêu nghiệt mà thôi, nếu đổi lại là người khác, cho dù có nguyên thạch hằng hà vô số thì cũng không thể nào hấp thu sạch sẽ trong một ngày được.

Sau khi suy nghĩ một chút, Sở Nam lại trở về nội viện, hơn ba mươi Hắc y nhân đã bị tập trung lại một chỗ, đám người Diệu Âm ở một bên đứng nhìn, Sở Nam kích phát Diệt Nguyên Minh Đằng, chỉ trong bảy giây đã đem toàn bộ tu vi của hơn ba mươi người hút cạn kiệt.

-DG-: Thằng này kinh thật, không khác gì hấp tinh đại pháp cả.

Hơn ba mươi võ giả lập tức biến thành phàm nhân.

Sau đó, Sở Nam mới nói:

- Ném bọn chúng ra ngoài, nói cho bọn chúng biết, lần đầu tha cho bọn chúng một con đường sống, nếu còn lần sau, xương cốt không còn!

Dứt lời, Sở Nam lại đi vào trong phòng luyện hóa những vật phẩm tích trữ nguyên lực. Đồng thời, Sở Nam cũng nghiên cứu cỗ lực lượng thần bí trong đan điền và Sinh Tử Trường lúc trước lĩnh ngộ ra.

o0o

Cũng trong thời gian này, đám cường giả Võ Đế của Thiên Nhất Tông, một nhóm đến quân doanh Man Việt, một nhóm đến quân doanh Đại Khánh Quốc, còn Trang Bất Chu thì toàn thân trọng thương trở lại Thiên Nhất Tông. Những Võ Đế này toàn thân tinh lực dồi dào, tốc độ tương đối nhanh.

Mà trong đó còn có một đội ngũ nhanh chóng đuổi đến Thanh thành.

Người này chính là Nghiêm Thần.

Trong lòng Nghiêm Thần vẫn còn ghi hận Sở Nam, lúc hắn hạ sơn liền nhận được tin tức bên trong Thiên Hạ Thương Hội ở Thanh thành có chừng 600 nữ đệ tử, lại nghĩ đến tin tức mà Trang sư thúc nói cho hắn trước khi lên đường, tin rằng dự đoán không sai, cho nên lập tức đuổi đến Thanh thành.

- Lâm Vân tiểu nhi, nếu như ngươi quả thật đang ở Thanh thành, lão phu nhất định sẽ tự tay trảm sát ngươi, Thanh thành cũng không phải là Vạn Trượng Thâm Uyên, để xem ngươi có thể trốn thế nào.

Cho tới bây giờ, Nghiêm Thần vẫn nghi hoặc Sở Nam làm sao có thể từ trong Vạn Trượng Thâm Uyên trốn ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui