Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam dĩ nhiên là muốn cho phép hai nàng nhưng hắn vừa mới ban bố quân lệnh xuống, nếu có người trái lệnh vậy kế tiếp làm sao giờ?

Nói được mà làm không làm được, vậy thì sao thống lĩnh quân lính được?

Vu Mã quân sư nghe được hai chữ này cũng không biết nói gì cho phải, dựa theo quân luật mà nói đúng là không thể kháng cự quân lệnh. Có lẽ, với thân phận của hai người mà nói, cự tuyệt bọn họ chính là chuyện rất không khôn ngoan.

Vu Mã quân sư thì thầm:

- Xem ra, Sở Nam hay là không biết được thân phận hai người!

Tiểu Thuý nhất thời thở hắt trừng mắt, ngữ khí uy hiếp, nói:

- Sở Nam! Vốn là ta còn tưởng rằng ngươi là người biết chuyện, không nghĩ ra ngươi lại ngu xuẩn như vậy. Ngươi biết chúng ta không phải là người thường mà còn dám đối với chúng ta nói không được, cẩn thận ngày mai không được làm tiếp cái chức Thiên phu trưởng này đâu!

- Chỉ cần một ngày ta còn là Thiên phu trưởng, chỉ cần các ngươi đang trong quân đội của ta thì phải thi hành, nếu không thì cứ theo quân lệnh mà làm!

Sở Nam không lưu lại chút đường lui, nói.

- Ngươi...

Tiểu Thuý giận dữ tới mức không nói được chữ nào.

Trong lòng Vân Phi cũng hơi tức giận một chút, dù sao nàng cũng là nữ nhi, đã cùng với đám đàn ông hỗn trướng ở chung một chỗ thì đã đành, nếu mà còn cùng nhau huấn luyện mà nói thì khó lòng mà không tiếp xúc với những người kia...

- Ngươi dám!

Tiểu Thuý rốt cục đem hai chữ sau cùng phun ra.

Sở Nam đáp:

- Sao lại không dám, ngươi thử một chút liền biết!

- Ngươi...

Tiểu Thuý lần nữa hơi bị chán nản, nói.

Sở Nam bỗng nhiên nói:

- Cho các ngươi một cơ hội, hoặc là lui ra khỏi quân đội của ta thì sẽ không chịu hình phạt ba mươi quân côn đó hoặc là tiếp tục đi tới đích, cùng chúng ta đối xử bình đẳng.

Tiểu Thuý quay đầu nhìn về phía Vân Phi thấy nàng vẫn còn đang suy tư thì Sở Nam lại tiếp lời:

- Các ngươi muốn chơi trò hồng trần thì phải tuân theo quy tắc của trò chơi, nếu không thì còn gì là thú vui nữa? Hơn nữa, chơi mà gặp chuyện liền buông tha, các ngươi không cảm thấy đáng tiếc sao? Chơi, sẽ phải chơi cho tàn cuộc! Dĩ nhiên, nếu các ngươi chơi không nổi thì tốt nhất là hảo hảo buông tha đi!

Sở Nam nói xong trong lòng Vân Phi đại động.

- Không tệ, chơi phải chơi hết cuộc, ta liền chơi tốt trò theo tướng quân xuất chinh!

Vừa nói xong Vân Phi liền ngăn cản Tiểu Thuý định nói gì đó, nói:

- Ngươi nói rất đúng, nhưng ngươi tốt nhất không nên rơi vào tay ta, nếu không, sẽ có quả ngon để ngươi ăn.

Nói xong, Vân Phi liền quay trở về, Tiểu Thuý tràn đầy vẻ khó hiểu nhưng cũng chỉ có thể đi theo sau.

Sở Nam thấy hai người bọn họ đi xa trong lòng không khỏi cười nhẹ một cái, Vu Mã quân sư ở bên sớm nhìn một cảnh này từ đầu đến đuôi không khỏi nghẹn họng trân trối nhìn. Vu Mã quân sư không biết Sở Nam hắn đã sớm thấu hiểu thân phận của hai nàng tới tám phần, lại càng không biết những gì hai người trải qua những ngày qua, tính cách của Vân Phi nàng hắn sớm rõ ràng.

Nói, thỉnh tướng không bằng khích tướng.

Kể từ đó, thủ hạ của Sở Nam lại có thêm một công chúa cấp lính quèn! Nhưng Sở Nam một chút tự hào cũng không có, đợi khi hai người Vân Phi trở lại trong quân sau ánh mắt hắn liền hướng về một góc cách mấy trăm thước.

Nơi đó có cái gì Sở Nam rất rõ ràng, vừa rồi hắn với Vân Phi nếu đúng có cái gì khác thường thì cường giả ẩn thân nơi đó nhất định lập tức phá không lao ra, hướng hắn chém một đao...

Mà tên ở ngoài kia không thấy Sở Nam có cử động nào khác thường liền xoay người cùng quân tốt huấn luyện cùng nhau, mà Sở Nam cùng lính thường huấn luyện cùng nhau thoạt nhìn không có gì nhưng kỳ thực lại là hoàn toàn không giống, hắn lúc nào cũng đem lực lượng trải rộng toàn thân ngoài ra còn tự cấp cho mình một cái "trọng lực gấp bốn lần".

"Trọng lực gấp bốn" này là do Sở Nam sau khi tấn giai Võ Hoàng liền luyện thành.

Mà Sở Nam đối với yêu cầu với bản thân không chỉ là "trọng lực gấp bốn" đơn giản như vậy, hắn muốn chính là dưới bốn lần trọng lực mà mỗi bước chân của hắn chỉ để lại một dấu chân mờ, tuyệt đối không được quá sâu, muốn võ giả bình thường giống nhau, thậm chí là không được dính chút bụi nào!

Trừ đó ra, Sở Nam còn đang tu luyện "Nghịch Càn Khôn", còn có "Càn Khôn Cửu Chuyển" kia, lại còn tham ngộ "Đại Ngũ Hành Tuyệt Sát trận", đem nó bố trí trong cơ thể của mình. Dĩ nhiên, Sở Nam rất là cẩn thận, một lần bố trí chỉ bố trí một chút xíu thôi, hơn nữa cũng là những bộ phận mà hắn hiểu rõ.

****

Một ngày hai ngày sau, cuộc thế cứ như vậy trôi qua. Dưới sức ép hết sức hà khắc của "hành quân huấn luyện" kia của Sở Nam, mọi người gần như bị ép cho tàn tạ nhưng cả ngàn người đều kiên trì tới cùng, bao gồm cả Vân Phi kia. Vân Phi vốn không phải là một nhược nữ tử, ở trong hoàn cảnh sống đầy đủ tu vi tự thân tự nhiên không tầm thường.

Tuy rằng cắn răng kiên trì dưới rèn luyện như ma quỷ này Vân Phi lại phát hiện ra tu vi của bản thân lại lần nữa tăng tiến, điều này khiến cho nàng ngoài ý muốn không thôi. Thật ra, bình thường Vân Phi phục dụng không ít thiên tài địa bảo, nhưng cũng không đem chúng lợi dụng toàn bộ được, một bộ phận trong đó vẫn ẩn sâu trong cơ thể nàng, lần này dưới đại lượng huấn luyện vừa vặn đem chúng phóng thích ra. Vì vậy, việc nàng tấn cấp là chuyện nước chảy thành sông.

Sau một phen huấn luyện như ma quỷ, tuy nói một ngàn người này chưa hoàn toàn thoát thai hoán cốt, phát sinh chất biến nhưng cũng đã biết làm theo mệnh lệnh, Sở Nam chỉ công kích sang trái, cả đại quân tuyệt không ai công kích sang phải!

Cứ như vậy, sau nửa tháng hành quân bọn người Sở Nam đã cách tiền tuyến ngày càng gần. Dọc đường đã có thể thấy được tàn tích sau chiến tranh, mùi vị thiết huyết chiến trường ngày càng đậm.

Một ngàn người trong thời gian ngắn đã có chút hình dáng quân đội tinh nhuệ, Vu Mã quân sư cũng có chút ít bội phục, người khác đối với mỗi bước chân của Sở Nam một chút cũng không để ý nhưng chẳng qua Vu Mã quân sư lại để ý tới chúng, chẳng qua là hắn cũng không nghĩ tới Sở Nam đang làm cái gì vậy mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui