Vũ Nghịch Càn Khôn

Sở Nam hô to hai chữ xong liền dẫn đầu toàn quân trước nhất chạy thẳng về phía trước, dĩ nhiên hắn không có thi triển Thiên nha chỉ xích ra, chẳng qua là hắn chạy sát mặt đất nhưng vẫn y nguyên thi triển trọng lực gấp bốn lần. Cũng may, nếu toàn quân biết hắn làm thế, nói không chừng toàn quân sẽ tuyệt đối điên cuồng, bọn họ bị Sở Nam huấn luyện tới thê thảm vô cùng, hiện tại có một cơ hội trả thù như vậy tự nhiên sẽ không chút nào bỏ qua.

Mười đội nhân mã, tất cả mọi người đều dùng hết sức mình thề phải vượt qua Sở Nam mà tới hạp cốc trước, đặc biệt là tên Dịch Phong kia, hắn không phải chỉ báo mối thù lúc huấn luyện mà còn mối thù khoả thân chạy rông kia nữa. Như vậy, dưới tình huống như đó, tất cả mọi người đều không có chút cảm giác mệt mỏi nào, ngược lại càng chạy càng có tinh thần.

Dọc đường đi, làm bạn với bọn họ chỉ có cuồng phong gào thét bên tai!

Đáng tiếc, vô luận là bọn họ liều mạng ra sau, cố gắng tới cỡ nào thì thuỷ chung không thể vượt lên khoảng cách một trăm thước với Sở Nam, không gần mà cũng không xa, vẫn luôn là một trăm thước, một trăm thước nhưng mang theo vô hạn hi vọng, mỗi người đều nghĩ:

"Phải dốc sức thêm nữa là có thể đuổi kịp hắn, phải thêm chút sức nữa...."

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ đã trôi qua.

Khi đám người Sở Nam cách Âm Phong hạp cốc gần năm trăm km, dựa theo tốc độ hiện giờ, chỉ cần nửa khắc đồng hồ nữa là bọn họ có thể chạy tới được!

Càng ngày càng gần, gió đêm thổi qua lỗi tai của bọn họ dần dần mang theo thanh âm chém giết, tiếng kêu thảm thiết ầm ầm nổ vang!

Sở Nam tự nhiên bình thản hứng chịu chúng như thể một vạn quân Man Việt trước mặt hắn căn bản là không xứng để vào trong mắt, một người đã từng trải qua tràng diện mười vạn đại quân giao chiến thì xá gì cảnh trước mắt đây.

Bất quá, đám thủ hạ của hắn lại ngày càng hưng phấn, ngày càng kích động!

Một khắc đồng hồ sau, Âm Phong hạp cốc đã hiện ra trước mắt đám người Sở Nam. Vân Phi không dám tin vào mắt mình, thầm nói:

- Thật đã tới! Còn kém một chút nữa là mới đến 3.5 canh giờ!

Tự mình trải qua toàn bộ quá trình, tâm tình Vân Phi cũng kích động vạn phần, hơn nữa còn một chút cảm giác tự hào!

- Ngay cả 3,5 canh giờ còn chưa tới chúng ta đã chạy được năm ngàn cây số, các ngươi hẳn là có thể tự hào, hẳn là có quyền kiêu ngạo! Đội đến trước tiên là đội số ba, sẽ có quyền lợi ưu tiên được chọn chiến lợi phẩm, đội tới cuối cùng là đội số chín, chuẩn bị làm tốt "một trăm lần" đi!

Nghe Sở Nam nói vậy, đội thứ ba tự nhiên hưng phấn vô cùng, chỉ là đội thứ chín lại có chút nổi giận, nhưng Sở Nam cũng thở dài nói:

- Chiến lợi phẩm lớn nhất các ngươi không ai có thể lấy được, các ngươi không có một ai đuổi kịp được ta a!

Lời này vừa nói ra cả ngàn người mặc nhiên im lặng, Sở Nam cười, hỏi:

- Các ngươi có hay không không phục lắm?

Sở Nam hỏi, thanh âm mạnh mẽ truyền xuống, một ngàn người nhất nhất đáp lại:

- Không phục!

- Tốt lắm, ta cho các ngươi một cơ hội nữa, trong chém giết kế tiếp, nếu ai giết được số người vượt qua ta, ta sẽ để cho hắn huấn luyện ta một ngày đêm, tuỳ tiện thế nào cũng được, nghĩ như thế nào thì cứ làm như thế ấy, cho dù để ta mang ngìn cân từ lúc mặt trời mọc cho tới khi lặn cũng đều được!

- Hảo!

Vốn dĩ, một ngàn đấu một vạn độ khó tự nhiên cực lớn nhưng bọn họ không hề khẩn trương chút nào mà ngược lại còn hưng phấn!

Chuyện này cũng là lần thứ hai trong mấy năm Vu Mã quân sư tòng quân trở lại đây cảm thấy một loại cảm giác bất khả tư nghị, tự đáy lòng hắn khâm phục không thôi, hắn biết rõ trạng thái như vậy trong chiến đấu sẽ có tác dụng gì!

- Ta lần nữa nghiêm túc nói cho các ngươi biết, các ngươi có thể làm được! Các ngươi có thể dùng hơn ba canh giờ một chút chạy tới nơi này thì các ngươi tự nhiên có thể lấy một địch mười, một ngàn diệt một vạn, hơn nữa, còn có thể giết được nhiều hơn ta!

- Chúng ta đều làm được!

Sở Nam hướng đội thứ chín, nói:

- Các ngươi hiện tại cũng có một cơ hội, nếu đội các ngươi là đội giết địch nhiều nhất trong mười đội, công tội bù trừ cho nhau, không cần tiếp nhận trừng phạt!

Huyết quang trong mắt nhân mã đội thứ chín nhất thời đại khởi, Sở Nam lại nói tiếp:

- Ngoài ra, đội nào tiêu diệt địch nhân nhiều nhất có thể huấn luyện đội tiêu diệt ít nhất, suốt một tuần lễ!

Tâm tình một ngàn người lập tức như bị nén chặt lại, rồi bộc phát ra, tràn đầy cuồng dã, thị huyết hưng phấn!

- Nếu không muốn bị kẻ khác huấn luyện thì các ngươi hãy đem tất cả tinh lực, từng chút nguyên lực của các ngươi hướng địch nhân mà chém giết!

Sở Nam lần nữa kích động quân sĩ, thanh âm lạnh lẽo phun ra từng chữ, từng chữ một, nói:

- Hiện tại, các ngươi hãy thả sát khí ra, Phong thỉ trận, xuất!

Nhất thời, khu vực nơi này lập tức tràn ngập sát khí, một ngàn quân di chuyển nhanh chóng, chỉ sau thời gian tầm hơi thở toàn quân đã hình thành trận hình Phong thỉ trận, Sở Nam hô lớn:

- Chúng ta là mũi tên không gì không phá được, không có người nào có thể ngăn cản được cước bộ của chúng ta, ai dám ngăn lại, giết kẻ đó! Trùng sát!

- Giết!

Ngàn người tề hống, Sở Nam mang theo ngàn người tạo thành một mũi tên nhọn xung phong liều chết đi tới, đám người Vu Mã quân sư, Vân Phi cũng là một phần tử trong đó. Mặc dù biết rằng Vân Phi có người âm thầm bảo hộ nhưng trong lúc chạy như điên như vậy hắn vẫn truyền âm cho Vân Phi một câu.

- Ngốc hội nhi, theo chặt ta một chút!

Vân Phi sửng sốt, hưng phấn gật gật đầu, trong lòng xuất hiện một tia tâm tình khác lạ.

"Sở Nam này cũng không phải là loại người bất cận nhân tình a!"

Mà cái Sở Nam muốn chính là hiệu quả như vậy.

Đám người Sở Nam hò hét rung trời, tự nhiên khiến cho đám quân sĩ Đại Khánh cùng Man Việt chú ý. Nhất thời, chỉ huy đại quân Man Việt Trát Cổ Mộc chau mày, nghi hoặc nói:

- Không phải thám mã báo phương viên năm ngàn cây số quanh đây không có quân sĩ Đại Khánh quốc tồn tại hay sao? Sao bây giờ phía sau chúng ta lại có tiếng kêu truyền tới?

- Báo!

Lúc Trát Cổ Mộc đang nói thì có một quân sĩ Man Việt hô lớn một tiếng.

Trát Cổ Mộc lạnh nhạt, nói:

- Nói!

- Bên ngoài hạp cốc có một chi quân đội Đại Khánh quốc chừng ngàn người, bọn họ đang hướng về phía của hạp cốc chạy tới!

- Một ngàn người?

Trát Cổ Mộc không khỏi sửng sốt, vội hỏi ngược lại:

- Tu vi bọn hắn ra sao?

Trát Cổ Mộc ngay lập tức nghĩ tới một chi quân đội ngàn người này tự nhiên không hề đơn giản, nếu trong đó có vài vị Vũ Hoàng cường giả vậy lần phục kích này của bọn họ chỉ có thể nhận được kết quả thất bại, ngay cả một vạn đại quân muốn trở về đều có chút khó khăn.

Song, tên binh sĩ kia lại đáp lại khiến cho Trát Cổ Mộc không thể không thất thanh hô một tiếng, chỉ nghe hắn nói:

- Đầu lĩnh địch quân tu vi chỉ có sơ giai Võ Tướng, một ngàn quân sĩ phần lớn tu vi chỉ là Võ Tướng, chỉ có một phần nhỏ là Võ Vương cường giả.

- Ngươi nhìn kỹ rồi đó chứ?

- Vâng, tướng quân.

Nghe được lời khẳng định như vậy, vẻ hung ác trên mặt Trát Cổ Mộc càng lúc càng mạnh, lúc này hạ lệnh:

- An Cát A, ngươi mang theo hai ngàn người, đem đám người muốn chui vào lưới này nuốt sạch đi.

- Dạ.

An Cát A vẻ mặt nhanh chóng nở một nụ cười, hắn biết đây là Trát Cổ Mộc chiếu cố hắn, cấp cho hắn một phần công lao. An Cát A cưỡi trên một đầu sư tử, tay giơ lên cao, hô:

- Các huynh đệ, theo ta húp một bát canh gà!

- Nga... ác...

Hai nghìn Man Việt quân sĩ trong miệng phát ra từng tiếng rống lớn, theo An Cát A phóng đi.

Rất nhanh, hai quân gặp nhau, vẻn vẹn cách 500m!

An Cát A thấy một ngàn người này tu vi quả thật là tương đối thấp liền khoai khoái rống to một tiếng:

- Đám chó hoang Đại Khánh quốc, là các ngươi tự đem đầu chó dâng lên sao!

Mũi tên do đám người Sở Nam tạo thành cũng không vì lời này mà dừng lại chút nào, thế tới vẫn như cầu vồng, Sở Nam nói:

- Nhớ cho kỹ, các ngươi lúc giết người phải phóng thích toàn bộ nguyên lực, sát khí, theo ta phong cuồng hoá ma, giết cho đám Man Việt kia phải run rẩy trước uy danh của chúng ta!

- Sát!!

An Cát A tu vi đã đạt tới Võ Vương cao giai, tự nhiên không hoàn toàn đem đám người Sở Nam đặt vào trong mắt, mang hai ngàn người tạo thành một bức tường đánh tới.

Sở Nam cũng không có ngưng tụ ra trường kiếm mà là từ trong túi trữ vật lấy ra một thanh bảo đao hạ phẩm Tông khí, trong đầu hiện lên ý niệm "cầm giặc tiên cầm vương", một đạo đao mang kim sắc đột nhiên chém tới.

Đao mang hiện lên ánh vàng, thoạt nhìn so với kim quang phổ thông không kém bao nhiêu nhưng bên trong đao mang này lại mang theo một chút lực lượng của hắn. Sỡ dĩ hắn làm như vậy là do hắn không muốn bộc lộ thực lực ra quá nhiều.

An Cát A giơ loan đao trong tay lên thuấn phát ra ba đạo bích sắc đao mang chém về phía đạo đao mang màu vàng của Sở Nam, nhưng đao mang của hắn nào phải đối thủ, chỉ trong nháy mắt ba đạo đao mang của hắn liền bị đao mang màu vàng chém vỡ, cũng không chút dừng lại liền trảm lên trên người hắn.

Thoáng chốc, An Cát A bị chém thành hai nửa, ngay cả toạ kỵ của hắn cũng chung số phận, mộ đao phân thây!

Mới vừa giao phong, thủ lĩnh quân Man Việt đã bị chém thành hai nửa, không khỏi khiến đám quân Man Việt ở phía sau lâm vào khủng hoảng vô cùng, trong tim lạnh ngắt một mảng. Mà theo sát Sở Nam, Vân Phi ánh mắt nhìn về phía Sở Nam lại càng lúc càng sáng.

Dĩ nhiên, điều này tạo thành một tia ủng hộ cho đám người dưới trướng Sở Nam thật lớn, tinh thần tăng lên, mũi nhọn tiến công càng thêm hung hiểm hơn!

- Sát!

Mũi nhọn đâm tới, quân đội Man Việt quần long vô thủ trong lúc nhất thời không biết làm sao, quân sĩ Đại Khánh quốc không chút do dự xuất ra sát chiêu mạnh nhất của mình, các sắc quang mang phách tới, huyết nhục tung hoành.

Chỉ hơn mười tức thời gian sau, dưới sự dẫn dắt của Sở Nam, đem một ngàn người dưới trướng xuyên thẳng qua trận hình địch quân.

Sau một lần trùng sát, hai ngàn Man Việt quân đã tổn thất một nửa.

Không có dừng lại chút nào, Sở Nam thét lên:

- Tái sát!

Đám quân sĩ Man Việt còn lại chả khác gì tượng gỗ, hoàn toàn không hiểu được chuyện gì xảy ra, nhưng khi thấy đám người Sở Nam lần nữa quay đầu lại giết tới liền bị doạ cho mặt cắt không còn hột máu.

Đao mang lần nữa hư không phách tới, đem mười mấy tên Man Việt quân sĩ chém ngang người.

Tướng mãnh, binh cũng mãnh.

Lần trùng sát này chỉ tốn chín tức thời gian.

Đây mới chân chính là nhanh như gió cắt, xâm lược như hoả!

Sau khi tiêu diệt xong hai ngàn người, Sở Nam lại không hề cho quân hướng cốc khẩu giết tới nữa mà lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa hạp cốc, nhìn về phía chỗ Trát Cổ Mộc đang ở!

- Tướng quân, tướng quân...

Thanh âm vạn phần vội vàng của một binh sĩ Man Việt quốc chợt vang lên, lại thấy thân thể hắn đang run rẩy, mắt thấy quân đội Đại Khánh quốc trong Âm Phong hạp cốc đang nhanh chóng suy yếu, cảm giác như thắng lợi sắp lọt vào tay, Trát Cổ Mộc nhịn không được mà hỏi:

- Có chuyện gì?

- An Cát A đại nhân, hắn... hắn...

Tên binh sĩ kia trong đầu vẫn còn hình ảnh huyết tinh khiếp sợ kia mà nói không thành lời, một câu hoàn chỉnh cũng nói ra ra nổi.

- An Cát A làm sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui