Vũ Nghịch Càn Khôn

- Một Võ Tướng sơ cấp nho nhỏ cũng dám đấu với ta, quả đúng là không biết sống chết.

Dịch Uy Phong thầm nghĩ như vậy trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn nói:

- Là người bắn trước, hay là để ta bắn trước?

Dịch Uy Phong nói xong, còn không đợi Sở Nam đáp thì đã cười nói:

- Tin rằng ngươi cũng không dám bắn trước ta, ta đành miễn cưỡng bắn trước cho ngươi xem vậy.

Dịch Uy Phong mặc dù đùa giỡn nhưng vẫn có chút tâm kế, suy nghĩ của hắn chính là bắn trước mười mũi tên, khiến Sở Nam giật mình, trong lòng sợ hãi sẽ không dám tranh chấp với hắn, hoặc tâm lý dao động, sẽ khiến phát huy không tốt.

Lúc đó, Dịch Uy Phong hắn chắc chắn sẽ chiến thắng.

Hai người đánh cuộc khiến một đám võ giả vây xem, ngay cả tiểu quan quân phụ trách khảo thí hứng khởi nhìn, an bài cho hai người bọn hắn bắn trước. Sở Nam đối với một phen tự biên tự diễn của Dịch Uy Phong, cũng không hề giận dữ, chỉ nhàn nhạt nói:

- Vậy thì ngươi bắn trước đi.

Cung khảo thí chính là Tam Thạch Cung, khoảng chừng 360 cân, Dịch Uy Phong tiếp nhận Tam Thạch Cung, áng chừng lực một chút, mất hứng nói:

- Tam Thạch Cung nhẹ quá, cho ta Ngũ Thạch Cung đi!

Ngay lập tức có người kinh hô:

- Ngũ Thạch Cung? Trời ạ, nó nặng 600 cân đấy!

- Muốn kéo căng Ngũ Thạch Cung thì cần bao nhiêu cân lực? Một ngàn cân lực liệu có đủ không?

- Lần này xem ra, cái tên gọi là Xử Nam kia nhất định phải thua rồi, với tu vi Võ Tướng sơ cấp của hắn, đoán chừng có thể kéo được Tam Thạch Cung cũng đã không tệ rồi.

….

Tiếng nghị luận vang lên nhao nhao, toàn bộ võ giả đều không đánh giá cao Sở Nam, cho rằng Sở Nam chắc chắn phải thua không thể nghi ngờ, Dịch Uy Phong nghe thấy những lời mọi người nói, thân thể có chút lâng lâng, Dịch Uy Phong hướng về phía Sở Nam cười đắc ý, đem dây Ngũ Thạch Cung kéo căng tròn, xung quanh lại vang lên tiếng kinh hô, tên tiểu qua quân nhìn Dịch Uy Phong cũng gật đầu không ngừng.

Dịch Uy Phong nhìn chằm chằm bia ngắm cách ngoài 400 mét, lắc đầu nói:

- 400 mét, thật là gần quá rồi, như vậy đi, tăng thêm gấp đôi, 800 mét.

Thanh âm Dịch Uy Phong càng thêm lãnh ngạo, bên trong còn lộ vẻ đắc chí, cho rằng cuộc tranh tài này hắn thắng rồi, trong đầu hắn lúc này chỉ nghĩ đến tình cảnh Sở Nam trần truồng chạy quanh khảo thí tràng mười vòng, bị vạn người cười nhạo.

Bia ngắm đã được chuyển đến vị trí 800 mét, hồng tâm của bia ngắm đã trở thành một điểm cực nhỏ, gần như nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, Dịch Uy Phong tràn đầy tự tin kéo căng dây, sau đó bắn tên, “vụt vụt vụt” liên tiếp ba mũi tên phóng ra.

Một chiêu này lại càng khiến mọi người sợ hãi thán phục, sắc mặt Dịch Uy Phong thoáng có chút đỏ hồng, hiển nhiên ba mũi tên vừa rồi đã tiêu hao của hắn không ít năng lượng, hắn khoác lác một phen, tất nhiên sẽ không dừng tay, lại lần nữa tụ lực, tiếp tục bắn ra một tiễn nữa.

Mười mũi tên bắn xong, cánh tay Dịch Uy Phong đã chết lặng, nhưng biểu hiện ngoài mặt của hắn vẫn là vẻ mặt tràn ngập nụ cười, chờ một lát, có người đến bẩm báo:

- Toàn bộ mười mũi tên đều bắn trúng hồng tâm!

- A… thần tiễn thủ!

Lại một tràng than thở, lập tức lọt vào lỗ tai Dịch Uy Phong, Dịch Uy Phong thản nhiên thừa nhận, sau đó nói với Sở Nam:

- Cái này cũng không phải là gì? Chỉ là chút tài mọn mà thôi, đừng nói là mười mũi tên, cho dù bắn thêm mười mũi tên nữa thì toàn bộ cũng đều trúng hồng tâm mà thôi!

Sau khi nói xong, Dịch Uy Phong lại nhìn chằm chằm vào Sở Nam rồi nói:

- Tới lượt ngươi đấy!

Mọi người vây xem đều nhìn Sở Nam, có người nói thẳng:

- Hắn bắn hay không cũng chẳng ý nghĩa gì, chỉ dựa vào hắn liệu có thể sử dụng Ngũ Thạch Cung bắn toàn bộ trúng hồng tâm cách 800 mét sao?

Dịch Uy Phong lại bày ra vẻ mặt bất hảo, nói:

- Xử Nam, nếu ngươi sợ thì nhận thua đi, miễn mất mặt.

Sở Nam bật cười, nói với Dịch Uy Phong:

- Có người muốn bị bẽ mặt, ta cũng đành thành toàn cho ngươi thôi!

Sau đó, quay qua tên tiểu quan quân phụ trách khảo thí bắn cung mà nói:

- Cung lớn nhất ở đây là bao nhiêu thạch?

- Bát Thạch Cung!

Tên tiểu quan quân nói, trong giọng nói mang theo mùi vị trào phúng, hắn và Dịch Uy Phong, cùng những võ giả khác căn bản đều không tin Sở Nam có thể kéo được Bát Thạch Cung, trong tràng mỉa mai này, Sở Nam chỉ lắc đầu.

Dịch Uy Phong nghe thấy Sở Nam nói câu đó, trái tim thoáng đập mạnh một cái, bây giờ hắn thấy Sở Nam lắc đầu, liền yên lòng, lập tức dùng ngữ khí khinh thường mà nói:

- Bát Thạch Cung? Chỉ dựa vào ngươi mà kéo ra được mới là lạ.

Tuy nhiên, Dịch Uy Phong vừa dứt lời thì lại nghe Sở Nam nói:

- Bát Thạch Cung quả thật hơn nhẹ.

- Cái gì?

Mọi người đều kinh dị, có người phản bác:

- Ngươi có thể kéo ra Bát Thạch Cung sao? Còn dám đại ngôn, không biết càng nói phét thì ngã càng đau sao?

Tên tiểu quan quân ngược lại có chút suy tư.

Sở Nam lại hỏi:

- Tổng cộng có bao nhiêu cái Bát Thạch Cung?

- Chỉ có ba cái!

Khí thế tên tiểu quan quân có chút xìu xuống, uy phong của Dịch Uy Phong cũng bị lời này thổi bay không ít.

Sở Nam khoát tay nói:

- Vậy thì lấy ba cái đi!

- Cái gì? Ba cái? Như vậy là gần 3000 cân đấy, cung 3000 cân, đừng nói là Võ Tướng nho nhỏ như hắn, cho dù Võ Vương sơ cấp chỉ e cũng có chút khó khăn.

Không ít người đều chấn kinh mà nói.

- Ta dám dùng đầu trên cổ để bảo đảm, tên Xử Nam này khẳng định không thể kéo nổi cung 3000 cân.

- Ta cũng không tin.

- Ta cũng không tin…

….

Xung quanh đều là âm thanh “không tin”, Sở Nam cũng không giải thích, nhưng lại cầm lấy ba cái Bát Thạch Cung một lúc, sau đó còn nói thêm:

- Đem bia ngắm đặt ở 1600 mét đi.

- Hít…

Hơn phân nửa người đều hít một hơi khí lạnh, người kiên quyết không tin lúc trước hơi có chút hoài nghi, trong lòng thầm nghĩ nếu người ta không có bản lãnh thì sao dám đại ngôn như vậy được. Nhưng càng nhiều người cuồng tiếu hơn, cười tu vi Sở Nam, cười Sở Nam không tự lượng sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui